Hạ Mộng Cuồng Thi Khúc

Chương 9

Paganini là nhạc sĩ Italy nổi tiếng thế kỷ thứ XIX. Tin đồn nói rằng lúc ông mở nhạc hội có người cho rằng có dàn nhạc trình diễn, nhưng sau khi biết được trên sân khấu chỉ có một mình ông trình diễn thì thét lên chói tai kêu là ma quỷ, sau đó bỏ chạy.

Vì vậy mọi người đều nói là Paganini mang linh hồn gán cho ma quỷ, chỉ vì đổi lấy tài nghệ đàn violin và nhiều tiền tài khi biểu diễn.

Bản “caprice 24″ của ông làm nổi bật kỹ xảo độc tấu kinh người, sau lại được vô số nhạc sĩ sửa đổi trích dẫn, cũng là bản nhạc thần thánh được rất nhiều tay đàn violin điên cuồng sùng bái đủ kiểu và theo đuổi. Hiện tại đã trở thành tiêu chuẩn được thế giới công nhận của nghệ sĩ đàn violin.

Trong bản số hai mươi bốn này, đoạn cuối cùng là một đoạn có tính kỹ thuật nhiều nhất trong giới âm nhạc. Rất nhiều sinh viên nhạc chuyên nghiệp cũng vô cùng kiêu ngạo vì kéo được bản “caprice 24″, Hạ Na cũng không ngoại lệ.

Năm đó cô ta vừa mới luyện xong bản nhạc này không bao lâu thì đã nghe anh hai nói trường học của họ tổ chức một liên hoan âm nhạc cổ điển, cũng mời cô ta đến trình diễn một hai bản. Là sinh viên nhạc, trong xương Hạ Na luôn luôn có chút ít kiêu ngạo. Tuy anh hai học trường danh tiếng, nhưng chỉ là một đại học nổi tiếng vể kinh tế thương mại, có thể làm được trò trống gì trong âm nhạc cổ điển chứ?

Cô ta đeo cây đàn violin nhỏ, đi đến trường học của anh trai. Nếu có cơ hội, cô dự định sẽ trình diễn bản “caprice 24″ tại sân khấu — Dĩ nhiên, cô ta cũng không trông mong vào những người này có thể nghe ra độ khó của nó.

Song, trên đường đi đến hội trường tổ chức, cô ta lại nghe thấy giai điệu quen thuộc trên hành lang.

Tốc độ trình diễn nhanh hơn bản nguyên thủy rất nhiều, nhưng không thể nghi ngờ đó là bản “Paganini caprice thứ 24″.

Theo tiếng nhạc réo rắt, cô ta từ sự kinh ngạc ban đầu trở thành hiếu kỳ mãnh liệt.

Hạ Na không nhịn được đi đến cửa phòng học, nhẹ đẩy ra một khe hở…..

Mùi hè ngắn ngủi vừa qua, mây hồng trùng điệp như nếp nhăn của năm tháng, trong nháy mắt, bầu trời Luân Đôn đã già nua. Những chiếc xe sang trọng chạy nhanh trên đường không cách nào tô điểm cho thành phố mang nặng lịch sử. Lá úa vàng rụng rơi ngoài cửa sổ như cánh bướm nhẹ nhàng bay múa, xoay tròn trong khung cảnh Châu Âu cổ xưa.

Một thiếu nữ xấp xỉ tuổi của cô ta ngồi trong căn phòng học không có ai.

Cô thiếu nữ để mái tóc ngắn đến tai, màu tóc, váy liền và ánh mắt của cô ta cũng là một màu đen, duy chỉ có chiếc đàn violin kẹp giữa tai và vai cô ta là màu trắng muốt. Bản nhạc này vốn vừa nhanh vừa khó, gần như là thử thách kỹ xảo trình diễn của tất cả nghệ sĩ đàn violin. Nhưng cô ta lại nâng cao tốc độ khoảng gấp một rưỡi, vì vậy động tác tay trái của cô ta quả thật nhanh đến mức ngay cả mắt thường cũng không thấy rõ.

Mỗi lần trình diễn bản nhạc này, Hạ Na cũng sẽ đổ đầy mồ hôi trong lòng bàn tay, sau khi trình diễn xong thậm chí cả bản thân cũng ướt. Nhưng mà cô thiếu nữ này có vẻ như vô cùng vui vẻ, khóe môi màu đỏ hơi nhoẻn lên, nhẹ nhàng giống như đang kéo “Cừu nhỏ của Mary”

Bởi vì tốc độ vượt xa người thường, cô ta đã kéo xong bản nhạc này rất nhanh. Sau đó gần như không hề ngừng lại, cô ta lại bắt đầu kéo đoạn thứ năm trong bản caprice 24 này. Vẫn là tốc độ siêu nhanh, thậm chí đế giày còn gõ nhịp rộn rã.

Paganini là vị thần trong lòng Hạ Na, cô ta luôn sùng bái Bùi Thiệu cũng có liên quan đến khi xưa ông từng biểu diễn cải biên bản nhạc Paganini. Cách biễu diễn của cô thiếu nữ trước mắt này như đang vui đùa khiến Hạ Na ghét cay đắng.

“Em cảm thấy cô ấy như thế nào?” Giọng nói Hạ Thừa Tư vang lên bên tai.

Hạ Na nheo mắt, hơi vểnh môi lên: “Kỹ xảo không tệ, nhưng cô ta kéo quá nhanh. Cô ta hoàn toàn không hiểu Paganini, làm sao có thể đối đãi với bản nhạc thần thánh của đàn violin với thái độ như thế?”

“Cô gái này trời sinh tính cách quái gỡ, đã bỏ rơi rất nhiều anh chàng, cũng chỉ thích chơi nhạc.” Hạ Thừa Tư nhìn về phía cô thiếu nữ trong phòng học, “Đúng rồi, cô ấy là em gái của Kha Trạch, tên là Kha Thi, mới vừa xuất ngoại.” (Loyal Pang: có cảm giác anh Tư đã để ý chị ngay từ khi chị vừa bước chân vào trường học quá ta ơi J )

“Em gái của Kha Trạch?” Miệng của Hạ Na vểnh lên đến mức gần như có thể treo bình dầu được, “Dù sao Kha Trạch cũng xuất thân từ thế gia âm nhạc, tại sao lại có loại em gái vô lối này?”

Kha Thi hoàn toàn không để ý đến ngoài phòng học có người đang thảo luận về mình. Sau khi kéo đi kéo lại bản caprice, cô lại đứng thẳng lên, thay đổi tư thế, một lần nữa bắt đầu kéo bản caprice 24.

Lần này cô không cười nữa, cũng không nâng cao tốc độ, mà là trình diễn bằng cách nguyên thủy nhất.

Cuối cùng Hạ Na trình diễn bản “Andalusia lãng mạn” của Sarasate (1) trong liên hoan âm nhạc. Tuy cô ta biết trong danh sách biễu diễn không có tên Kha Thi, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến Kha Thi có thể nhìn thấy cô biểu diễn trong buổi liên hoan, cô cũng không hề muốn biểu diễn bản caprice 24.

(1): Pablo Martín Melitón de Sarasate y Navascués, thường được gọi ngắn gọn là Pablo de Sarasate, sinh năm 1844 tại Pamplona, mất năm 1908 tại Biarritz, là một nhà soạn nhạc, nghệ sĩ violin người Tây Ban Nha. Ông còn được biết đến với tên gọiPablo de Sarate.

Lần đó thái độ Kha Thi biểu diễn cuối cùng khiến cho trong đầu cô ta không ngừng xuất hiện bức chân dung của Delacroix sáng tác năm 1831.

Trong bức tranh kia, Paganini kéo đàn violin vô lối, bộ tuxedo màu đen gần như muốn hòa nhập vào trong bóng tối. Màu phát sáng còn sót lại trong cả bức họa chính là khuôn mặt tái nhợt, nơ cổ và dây đàn màu trắng như bóng ma.

Dường như ông ta đã sớm chết đi, nhưng vẫn còn sống trong tiếng nhạc đàn violin.

Cuối tháng mười một, vòng đấu loại của cuộc thi âm nhạc cả nước đã đồng thời triển khai tại các thành phố.

Bùi Khúc và Duyệt Duyệt đều đi tham gia vòng đấu loại. Hàn Duyệt Duyệt gửi nhiều tin nhắn cho Bùi Thi, nói mình rất khẩn trương, muốn cô đến đây với mình. Nhưng Bùi Thi có rằng như vậy sẽ bất lợi cho tương lai cô ta lên đài trình diễn, nên hoàn toàn không để ý đến, chỉ cùng với Sâm Xuyên Quang và một số thuộc hạ đi tìm kiếm linh cảm tại nhà hát.

Cùng lúc đó cũng là sinh nhật của con trai út nhà họ Hạ – Hạ Thừa Dật. Hạ Thừa Tư sẽ tổ chức một tiệc sinh nhật hoành tráng tại nhà cho cậu ta, bảo Bùi Thi mời một dàn nhạc đến trình diễn.

Hạ Thừa Dật là một đứa trẻ bị chìu hư tiêu chuẩn, yêu cầu đối với chất lượng thưởng thức cuộc sống không phải là cao bình thường. Trình độ của dàn nhạc phải siêu cao cũng không nói, yêu cầu đối với phong cách màn nhạc mở đầu cũng cứng nhắc: Lộng lẫy, hoành tráng, khiến người ta muốn khiêu vũ. Có không khí bi hùng, nhưng vì sinh nhật nhất định phải có phần nhẹ nhàng, cổ điển. Đồng thời còn phải không thể có “phong cách rất tăm tối của Châu Âu thời trung cổ” như lời cậu ta nói. Cuối cùng, nhạc cụ không được là piano, bởi vì thành viên dàn nhạc phải đứng trên sân khấu giữa hồ bơi, giống như diễn viên diễn xiếc tạp kỹ mở màn trình diễn theo đài phun nước vậy, vị trí kia không thể đặt được piano.

Sau khi nghe thấy những yêu cầu này, Bùi Thi thà rằng đi giải mã chữ tượng hình đảo Phục Sinh (2) còn hơn.

(2): Đảo Phục Sinh, theo tiếng bản địa là Rapa Nui (“Đại Rapa”) hoặc Isla de Pascua trong tiếng Tây Ban Nha, là một hòn đảo ở phía Nam Thái Bình Dương thuộc Chile.

Trong nhà hát có một tay đàn cello là bạn học trước kia của Hàn Duyệt Duyệt. Bùi Thi được đặc phép đi vào hậu đài. Cho nên khi trình diễn được một nửa, cô cảm thấy ngồi ở hàng trước xem không thỏa nguyện lắm, bắt chuyện chào hỏi Sâm Xuyên Quang xong liền đi vào hậu đài ngay.

Thành viên dàn nhạc đang chuẩn bị cho màn trình diễn kế tiếp. Bạn học Hàn Duyệt Duyệt nâng một cây đàn violin bằng hai tay đưa cho Bùi Thi: “Tôi nghe Duyệt Duyệt nói chị là người yêu thích đàn violin, cây đàn này là cây đàn nổi tiếng của Alessandro Mezziadri người Ý làm năm 1967, giá thị trường gần hai triệu đó, chị xem thử đi.”

Đó là một cây đàn violin phía sau có vằn như da cọp. Bùi Thi nhận lấy đàn, ngẫu nhiên gảy hai cái, trong lòng cũng hơi sôi trào: “Đúng là đàn rất hay.”

“Đây là tôi mượn ở chỗ Hạ Na, tối hôm nay cô ta muốn trình diễn bằng cây đàn này. Nghe nói nhà cô ta có vài cây đàn trị giá mấy triệu bạc, quả nhiên là người giàu có mà.”

“Hạ Na?”

Bùi Thi thoáng sửng sốt, một lần nữa nhìn vào danh sách trình diễn, bỗng thấy một hàng chữ ở bên trong —

“Điệu vũ Ba Lan hoa lệ âm giai D”, soạn: Henryk Wieniawski (4), trình diễn: Hạ Na.

(4): Henryk Wieniwski (sinh ngày 10 tháng 7 năm 1835 - mất năm 1880) là một nhà soạn nhạc, nghệ sĩ violin nổi tiếng người Ba Lan

Vậy mà lúc trước không để ý đến, cô ta mà cũng….

Lần nữa ngẩng đầu lại thấy Hạ Na đang cắm đầu đi đến, nhíu mày với bạn của Hàn Duyệt Duyệt: “Tôi đưa đàn cho cậu không phải là để cậu tùy tiện đưa cho người khác nhìn.”

“Thật xin lỗi, có, có điều là cô Bùi rất yêu thích âm nhạc, sẽ, sẽ không làm hư đàn của cô. Vậy các người trò chuyện trước…. tôi còn có việc…..” Cậu ta lúng túng nhìn hai người một cái, rồi quay người chuồn đi…..

Hạ Na mặc váy dạ hội màu trắng, trang điểm lộng lẫy, trên mặt hiện lên một chút chế giễu: “Sao hả, cô cũng đến xem buổi hòa nhạc của tôi à?”

Bùi Thi trả đàn violin lại cho cô ta: “Tôi còn có chuyện khác.”

Nhưng Hạ Na không đưa tay nhận lấy: “Cây đàn này cô có bán mình cũng không mua nổi, nhìn chút đi.”

“Có thời gian nghiên cứu đàn, chi bằng nghiên cứu tài kéo đàn một chút thì hơn.”

“Tài kéo đàn?” Hạ Na đột ngột ra vẻ buồn cười lại không dám cười: “Kiểu như cô còn có tài kéo đàn sao?”

“Tôi có tài kéo đàn hay không thì tôi không biết, nhưng tôi biết cô không có.”

Dường như Hạ Na sắp nổi cáu, nhưng xung quanh có người, cô ta vẫn hạ giọng khẽ nói: “Bùi Thi, cô cho rằng tôi còn dễ đối phó như năm đó sao? Tôi thấy cô không cách nào thoát khỏi niềm say mê làm nhà thiên tài violin trong quá khứ rồi đó. Cô đừng quên mình đã biến mất bao nhiêu lâu, trong năm năm này, tôi đã sớm trở thành nghệ sĩ đàn violin hạng nhất rồi.”

Bùi Thi lạnh nhạt nhìn cô ta, cũng không trả lời.

Dường như Hạ Na chưa hề nguôi giận, trong ánh mắt hiện lên vẻ hung dữ, cô ta chỉ Bùi Thi bằng ngón trỏ được chăm chút kỹ lưỡng: “Không sai, sáng tác của tôi không bao giờ bằng cô. Nếu như cô tiếp tục đi theo bước ban đầu, nhất định cũng sẽ biến thành nghệ sĩ đẳng cấp thế giới. Nhưng mà một kẻ tay trái không thể cử động thì cuối cùng có sức lực và can đảm gì để đối mặt với tôi hả? Bùi Thi, đầu óc cô hãy tỉnh táo một chút, nhìn sân khấu này xem….”

Cô ta đứng hơi nhích qua bên cạnh, đưa tay bày ra sân khấu trình diễn đèn vàng sáng chói khắp nơi phía sau: “Sân khâu này đã sớm là thiên hạ của tôi. Còn cô bây giờ cũng chỉ là đang ghen tỵ với tôi mà thôi.”

Nghe thấy hai chữ “ghen tỵ”, Bùi Thi bỗng thoáng uể oải. Cô nhìn lướt qua sân khấu, lại lần nữa nhìn về phía Hạ Na: “Cô Hạ, vì sao cô thích đàn violin?”

Hạ Na ngơ ngác, trong lúc nhất thời không trả lời được.

“Là vì Kha Trạch đúng không?” Bùi Thi thở dài một tiếng, “Từ nhỏ cô đã thích anh ta, cũng biết mẹ anh ta là một nghệ sĩ đàn violin, thích cô bé có khí chất nghệ thuật, cho nên mới học đàn violin.”

Hạ Na cau chặt chân mày: “Vậy thì sao? Kha Trạch và đàn violin tôi đều có cả. Vì sao tôi học đàn violin có quan trọng gì chứ? Quan trọng là kết quả.”

Bùi Thi gật đầu, kiên nhẫn nghe cô ta nói xong, lại từ từ nói.

“Nếu có một ngày, anh ta hoặc mẹ anh ta mất, cô có thể còn tiếp tục hăng hái luyện đàn violin vậy không? Hoặc là nói nếu có một ngày không có ai cho phép cô đứng trình diễn trên sân khấu này, cô còn có thể tiếp tục kéo đàn violin không?”

Hạ Na lại yên lặng lần nữa.

Bùi Thi thẳng thắn nhìn cô ta, ánh mắt không hề dậy sóng, giọng nói cũng rất bình tĩnh.

“Dĩ nhiên tôi muốn biểu diễn trên sân khấu. Nhưng mà sân khấu, tương lai, danh tiếng so với bản thân âm nhạc thì đều rất bé nhỏ không đáng kể. Hiện tại tay của tôi đã hỏng, không thể lên sân khấu, đó là một điều tiếc nuối. Nhưng mà tôi sẽ cố gắng đào tạo người mới, để người khác tiếp tục thay tôi. Tôi sẽ không tiếc bất cứ giá nào khiến cho mình và âm nhạc mãi mãi ở bên nhau. Dù là nó ghét bỏ tôi, tôi cũng sẽ quấn chặt lấy nó. Còn cô, cô Hạ, cô có thể vỗ ngực nói ra như vậy không?”

Hạ Na chấn động thật lâu, khuôn mặt kinh ngạc, giống như là vừa nhìn thấy một kẻ trốn ra từ bệnh viện tâm thần.

“Có phải là kể từ khi tay bị tàn phế cũng thất thường theo luôn rồi không? Âm nhạc là chết, là không có tình cảm mà.”

“Vậy sao.” Bùi Thi cười.

Nói cả buổi trời, cô thật sự là đàn gảy tay trâu.

Âm nhạc là chết sao?

Bản thân nó xinh đẹp nhưng quả thật không có tình cảm. Là người đưa tình cảm vào trong âm nhạc mới có thể khiến nó mang nhiều màu sắc, vui vẻ hoặc đau buồn.

Sở sờ đàn violin, đầu ngón tay nhẹ nhàng gảy dây đàn, dây đàn kia nhỏ bé giống như mạch máu nối liền trái tim cô. Từng tiếng từng tiếng vang cũng sẽ khiến cho cô cảm thấy trái tim đau đớn lại rung động.

Cô đưa cây đàn quý báu kia lại cho Hạ Na lần nữa, nhìn Hạ Na nhận lấy cây đàn trong trạng thái hơn bồn chồn, rồi cô yên lặng bỏ đi.

Khi mất đi tay trái, cô từng nghĩ đến muốn từ biệt đàn violin không chỉ một lần.

Nhưng mà âm nhạc à, nói “xin chào” mi chỉ cần một giây, nhưng nói “tạm biệt” lại cần cả đời.

Cả đời này của ta nhất định đã không thể nào rời bỏ trói buộc của mi.

Dù là cánh tay này cũng không bắt được cánh mi bay lượn nữa, nhưng ta cũng muốn đứng trên mặt đất bằng rộng lớn, ngẩng đầu nhìn mi muôn trượng vinh quang.

Sâm Xuyên Quang hoàn toàn chứng thực được điều này.

Anh đọc Hegel và Kant, cũng đọc Trang Tử và Nguyên Thị Vật Ngữ. Anh biết suối thánh tại Pyrenees có thể trị liệu rất nhiều bệnh tật, cũng biết từ năm 1825 nước Anh đã xây dựng cơ chế phân chia giai cấp thống trị đầu tiên, xung đột và quan hệ của lực lượng sản xuất mới và đạo Cơ Đốc; Anh nhớ được tên vô số hành tinh nằm ngoài hàng vạn năm ánh sáng, cũng có thể giải thích âm cuối của câu Thổ Đáo Điệu Tra trong tiếng địa phương của tiếng Trung là xuất phát từ một tác phẩm của thi nhân trong cung đình thời Đường; Anh đoán được khởi nguyên văn minh loài người từ chủ đề trên bức tranh vẽ tường “Nhà thờ Sistine thời tiền sử”, cũng có thể tổng kết được Louie XIII đã có cống hiến trong lịch sử đàn violin; Anh tín ngưỡng đạo Cơ Đốc, lại cũng có cách nhìn của riêng mình về “Khai ngộ” “Giải phóng” và “Không” của Tất Đạt Ma Cồ Đàm….

Mỗi lần trò chuyện với Sâm Xuyên Quang, Bùi Thi cũng sẽ bị kích động rất lớn — Rõ ràng anh chỉ hơn mình một tuổi rưỡi, tại sao có thể hiểu biết nhiều thứ như vậy? Có điều, khi một người cái gì cũng hiểu, cái gì cũng biết, bạn sẽ phát hiện ra quả thật rất dễ dàng tìm kiếm được sở thích chung với anh ta.

Sau khi nhạc hội kết thúc, Sâm Xuyên Quang bảo tài xế đưa Bùi Thi về nhà, Bùi Thi thả lỏng cơ thể ngồi bên cạnh anh, khuôn mặt vui mừng: “Bản nhạc ngày hôm nay là thế kỷ thứ XVII, cũng không biết gần đây có buổi hòa nhạc nào trình diễn nhạc càng lâu đời hơn không?”

Sâm Xuyên Quang nhìn về phía trước, đôi mắt vô cùng ôn hòa dưới lông mi đen nhánh: “Lâu đời hơn một chút, là thời đại nào?”

Bùi Thi suy nghĩ một chút: “Thời kỳ Văn Hóa Phục Hưng.”

“Dụ Thái, cậu tìm thử xem.”

Dụ Thái ngồi ở hàng ghế trước quay đầu lại, mái tóc vàng óng ánh như là mặt trời nhỏ, bộ đồ vest mặc trên người cậu ta lại toát nên hơi thở lưu manh kiểu Nhật như cũ: “Lão đại, tôi đâu có hiểu âm nhạc cũng đâu có biết mấy thứ cũ rích đó có trên thị trường Châu Á hay không đâu.”

“Không phải là bảo cậu tìm ở Châu Á.”

Khóe môi Dụ Thái giật giật, mắt nheo lại thành hai đường nhỏ nhìn về phía Bùi Thi: “Thi Thi, sở thích của cô thật là…” Cậu ta bất đắc dĩ quay đầu lại, mở Macbook Air ra chuẩn bị lên mạng.

Sâm Xuyên Quang khẽ cười nói: “Tiểu Thi, em thích trường phái nhạc Missa của Burgundy sao, phải là thái tông giáo hay không?

“Thích thì thích….” Bùi Thi chết lặng người nhìn Dụ Thái bấm tới bấm lui trên Google Map Châu Âu.

“Dufay?”

“Thích, thích vô cùng.” Mắt Bùi Thi vẫn nhìn chằm chằm vào màn ảnh máy tính của Dụ Thái, “Có điều em chỉ từng nghe bản “Nếu mặt tôi tái nhợt”…..”

“Tháng sau trong nhà thờ của Ý có trình diễn nhạc của Dufay, miễn phí vào cửa, đi vào còn được tặng một ly rượu cocktail.” Dụ Thái nheo mắt đọc tên nhà thờ Florence.

Cánh môi như hoa anh đào của Sâm Xuyên Quang hơi hé ra một chút, nhưng sau phút tạm dừng ngắn ngủi anh mới khẽ nói: “Tiểu Thi, tháng sau em xin nghỉ phép đi, chúng ta đi Ý nhé?”

Bùi Thi suýt nữa cũng giật khóe môi giống như Dụ Thái. Cô vừa định đáp lời thì tiếng còi báo động của xe cảnh sát lại vang lên.

Người trong xe đều thoáng sửng sốt, Bùi Thi vội vàng lấy điện thoại ra: “Thật ngại quá, đây là nhạc chuông.” Nhất định người này phải dùng nhạc chuông đặc biệt, nếu không thì không biết lúc nào bom hẹn giờ sẽ phát nổ.

Bên đầu kia điện thoại vang lên tiếng nói đàn ông sung mãn và cuốn hút, nhưng nội dung nói cũng là: “Bây giờ đến công ty, hai mươi phút có mặt.”

“Được, phải chuẩn bị gì….”

Bùi Thi còn chưa nói xong thì đầu bên kia chỉ còn âm thanh báo bận. Vừa nghĩ đến thời gian nhận được cuộc gọi này là vào lúc hơn năm giờ chiều Chủ Nhật, cô lại có một sự kích động muốn ném điện thoại di động xuống — Người đàn ông này thật sự là công tử nhà giàu được giáo dục đẳng cấp cao hay sao? Sao cảm giác còn không có lịch sử bằng tên chăn heo mù chữ mới phất lên vậy?

Cô nhẹ thở hắt ra một hơi: “Thiếu gia Sâm Xuyên, Hạ Thừa Tư gọi em đến công ty bây giờ, em xuống xe ở đây là được rồi.”

“Không việc gì, anh đưa em đến.” Sâm Xuyên Quang hơi nhích lên trước một chút: “Đưa cô ấy đến tập đoàn Thịnh Hạ.”

“Thật xin lỗi, xem anh ta thế này, chắc cuối năm em sẽ không có ngày nghỉ rồi.” Bùi Thi hơi nổi giận.

“Không việc gì, có thể chúng ta chỉ đi một tuần, chỉ là đi máy bay sẽ là cực hơn chút. Có điều em nghe nhạc Dufay thử đi rồi hẳn quyết định, nhà của anh có một CD của ông ta, mấy ngày nữa cho em mượn.”

“Được, anh đã dọn nhà rồi à?”

“Ừ, muốn đi qua xem thử không?”

“Dĩ nhiên muốn rồi!”

Sâm Xuyên Quang lịch sự và dịu dàng khiến cho cuộc đối thoại của Bùi Thi và Hạ Thừa Tư trở nên hoàn toàn gắt gỏng rồi.

Cô xuống xe trước tập đoàn Thịnh Hạ, nhưng lại đúng lúc gặp phải đám người Ngạn Linh và Hạ Thừa Tư trước cửa xoay. Hạ Thừa Tư nhìn cô một cái, lại nhìn chiếc xe màu đen dưới bậc thang, nhưng cũng không nói gì, chỉ để cho Ngạn Linh và những người khác chờ ở cửa, đi vào trong thang máy với cô.

Một mình đi chung thang máy với Hạ Thừa Tư vào chiều chủ nhật đã đủ kỳ lạ, yên lặng kéo dài càng khiến Bùi Thi hơi mất tự nhiên. Nhìn số thang lầu lần lượt nhảy lên, Bùi Thi giả vờ hỏi như không có việc gì:

“Có công việc cần làm sao?”

Lúc này cửa thang máy mở ra, Hạ Thừa Tư đi về phía trước cũng không quay đầu lại: “Không phải làm, là làm lại.”

“Làm lại?”

Một mạch chạy chậm đuổi theo vào văn phòng của anh, anh mang một chồng văn kiện thật dày ném lên mặt bàn: “Hợp đồng này sửa nát bét, làm lại.”

“Biết rồi, tôi sẽ sửa lại một lần nữa.” Bùi Thi bình tĩnh nhận lấy văn kiện, “Còn có việc gì cần dặn dò không?”

Hạ Thừa Tư lục lọi những văn kiện khác, qua một thời gian dài mới nói: “Tôi nhớ em đã nói chồng em làm việc tại phòng thị trường ở Kha Thị.”

“Đúng vậy.”

“Ở Kha Thị không ai lái xe thương vụ Marcedes màu đen.”

Bùi Thi hơi hoảng hốt. Một lúc lâu sau cô cho rằng mình đã hiểu ra vấn đề — Hạ Thừa Tư chưa từng thảo luận với cô vấn đề không phải là công việc.

“…. Không phải chồng tôi đưa tôi đến.”

Hạ Thừa Tư nhìn văn kiện như cũ, thỉnh thoảng còn cầm lấy bút sửa lại bên trên: “Thư ký Bùi, tôi không có quyền can thiệp vào cuộc sống cá nhân của em. Nhưng tốt nhất em đừng để chuyện lộn xộn ảnh hưởng đến công việc. Chúng ta có hợp đồng, tôi sẽ không đuổi việc em, nhưng em đừng quên rằng chức vị ở Thịnh Hạ không chỉ có một thư ký của tổng giám đốc điều hành.”

Cái gì gọi là chuyện lộn xộn?

Sao Sâm Xuyên Quang và cô chỉ xem một buổi hòa nhạc lại thành chuyện lộn xộn rồi hả? Hay là nói đàn ông chỉ cần nhìn thấy phụ nữ bước xuống từ một chiếc xe sang trọng thì nhất định sẽ liên tưởng đến chuyện lộn xộn?

Bùi Thi nắm chặt văn kiện trong tay, trong lòng tức giận nhưng không tiện bộc phát: “Anh là cấp trên của tôi, nếu như cảm thấy tôi không thích hợp có thể trực tiếp giáng chức của tôi, không cần phải thương lượng với tôi, cũng không cần phải quan tâm đến cuộc sống cá nhân của tôi để uốn nắn tôi. Về phương diện công việc, tôi sẽ chú ý.”

Lần này, không khí trong phòng làm việc càng gượng gạo hơn. Hạ Thừa Tư lật một văn kiện ra, ghi lời chú giải lên trên một chút, rồi nói lạnh lùng:

“Em có thể đi rồi.”

Trong lòng Bùi Thi không vui lắm, cô không hề do dự quay người rời khỏi phòng làm việc.

Sau khi bóng dáng cô biến mất tại cửa thang máy, Hạ Thừa Tư xuất thần nhìn văn kiện một hồi, bỗng ném cây bút lên bàn, cầm lấy điện thoại bấm số của trợ lý: “Ngạn Linh, hủy bỏ đặt chỗ tại nhà hàng buổi tối giúp tôi. Các người về đi.”

“Được. Thiếu tổng, nhưng có cần để tài xế ở lại không?”

“Không cần.”

Hạ Thừa Tư cúp điện thoại, xoa xao huyệt thái dương, bật đèn trong công ty trống trải, sau đó ngồi vào bàn làm việc lần nữa, lấy ra một chồng văn kiện trong ngăn kéo.

Kết quả vòng loại của cuộc thi âm nhạc cả nước đã nhanh chóng được công bố, Bùi Khúc và Hàn Duyệt Duyệt vượt qua vòng tranh tài không hề hồi hộp. Thời gian vòng đấu bán kết vừa ấn định thì sinh nhật của Hạ Thừa Dật cũng theo đến.

Đêm.

Trang viên Hạ thị.

Hàng tỉ tia sáng của tinh cầu tại Hằng Tinh chiếu rọi, hóa thành tro bụi lóe sáng trong vũ trụ mênh mông, nối với nhau thành một dòng sông dài màu bạc động lòng người trên bầu trời đêm khôn cùng, soi sáng bể bơi trong trang viên gần yến tiệc.

Dù cho nhiệt độ xuống thấp không ai bơi lội, tất cả cây chuối bồng lai trong vườn tràn ngập nét phong tình nhiệt đới cũng đã điêu tàn. Nhưng Hạ Thừa Dật vẫn bảo người mở tất cả đèn dưới đáy hồ lên, bể bơi được xây dựng độc đáo vì thế lại càng lăn tăn sóng nước, khiến cho một nửa nơi yến tiếc thì mang màu vàng, một nửa lại màu xanh. Các cô gái mặc đủ kiểu váy dạ hội đều tụ tập bên nhau, thảo luận xem cuối cùng là thịnh hành váy vintage hay là ngựa vằn, lựa chọn đỏ phối vàng xinh đẹp hay là đỏ phối xanh trẻ trung, gả cho người bình thường đi làm cho nhà mình mà mình yêu thật sự hay là gả cho mấy công tử đào hoa có gia cảnh ngang mình.

Các cô gái xinh đẹp trong trang viên đều mặc váy dài, duy chỉ có Bùi Thi đứng ở góc bể bơi ngược lại có vẻ rất khác. Cô trang điểm mắt đen sâu thẳm, đầu tóc đánh rối cột vòng ra sau ót, trên người mặc chiếc quần dài màu đen và áo vest hẹp vai có hai hàng nút, bên trong mặc áo sơ mi cổ lật, tay áo xắn đến khuỷu tay. Một tay cầm khuông nhạc, một tay bỏ vào túi quần, chiếc vòng tay to màu bạc lộ ra bên ngoài. Trang phục như thế khiến cô nhìn có vẻ cao thon lại lạnh lùng, nhưng bất ngờ lại có một nét quyến rũ trung tính tương đối cuốn hút người khác.

Thỉnh thoảng có vài cô gái trẻ tuổi đi ngang qua, nói si mê “Chị đẹp quá à”, cô cũng chỉ cười thản nhiên một cái, nhìn không chớp mắt sân khấu trong bể bơi.

Chờ ở nơi đó là một tay đàn cello nam và ba tay đàn violin nữ.

Lúc đó, câu nói “Bây giờ cô chỉ là đang ghen tỵ với tôi mà thôi” của Hạ Na tại nhà hát đã thức tỉnh Bùi Thi.

– “Ghen tỵ” của Jacob Gade – một nhạc sĩ của Đan Mạch.

Năm 1925, ông đã viết ra bản nhạc điệu tango này cho một bộ phim câm, từ đó bản nhạc này nổi tiếng. Bản nhạc này không chỉ thỏa mãn được hết tất cả yêu cầu khó khăn của Hạ Thừa Dật, vừa huy hoàng lại hoành tráng, vừa vui vẻ lại bi hùng, thậm chí còn có một cảm giác xinh đẹp lộng lẫy như cây tường vi màu đỏ từ từ vươn lên.

Cô từng đi đến nhà hát nghe bản hòa tấu của bài nhạc này, đã từng hợp tấu hai người với Bùi Khúc. Nhưng trước thì không đủ điều kiện để cần đội hình dàn nhạc giao hưởng quy mô, sau thì chỉ phối hợp với âm sắc của piano lại có vẻ mỏng manh, cảm giác tang thương lại lấn áp cảm giác hoành tráng.

Vì vậy, cuối cùng cô nghĩ ra tổ hợp bốn người thế này.

Hai tay đàn violin mặc váy màu mật, một người khác thì mặc chiếc váy đỏ vạt xéo kiểu khiêu vũ.

Dĩ nhiên người mặc chiếc váy đỏ vạt xéo là Hàn Duyệt Duyệt, cô ta luôn thích mấy bản nhạc mang phong cách mạnh mẽ kiểu này. Sau khi tất cả chuẩn bị xong xuôi, cô ta lập tức đi lên trước một bước, trình diễn một đoạn đốc tấu violin.

Đoạn độc tấu này đã được Bùi Thi sửa đổi nho nhỏ, chú trọng nhấn mạnh mỗi khúc chuyển ngoặt. Trong nháy mắt tiếng nhạc du dương lại có cảm giác bi hùng bị thời gian xé nát.

Vốn tác dụng của ban nhạc chẳng qua là để tạo không khí, những người khác chỉ cần nghe những bản nhạc vui vẻ là được, nhưng trong vài âm tiết ngắn gọn đã lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Sau khi đoạn độc tấu kết thúc được dừng lại trong giây lát.

Mọi người còn chưa thoát ra khỏi không khí bi hùng, thì ba tay đàn violin và tay đàn cello đồng thời bắt đầu biểu diễn bài “Ghen tỵ”. Tay đàn cello duy trì phần âm trầm ổn định, ba tay đàn violin thay phiên nhau trình diễn âm cao. Có sự ưu thương của đoạn độc tấu khi nãy, âm nhạc chính thức triển khai lại bày biện ra vẻ hùng vĩ và xa hoa trước nay chưa từng có.

Không chỉ có âm nhạc êm tai, làn váy đỏ của Hàn Duyệt Duyệt cũng tràn ngập phong cách của điệu Tango, khiến cho một số người tại đây khẽ đứng dậy đung đưa người theo âm nhạc.

Cạnh bể bơi là nơi nhiều người nhất, Hạ Thừa Dật kinh ngạc trợn to mắt.

“Anh, em chỉ nói bừa vài lời gây khó khăn cho anh, kết quả là anh thật sự tìm được ban nhạc kiểu này… Hiện tại em đã tin cõi đời này không có chuyện gì là anh không làm được.”

“Chỉ là bảo người ta làm thôi, không có liên quan gì đến anh.” Hạ Thừa Tư uống một hớp rượu.

Góc bể bơi.

Bùi Thi cầm lấy nhạc phổ cuộn lên, gõ nhịp theo âm nhạc, hiện lên ánh mắt khẳng định với Hàn Duyệt Duyệt. Cô luôn khó khăn với âm nhạc, dù là phản ứng của mọi người đều rất tốt, nhưng cô vẫn không có cách nào cho ban nhạc xây dựng tạm thời này một đánh giá cao.

Theo bản năng cô nhìn về phía ba quý công tử của nhà họ Hạ tụ tập bên nhau một cái, vẫn không thể hiểu rõ ràng là anh em, sao lại khác biệt nhau nhiều như vậy. Hạ Thừa Kiệt mặc bộ đồ vest chính thống màu tím, thắt cravat tuân theo quy tắc, giống như là lập tức phải đi làm đúng giờ. Hạ Thừa Dật thì mái tóc đánh rối theo mốt mới, đeo hoa tai dài và dây chuyền, dáng vẻ vốn rất thanh tú lại quấn chiếc khăn quàng cổ da báo… Quả nhiên bây giờ con trai càng ngày càng đỏm dáng rồi.

Dĩ nhiên, anh tuấn nhất vẫn là Hạ Thừa Tư.

Anh mặc một bộ đồ tây đen nhánh, khoác chiếc áo ngoài Pony Skin màu đen, đôi giày màu đen mũi trắng vừa khéo tôn lên cổ áo sơ mi và ống tay áo màu trắng lộ ra bên ngoài. Khi bưng một ly rượu đỏ trao đổi với người khác, ánh mắt của anh giao nhau với Bùi Thi, nhưng ngay cả cổ cũng không cử động một chút, mà là ánh mắt xoay nghiêng góc 45 độ, lướt qua cô với ánh mắt hơi bễ nghễ sắc bén.

Trong nháy mắt đó, Bùi Thi thật sự có ảo giác như nhìn thấy được hiện trường quay chụp ảnh bìa của “QQ Style”

Nhưng cảm giác tươi đẹp này nhanh chóng bị tức giận thay thế.

Mấy ngày qua Hạ Thừa Tư không có khiển trách công việc của cô nữa, nhưng hai người nói chuyện với nhau còn máy móc hơn trước kia, quả thật là khiến cho người khác khó chịu hơn cả ớn lạnh.

Mắt không thấy lòng không phiền, Bùi Thi quay đầu tiếp tục để ý ban nhạc biểu diễn.

Không nghĩ vừa mới quay đầu thì lại nhìn thấy người mà mình không vui lòng thấy cho lắm.

Hạ Na mặc một váy dạ hội và cầm chiếc xắc tay cùng màu vàng, móng tay và đôi môi được tô đỏ thẫm tươi sáng, sóng tóc xoăn lớn uốn lượn. Đi cùng với cô ta là Nguyên Toa mặc bộ váy lụa và đôi giày gót nhọn cùng màu đen. Chiếc váy của Nguyên Toa được thiết kế rất hay, váy lót bên trong vạt xéo, nhưng bên ngoài phủ một lớp trong suốt màu đen dài đến gót, lúc đi lại lụa mỏng lay động, màu đen lạnh lùng xinh đẹp nhất thời tiết lộ ra tâm tư của người thiếu nữ.

Phàm là nơi các cô đi qua thì hương nước hoa sẽ làm si mê một đám đàn ông.

Song, thế nhưng vừa bắt đầu yến tiệc thì chân Nguyên Toa cũng có chút không vững. Lúc đi ngang qua bên cạnh Bùi Thi, cô ta nói với giọng say ngà ngà: “Anh của cô… thích tôi.”

Hạ Na liếc mắt nhìn Bùi Thi một cái, nói như không có gì: “Nguyên Toa cô say rồi, theo tôi ra ngoài đi. Lát nữa để anh ấy thấy bộ dạng cô như vậy sẽ chán cô thêm.”

“Anh ấy chán tôi? Anh ấy chẳng bao giờ chán tôi.” Nguyên Toa lắc lắc đầu ngón tay, “Anh ấy thích tôi, cô biết tại sao không? Bởi vì anh ấy không từ chối nụ hôn của tôi.”

“Một cái hôn thôi, vậy cũng đâu xem là gì.”

“Ai nói chứ, cô đừng xem thường anh cô. Anh ấy là Hạ Thừa Tư đó, cậu hai nhà họ Hạ đó. Tuy anh ấy trở thành nghèo nát ngay rồi, nhưng cũng không thể nào giống với kiểu đàn ông cặn bã như Kha Trạch, anh ấy không chơi đùa với phụ nữ.”

Nhất thời Hạ Na có chút không vui, cau mày nói: “Cô bớt đem Kha Trạch ra nói đi. Đàn ông không bao giờ từ chối phụ nữ chủ động. Huống chi mặt mũi cô cũng xinh đẹp, bây giờ cô gọi bừa một cô gái ở đây tự mình đến dâng nụ hôn cho anh tôi xem, tôi đánh cược rằng anh ấy cũng sẽ không từ chối.”

“Vậy sao? Chúng ta có cần đánh cược không?”

Ánh mắt Nguyên Toa mơ màng nhìn thoáng qua khắp nơi, cuối cùng chỉ chỉ Bùi Thi: “Này, cô, cô đi nói với Hạ Thừa Tư, cô muốn hôn anh ấy, hỏi anh ấy có đồng ý hay không.”

Bùi Thi không để ý đến cô ta.

“Này, cô không phải là thư ký nhỏ của Hạ Thừa Tư sao, tôi là bạn gái của anh ấy, đây là mệnh lệnh đó.” Cô ta lại đợi một chút, phát hiện Bùi Thi không để ý đến mình, lại tiếp tục hỏi, “Sao hả, muốn tôi cũng trả tiền cho tài cán của cô sao?”

Cô ta làm ra vẻ bắt đầu lục chiếc túi trong tay, Hạ Na hơi lúng túng hạ giọng: “Nguyên Toa, cô đừng náo loạn.”

Nguyên Toa vẫn không chịu bỏ qua, lấy ra quyển chi phiếu, viết một dãy số lên đó, sau đó quơ quơ trước mặt Bùi Thi: “Như thế nào?”

Khóe miệng Bùi Thi mỉm cười hờ hững: “Cô Nguyên, chút tiền kia cô muốn đuổi ăn mày sao?”

“Cô vẫn còn chê ít?” Nguyên Toa vò chi phiếu thành một cục ném đi, lại viết giá lần nữa, “Như thế nào, đủ rồi chưa?”

Bùi Thi nhìn chi phiếu một cái, dứt khoát không để ý đến cô ta.

“Được, nhà họ Hạ xem thường tôi thì thôi, thư ký nhỏ như cô cũng dám xem thường tôi?” Mắt hạnh của Nguyên Toa trừng trừng, trực tiếp viết thêm vài số không phía sau: “Như vậy cô còn dám chê ít sao!”

Bùi Thi khẽ mỉm cười, lấy ngón tay vẽ thêm một vòng sau dãy số.

“Được, tiểu thư đây đây có tiền!” Nguyên Toa thêm vào một số không, chỉ chỉ về phía Hạ Thừa Tư, “Cô đi hỏi anh ta, mặc kệ anh ta có hôn cô hay không, trở về thì chi phiếu này cũng là của cô!”

Bên kia bể bơi.

Thấy Bùi Thi đi về phía bên này, mắt hồ ly gian tà của Hà Thừa Dật chớp chớp: “Anh hai, chị gái xinh đẹp đã đến.”

Kể từ khi Hạ Thừa Dật thích nữ biên tập nào đó lớn tuổi hơn cậu, thì trong mắt cậu ai cũng là chị gái xinh đẹp. Hạ Thừa Tư vẫn không để ý đến cậu, chẳng qua tiếp tục bàn bạc với Hạ Thừa Kiệt về vấn đề của công ty.

“Anh hai, anh và chị thư ký luôn vậy sao?”

Lúc này Hạ Thừa Tư mới phản ứng lại với cậu em út: “Có ý gì?”

“Màu sắc quần áo mặc cũng rất xứng, bình thường là đồ công sở cũng thôi đi, không nghĩ đến ngay cả trang phục dự tiệc cũng giống nhau.” Hạ Thừa Dật chỉ chỉ một phía khác, “Anh nhìn xem, giống như là mặc đồ tình nhân vậy.”

Hạ Thừa Tư nhìn theo phía cậu chỉ.

Lúc này, hai tay Bùi Thi bỏ vào túi quần, đã đi đến trước mặt bọn họ. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Thừa Tư, hỏi điềm tĩnh không sợ hãi:

“Anh Hạ, tôi có thể hôn anh không?”
Bình Luận (0)
Comment