Hà Nhật Cộng Huề Thủ

Chương 23

Biên tập: Kỳ Lam

Diệp Thanh Dương thở dài, nói: “Nguyên sư huynh bình tâm chớ vội, trước tiên nghe Lăng Vân nói qua một chút về tình hình lúc đó đã.”

Nguyên Tiếu cưỡng chế nội tâm nôn nóng, nói: “Cũng tốt. Lăng Vân, mau nói qua cùng mọi người rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”

Diệp Lăng Vân liền đem chuyện tình trên đường đi đại khái nói qua một lần, cuối cùng nói: “Di thể Tô bá mẫu ta đã sai người đem về nhà chính, đặt cùng một chỗ với tro cốt của Tô bá phụ.”

Diệp Thanh Dương gật đầu, “Có xác định thực sự là Miêu Kim Cốc gây nên?”

Diệp Lăng Vân chần chờ một chút, vẫn là gật đầu, “Hẳn là vậy.”

Diệp Thanh Dương thở dài, không nói thêm nữa.

Tế Trần đạo trưởng lên tiếng nói: “Diệp đại hiệp, ta biết ngài rời khỏi giang hồ đã lâu, mưu cầu chính là rời xa phong ba bình an qua ngày. Song cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, ví như lão đạo là người cõi tiên cũng không thể thực sự rời xa hồng trần thế tục. Nếu như Miêu Kim Cốc thật sự ồ ạt đến xâm phạm, bằng danh tiếng của Diệp đại hiệp ngài, cho dù ngài không đi tìm chúng, chúng thật sự sẽ bỏ qua cho ngài sao? Thay vì bị ép phải ứng chiến, chủ động xuất kích không phải rất có lợi sao?”

“Đúng vậy, xin Diệp đại hiệp hãy suy nghĩ kỹ lại!” Mọi người đồng thanh nói.

Nhìn ánh mắt nóng rực của mọi người, Diệp Thanh Dương trầm mặc một hồi lâu, rốt cuộc mở miệng nói: “Qua hai ngày nữa là đến ngày giỗ của Mạch Bạch, ta muốn vào tế điện. Việc này sự tình quá trọng đại, hãy để ta hảo hảo suy nghĩ một chút, mấy ngày sau nhất định sẽ cho các vị một câu trả lời thuyết phục.”

Lúc này môn chủ Quan Tây Thiết Ngọc môn Thiết Hạc Khiêm đột nhiên lên tiếng: “Còn lo lắng cái gì, Diệp đại hiệp? Chọn ngày không bằng gặp ngày, không bằng chúng ta nhân tiện chọn ngày tế Trầm minh chủ đứng trước mộ phần Trầm minh chủ phát thệ, vì Trầm minh chủ báo thủ, chẳng phải rất hợp lý sao?”

“Vì Trầm minh chủ báo thù! Vì Trầm minh chủ báo thù!” Đệ tử Thiết Ngọc môn cùng hô lên.

Đệ tử các phải khác thần tình cũng kích động, theo cùng đứng dậy.

Diệp Thanh Dương nhíu mày, ý bảo mọi người an tĩnh, sau đó nói, “Ta biết các vị nóng ruột muốn báo thù cho Mạch Bạch, ta đây đa tạ hảo ý của các vị. Nhưng Mạch Bạch luôn yêu thích thanh tịnh, mong rằng các vị để huynh ấy hảo hảo an nghỉ, không nên đi quấy rầy. Ta đáp ứng sau ngày giỗ nhất định sẽ cho các vị một câu trả lời thuyết phục, mấy ngyaf này xin mời các vị đến tiểu trang tại núi này của ta ngụ mấy ngày, nếm thử trù nghệ Phương Ngoại lâu của ta, ngắm nhìn một chút cảnh sắc Tây Hồ Hàng Châu. Sắt nhi, giúp các vị đây an bài khách phòng, bảo Phạm tổng quản giúp đỡ Kỳ Dung, Tưởng Dung lo liệu một chút hậu sự của Kình Phong huynh. Lăng Vân, theo ta đi vấn an nương con.” Nói xong hướng mọi người chắp tay, nhanh chóng rời đi.

Diệp Lăng Vân cũng vội vàng chắp tay bái biệt, theo Diệp Thanh Dương rời đi, một đường hướng về phía hậu đường.

Hắn lặng lẽ ngẩng đầu xem sắc mặt Diệp Thanh Dương, nhưng lại hoàn toàn nhìn không ra tâm tư phụ thân, nội tâm không khỏi có chút lo âu.

Nếu như cuối cùng phụ thân quyết định đảm nhiệm vị trí võ lâm minh chủ, thống lĩnh chúng nhân tấn công Miêu Kim Cốc, hắn phải làm thế nào mới có thể bảo hộ Hàn Nghiêm Trầm chu toàn?

Lúc này Hàn Nghiên Trầm đang ở Kim Lăng.

Y đang dừng chân tại một nơi gọi là “Miêu Kim lâu”, vốn là một tòa thanh lâu nổi danh trên con phố trăng hoa trong thành Kim Lăng. Bí mật to lớn ở trong chính là, tuyệt đối chưa có ai từng nghĩ đến, thân ở nơi phố xá náo nhiệt này, thanh lâu đại danh tên “Miêu Kim” lại có thể là phân đà tại Kim Lăng của tà giáo Miêu Kim Cốc thần bí khó lường.

Lúc này đang là buổi sáng, sau một đêm huyên náo mê túy, ca vũ ngưng nghỉ, khách nhân đa phần đã rời đi, hoa nương còn đang ngủ say ngoài cửa, trong Miêu Kim lâu một mảnh yên tĩnh tiêu điều.

Tại một góc viện lạc của hoa nương, có một con đường mòn khúc khuỷu trồng thúy trúc kéo dài sâu thăm thẳm, thông tới một viện lạc bí ẩn thanh nhã, bên trong có vài gốc mai trơ trụi, còn chưa tới mùa, hoa mai chưa nở, một bạch y nam tử băng lãnh túc sát đứng dưới tàng một gốc mai, tay cầm một thanh ngọc tiêu đạm đảm ẩn hiện thanh quang, khép mắt thổi tiêu.

Này một khúc bi thương tiêu điều, cô tịch lạnh lẽo, nam tử không biết đã thổi qua bao nhiêu lần rồi, vốn dĩ đã quen thuộc đến cực điểm, lúc này lại không biết vì sao dường như có vài phần nóng vội, phá hủy ý vị vốn có của khúc nhạc.

Nam tử buông tiêu, dừng lại trong chốc lát, vừa thay đổi thổi một thủ khúc khác, lần này lại càng không xong, cư nhiên lại thổi sai hẳn một âm.

Y không thể không buông cây sáo một lần nữa, nhìn gốc mai to lớn khô héo ngây ngốc một lát, rốt cuộc thở dài thật sâu, đem cây tiêu cài lại bên hông, hướng tịnh xá giữa tiểu viện đi tới.

Nam tử này đương nhiên là Hàn Nghiên Trầm.

Mấy ngày nay không biết là vì sao, trái tim luôn dao động hơi thở bất định chảy vào tâm, luôn luôn nghĩ đến nụ cười ấm áp của Diệp Lăng Vân, nghĩ đến ánh mắt thương tiếc hắn nhìn mình, nói hắn thương y.

Người này không chỉ là một nam tử, mà còn là một hiệp khách chính đạo, nếu như là mấy tháng trước có người nói với y rằng y sẽ vì người như vậy mà rối loạn tâm thần, y tuyệt đối không tin, không chỉ không tin mà còn muốn chém rụng đầu người đó cho hắn biết cái giá phải trả vì lời nói hoang đường.

Nhưng giờ phút này…

Y hít vào một hơi thật sâu, lạnh giọng lên tiếng: “Tố Khanh, Hoành Quân, chuẩn bị trai giới dâng hương.”

Tố Khanh cùng Hoành Quân vẫn canh giữ trong bóng tối bên cạnh liền lĩnh mệnh hiện thân, Tố Khanh lo lắng nói: “Nhưng mà thiếu chủ, còn những hai ngày, thời gian còn chưa tới — “

“Dù sao cũng giết Tô lão tặc, lần này ta muốn trai giới hai ngày!”

“……Rõ, Thiếu chủ.” Tố Khanh vừa lo lắng vừa liếc mắt nhìn Hàn Nghiên Trầm một cái, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, cùng Hoành Quân lui xuống chuẩn bị.

Hai người bưng nước nóng tới, cầm đến đối áo tang màu trắng tinh khiết, đốt nến thơm, liền hành lễ lui ra, canh giữ ở ngoài sân chờ Hàn Nghiên Trầm tắm rửa thay y phục.

Hàn Nghiên trầm vốn chán ghét không thích lại gần người ngoài, bất kể là nam hay nữ, bởi vậy việc tắm rửa luôn tự mình làm, người khác ngay cả hầu hạ ở bên cũng không cho phép. Tố Khanh cùng Hoành Quân biết rõ tính tình y, một mực thối lui đến chỗ xa.

Tố Khanh xa xa mà nhìn tịnh xá chỗ Hàn Nghiên Trầm, lo lắng nói: “Thiếu chủ lần này chở về, thay đổi rất nhiều — “

“…”

“Là bởi vì nam nhân kia sao?” Tố Khanh thấy Hoành Quân không trả lời, tiếp tục tự lẩm bẩm, âm lượng nàng phóng ra rất nhẹ, cũng không lo lắng Hàn Nghiên Trầm nghe thấy.

“….”

“Ôi — “

Hoành Quân không thể kiềm chế được, đột nhiên tiếp lời: “Tố Khanh, ngươi cũng biết ngươi lần này trở về, cũng thay đổi rất nhiều — “

“Ta?” Tố Khanh nghe vậy nghi hoặc mà ngẩng đầu lền nhìn về phía Hoành Quân.

Hoành Quân đột nhiên không lạnh lùng ít nói như thường ngày, hai tay chộp lấy hai vai Tố Khanh, nhìn khuôn mặt tú lệ hiện ra, kích động mà nói: “Đúng thế! Ngươi tại sao lại thay đổi nhiều đến thế?! Ngươi yêu hắn rồi, yêu cái tên Tô Viễn Dung! Có phải hay không?! Có phải hay không!”

“Đúng thế…ta… yêu hắn rồi, yêu cái tên Tô Viễn Dung….” Tố Khanh bị Hoành Quân mạnh mẽ lắc lắc, thất thần mà lặp lại.
Bình Luận (0)
Comment