Biên tập: Kỳ LamMặc dù Diệp Thanh Dương đã hạ lệnh xuống, để cho chúng nhân mấy ngày nay ở lại Hàng Châu hảo hảo du ngoạn một phen, nhưng người nào có tâm tình du ngoạn. Mọi người trợ giúp huynh muội Tô gia dàn xếp ổn thỏa cho linh vị và tro cốt của phu thê Tô Kình Phong, lo lắng chờ đợi ngày giỗ của Trầm lão minh chủ, một mặt âm thầm tính toán đã mấy ngày qua đi, Tô gia nhị công tử Tô Liễm Dung đi cầu trợ Thiếu Lâm Võ Đang như thế nào một điểm tin tức cũng không có, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?
Thật vất vả đợi bảy bảy bốn chín ngày mới đến ngày giỗ Trầm lão minh chủ, Diệp Thanh Dương sáng sớm liền từ biệt mọi người, tạ ơn rồi cự tuyệt người đi theo, mang theo Diệp Lăng Vân hướng tới Kim Lăng.
Viện lạc Trầm gia cũ nằm ở ngoại ô thành nam Kim Lăng, đại môn vẫn nguy nga như trước, một khối bài môn mục nát nghiêng nghiêng bên cánh cửa, bên trên có khắc vài chữ to “Hiệp nghĩa vi trước” (lấy hiệp nghĩa làm đầu), đèn lồng hai bên đã bị tàn phá chỉ còn lại khung trúc, lờ mờ có thể nhìn ra được sự huy hoàng cường thịnh năm đó, bất quá mái ngói đã sớm rách nát không chịu nổi, cuốn giăng tơ nhện, cỏ hoang đầy đất.
Diệp Lăng Vân theo Diệp Thanh Dương đi vào bên trong, đồ dùng bày biện trong nhà sớm đã bị người nghèo khó xung quanh cầm đi rồi, cũng không biết là bởi vì Trầm gia năm đó danh tiếng rất lớn, hay là đêm đó huyết án quá mức thảm khốc quỷ dị, một đại trạch to như vậy cũng không có ai đến đây thu mua hay ở nhờ, cứ như vậy mà hoang phế đi.
Bọn họ xuyện qua hành lang rách nát trong sân, đi vào hậu viện. Nơi này nguyên là hậu hoa viên Trầm gia, hôm nay thế nhưng lại hiện đầy mộ phần lớn nhỏ, nghiễm nhiên trở thành mộ viên Trầm gia.
Diệp Thanh Dương bình tĩnh đứng trước mộ phần Trầm Mạch Bạch cùng Trầm phu nhân, nhìn chăm chú một hồi lâu, thở dài thật sâu một hơi, sau đó lệnh Diệp Lăng Vân đem đồ chay và hoa quả mang lên, thắp lên nến thơm trắng thuần, bản thân thì cung kính quỳ gối trước mộ phần.
Ông chắp hương trong tay, đối với mộ bia khắc tên hai người chăm chú nhìn hồi lâu, cũng không biết trong lòng suy nghĩ cái gì. Diệp Lăng Vân không dám lên tiếng quấy rầy, cung kinh ngồi phía sau phụ thân.
Thẳng đến khi một cây nến thơm đã nhanh chóng cháy hết, Diệp Thanh Dương mới vái ba lạy, đem tàn hương cắm vào lô đỉnh hương đã chuẩn bị, đặt lên trước mộ phần.
Sau đó ông quay đầu nói với Diệp Lăng Vân: “Bái Trầm thúc thúc cùng thẩm thẩm con một lạy đi, con cũng đã nhiều năm không có tới thăm họ rồi.”
Diệp Lăng Vân trước đây hàng năm đều theo phụ thân đến đây bái tế, về sau danh tiếng trên giang hồ càng lúc càng lớn, việc cũng càng lúc càng nhiều, nên không phải hàng năm đều tới nữa. Hắn gật đầu, châm vài nén hương, cũng theo phụ thân lạy ba lạy, thấp giọng nói: “Xin Trầm thúc thúc cùng thẩm thẩm an nghỉ, Lăng Vân nhất định sẽ hết sức tìm ra chân tướng năm đó, vì thúc thẩm báo thù.”
Diệp Thanh Dương nghe được Diệp Lăng Vân nói, không khỏi cười khổ một chút, vẻ mặt này của phụ thân Diệp Lăng Vân rất ít khi chứng kiến. Chỉ thấy ông cười khổ thở dài nói: “Báo thù… Ai, Mạch Bạch a, ngu huynh vô năng, nhiều năm như vậy rồi, đừng nói là báo thù cho đệ, ngay là cừu nhân là ai cũng không tra được. Ta thật sự là thẹn một tiếng huynh trưởng với đệ, thẹn với đệ cùng đệ muội, thẹn với hơn trăm mạng người Trầm gia, thẹn với tín nhiệm của bằng hữu… Đã vô năng như vậy, làm thế nào còn xứng với hai chữ đại hiệp đây?”
“… Cha, chẳng lẽ người là bởi vì không thể báo thù cho Trầm thúc thúc nên mới rời khỏi giang hồ?”
Diệp Thanh Dương đối con mình cười nhẹ, không khẳng định cũng không chối bỏ, ông một lần nữa quỳ xuống trước mộ phần Trầm Mạch Bạch, vươn tay đi, nhẹ nhàng vuốt ve mộ bia cứng rắn lạnh như băng, đem tro bụi phía trên phủi đi.
Diệp Lăng Vân không tiện hỏi tiếp, hắn nhìn qua khắp sân mộ phần cùng bia đá, đột nhiên phát hiện một cái tên, không khỏi kinh sợ.
Chỉ thấy bên trái mộ phần Trầm Mạch Bạch có một ngôi mộ, bên trên tấm bia đá có khắc năm chữ — Trầm Nghiên Hàm chi mộ.
Trầm Nghiên Hàm —
“Ta là Trầm Nghiên Hàm, gọi ta là Trầm Nghiên Hàm –” tiếng thở dốc rên rỉ của Hàn Nghiên Trầm khi đó tựa hồ lại quanh quẩn bên tai.
Trách không được lúc ấy hắn cảm giác dường như đã từng quen biết, hắn quả thật đã nghe qua tên này.
Hắn nhỡ rõ Trầm Nghiên Hàm vốn là con trai của Trầm Mạch Bạch, so với hắn nhỏ hơn vài tuổi, khi còn bé lúc cùng phụ thân đến Trầm gia làm khách, còn cùng nhau chơi đùa.
Hàn Nghiên Trầm cùng Trầm Nghiên Hàm —
Chẳng lẽ y thực sự là Trầm Nghiên Hàm, chẳng lẽ năm đó y không chết?
“Cha, mọi người ở đây đều là cha tự mình mai táng, tự mình lập bia mộ sao?”
Diệp Thanh Dương đứng dậy, lại vuốt ve mộ bia một chút, gật đầu, “Là ta cùng Kình Phong huynh cùng nhau mai táng. Người nhiều lắm, chỉ cần nhớ kỹ tên trên bia, ta đều lập bia khắc lại chữ, nhưng có một số hạ nhân chúng ta thật sự không biết tên, đành không còn cách nào khác là lập bia trắng. Ai –“
“Vậy… có khả năng có người chưa chết? Chạy đi rồi? Ví như… Trầm Nghiên Hàm?” Diệp Lăng Vân không xác định hỏi.
“…” Diệp Lăng Vân duy tư một hồi lâu, lần nữa mở miệng, “Không có khả năng. Lúc ấy ta cùng Kình Phong huynh vì tìm kiếm đầy mối cơ hồ đem mỗi khối thi thể đều cẩn thận kiểm tra vài lần, cất công tìm kiếm suốt hai ngày, bọn họ quả thật đều đã chết. Bất quá nói đến đứa nhỏ Nghiên Hàm này, thật sự là đáng thương –“
“Làm sao vậy? Nghiên Hàm làm sao ạ?”
“Nói đến cũng kỳ quái. Thi thể mọi người đều tìm không ra vết thương nào, chỉ có móng tay lộ ra màu xanh nhàn nhạt, hẳn là trúng độc, chỉ có Nghiên Hàm, không chỉ có trúng độc, trên mặt cư nhiên bị rạch loạn thất bát tao, tất cả đều là vết thương, đã bị hủy dung rồi — đáng thương nó từ nhỏ đã là một hài tử xinh đẹp, cư nhiên đến lúc chết diện mục toàn bộ đều không…. Ai, đáng thương a….”
“Hủy dung? Nói cách khác, cho dù y có bị tráo đổi, mọi người cũng không nhân ra được?!” Diệp Lăng Vân truy vấn. “Tráo đổi?” Diệp Thanh Dương nghe vậy sửng sốt, một lát sau lắc đầu nói, “Không có khả năng. Mặc dù lúc ấy nó bị hủy dung, diện mục toàn bộ đều thay đổi, nhưng là bởi vì đứa nhỏ này có ngoại thương, phi thường kỳ quái, ta cùng Kình Phong huynh sợ mất đi một đầu mối, nên phá lệ kiểm tra cẩn thận vết thương trên thân thể. Ta tận mắt thấy bên đùi trong nó có một thai ký (cái bớt) hình con bướm, thai ký này bình thường bí mật, lại vừa nhỏ, không có mấy người biết. Cho dù người khác muốn bắt chước, trong lúc vội vàng cũng không làm cẩn thận được như vậy. Nếu như đã sớm có chuẩn bị, người biết dấu bớt này nhất định phải cùng Nghiên Trầm cực kỳ thân cận, hắn vì sao trơ mắt nhìn cả nhà Mạch Bạch bị diệt môn mà cái gì cũng không nói? … Trừ phi, hắn chính là hung thủ… Nhưng nếu như là hung thủ, tại sao lại chỉ cứu đứa nhỏ này ra? Hiểu rõ diệt cỏ không tận gốc hậu hoạn không cùng, người này ngay cả hạ nhân không biết võ công cũng toàn bộ sát hại, tất nhiên hiểu sâu sắc đạo lý này, chắc chắn sẽ không dễ dàng lưu lại hậu hoạn lớn như vậy. Bất quá Nghiên Hàm chỉ là một hài tử không tới mười tuổi, tại sao lại đối với nó tàn nhẫn như thế? Chuyện này thực ký quái, đáng tiếc nhiều năm như vậy ta vẫn không lý giải được. Ai, — ta quả là hổ thẹn với bọn họ.”
Thai ký? Diệp Lăng Vân cẩn thận hồi tưởng cái đêm điên cuồng mê loạn kia, hắn nhỡ rõ ràng Hàn Nghiên Trầm bên sườn trong đùi phải quả thật có một thai ký nho nhỏ hình con bướm, so với màu da những chỗ khác lại càng sáng hơn một chút, lúc ấy hắn quả thật yêu thích không buông tay mà cúi người hôn mút một hồi lâu, làm cho Hàn Nghiên Trầm chịu không được mà giãy dụa, không nhừng rên rỉ khước từ.