Hạ Nhật Ngọ Hậu Đích Lão Nhân Trà

Chương 7

A Trà cùng Hải Uyên trở về ký túc xá đã vài ngày, đầu hắn choáng váng một trận liền không có việc gì. Hải Uyên vốn muốn mang hắn đi khám bác sĩ, nhưng nhìn hắn mỗi ngày vui vẻ, cũng hiểu này không cần thiết.

Lúc sau Hải Uyên xem a Trà đã khỏe hẳn, liền khôi phục công việc như lệ thường, trời vừa tối đã không thấy bóng dáng, lưu lại a Trà lẻ loi ở ký túc xá.

A Trà đã quen sống một mình, Hải Uyên không để ý tới hắn, hắn kỳ thật cũng không sao.

Nhưng hắn đối phương diện chung sống cùng đám học sinh ở kí túc xá, vẫn là có chút khó giải quyết.

Không biết là do hắn đa tâm hay sao, lại cảm thấy đám học sinh luôn dùng ánh mắt không thiện ý nhìn hắn, vài lần a Trà cười hì hì hỏi máy nước uống của kí túc xá ở nơi nào, hoặc là máy giặt dùng ra sao, lại chẳng một ai chịu để ý đến hắn. Này học sinh không phải nhanh chóng tránh xa, chính là làm như không có nghe gặp, tựa hồ không ai muốn cùng hắn quan hệ.

A Trà buồn bực đi vào phòng ngủ, ngồi trên giường Hải Uyên vắt óc suy nghĩ, hoàn toàn không thể lý giải những người đó vì cái gì xa lánh hắn. Hắn đột nhiên hoài niệm thời gian làm lão nhân lúc trước, cả ngày nhàn nhã cùng các bằng hữu chơi cờ nói chuyện phiếm bất luận ở đâu cũng nói được. Ai, thời gian qua đi vĩnh viễn không quay lại, chuyện cũ chỉ có thể trở về chỗ cũ.

A Trà cô đơn một mình, ở trong lòng xướng khởi ai ca (nhạc buồn) bi thương.

Thiên Tuế dùng xong bữa tối liền về phòng ngủ mở máy tính tiếp tục chơi điện tử, a Trà nhìn thấy bóng dáng Thiên Tuế, cảm thấy tiểu hài tử này hẳn là không tệ lắm, ít nhất cùng bên ngoài bất đồng. Hắn có chuyện gì hỏi, Thiên Tuế chắc sẽ hảo tâm nói cho hắn. A Trà ngừng một lúc lâu sau mở miệng hỏi:

“Đồng hài kia, ta đã làm chuện gì khiến người oán hận sao? Người trong kí túc xá giống như không quá thích bộ dáng của ta.” A Trà bởi vì chuyện này mà có chút buồn rầu.

“Đại khái là do ngươi với bạn cùng phòng lúc trước có quan hệ đi......” Thiên Tuế đưa lưng về phía a Trà tiếp tục chơi điện tử.

“Bạn cùng phòng lúc trước? Vì cái gì?”

“Tên kia bình thường thích khi dễ người trong ký túc xá, ngươi trước kia...... Lại cùng hắn thân cận, mọi người đương nhiên không muốn tới gần ngươi!”

“Ta đây cũng có khi dễ bọn họ sao?” A Trà lo lắng hỏi.

“Hẳn là...... Có chút chút đi......” Thiên Tuế hồi tưởng đến tình hình lúc Trạch Phương vừa tới.

“Đồng hài, ngươi có thể hay không kể lại một chút cho ta nghe?” A Trà truy vấn. Hắn vẫn rất muốn biết Trạch Phương ở trường học là như thế nào trải qua, hiện tại lại gặp được cơ hội tốt.

“......” Thiên Tuế chần chờ  một chút, phiền não có nên nói cho người này mấy chuyện đó. Hắn nghe Hải Uyên gọi người này là a Trà, nhưng không rõ a Trà cùng Trạch Phương có quan hệ gì.

“Đồng hài, xin ngươi nói cho ta! Ta thật sự rất muốn biết da!” A Trà thúc giục.

“Chính là...... Thời điểm ngươi vừa tới liên tục bị đùa giỡn, sau khi Quan Nhật Thanh bắt đầu qua lại với ngươi, đem đám người từng khi dễ ngươi toàn bộ đánh một trận, cho nên ngươi liền đứng hàng thứ hai danh sách bị người oán, thứ nhất là Quan Nhật Thanh.” Thiên Tuế dừng một chút, tiếp tục nói:

“Ta không hiểu ngươi cùng Quan Nhật Thanh là như thế nào, bất quá hiện tại các ngươi cãi nhau, những người đó nhìn ngươi đơn độc nên mới tìm đến gây phiền toái, lúc Hải Uyên không ở bên cạnh, chính ngươi phải cẩn thận chút.”

“Ai u, bất quá là đi học mà thôi, Trạch Phương sao lại đem quan hệ biến thành phức tạp muốn chết.” A Trà ai ai kêu. Hắn hôm nay đã bị trượt ngã một lần, đụng đầu hai lần, bị đá ba lượt, số lần bị xem như không khí thì nhiều đến đếm cũng không nổi.

Thiên Tuế còn nói một ít chuyện thị phi trong kí túc xá cho hắn nghe, kể cả người nào thích làm tiểu đoàn thể, người nào là trung lập phái, người nào chuyên đi gây phiền toái.

A Trà nghe đến rối mù, hoàn toàn nghe tai này lọt tai kia. Phức tạp quá.

Tối nay Hải Uyên không có trở về như a Trà dự đoán, a Trà ở trên giường Hải Uyên chờ chờ, vốn nghĩ đợi hắn trở về sẽ cùng hắn tán gẫu một chút chuyện trường học của Trạch Phương, nhưng đợi mãi đợi mãi cũng chẳng thấy bóng dáng người kia, a Trà cuối cùng chịu không được, ngã trên giường Hải Uyên vù vù ngủ.

Tấm ván gỗ giường tuy rằng không có nệm, nhưng cũng thoải mái hơn, hơn nữa cũng không lạnh như sàn nhà.

Chăn bông có mùi Hải Uyên lưu lại, xà phòng bọn họ dùng là cùng một nhãn hiệu, vì thế hương vị kia thực dễ dàng bị a Trà tiếp nhận, không có sinh ra nửa điểm bài xích.

Quán bar Hải Uyên làm công hôm nay một lần nữa mở cửa buôn bán, cái đám người đến đập tiệm mấy hôm trước vừa bị hắn đánh đến mặt mũi bầm dập tạm thời biến mất, thời gian làm viẹc rất yên ổn, khách quen đều đã trở lại, hắn giống như ngày thường đi làm đến ba giờ rưỡi mới tan tầm, trở lại ký túc xá đã sắp bốn giờ.

Đem áo khoác tùy tiện cởi để trên bàn, hắn mỏi mệt hai mắt không mở ra, kéo áo chuẩn bị lên giường ngủ, lại phát hiện giường của mình bị cái người đáng lẽ phải ngủ sàn nhà chiếm cứ.

“A Trà.” Hải Uyên vỗ vỗ mặt a Trà.

“Ân......” A Trà ban nãy chờ người đến khuya mới ngủ, hiện tại mơ mơ màng màng còn không đứng dậy được.

“Ngươi muốn ngủ ở nơi này sao?”

“Ân......” A Trà trở mình, cuồn cuộn chăn tiếp tục ngủ.

“Nằm qua bên một chút, lưu ít chỗ cho ta.” Hải Uyên mệt đến đầu đều đình chỉ vận chuyển, hắn vỗ vỗ a Trà, đem người kia hướng bên cạnh đuổi, sau đó cỡi áo ném tới trên bàn, xoay người tiến giường, vượt qua a Trà, hướng bên trong nằm.

Hải Uyên nhắm mắt lại, sự buồn ngủ tự động dâng lên, không quá ba giây đồng hồ liền mất ý thức.

A Trà lại trở mình, thủ vắt ngang ngực Hải Uyên.

Hải Uyên vừa chợp mắt liền cảm thấy ngực có chút nặng, lại tỉnh dậy, bắt lấy tay a Trà di tới thắt lưng.

A Trà ngủ ngủ, ở trong mộng khe khẽ thở dài, rồi lại mỉm cười, đầu bất giác tựa vào trong ngực Hải Uyên.

Hải Uyên sau đó không lâu cũng trở mình một cái, mơ hồ cảm giác bên cạnh có cái gì ấm áp tỏa nhiệt, theo bản năng liền kéo vào trong ngực ôm lấy, đảm đương nhiệm vụ noãn lô (lò sưởi).

Ở giường trên Thiên Tuế đột nhiên bừng tỉnh, mở to đôi mắt đen nhánh lẳng lặng tuần tra trong bóng đem hắc ám.

Ánh đèn ngủ sáng lên, chợt lóe chợt lóe, sau đó lại tắt.

Buổi tối mùa xuân lẽ ra không lạnh như vậy, vì cái gì hắn đem chăn cuốn a cuốn đem bản thân thành bánh chưng rồi mà vẫn cảm thấy không khí lạnh bức người?

Thiên Tuế hơi hơi run rẩy, kéo chăn bông trùm cả đầu, tận lực khắc chế bản thân không được nghĩ trong phòng này đến tột cùng còn có cái gì đó tồn tại, mới làm cho nhiệt độ trong phòng tăng không nổi.

“Má ơi......” Thiên Tuế nhỏ giọng hô, sợ muốn chết.

Khi đồng hồ báo thức trong ký túc xá bắt đầu một người tiếp một người không ngừng vang lên, a Trà cũng bị đánh thức.

Hắn ngủ cực kỳ thoải mái, giơ tay lên duỗi người, nắm tay lại đụng vào cái đồ vật gì đó, hắn hướng bên cạnh nhìn đến, kinh hách nhảy dựng.

“Ngươi sao lại ở chỗ này?” A Trà kêu lên.

Hải Uyên ngay ngủ bên cạnh hắn thực sự rất nóng, hai tay còn gác trên người hắn, ôm thắt lưng hắn, mà cái a Trà vừa mới đụng vào chính là trán Hải Uyên.

A Trà dùng sức đem tay Hải Uyên vặn bung ra, sau đó nhanh chóng nhảy xuống giường.

“Uy, uy!” A Trà cách khoảng cách kêu Hải Uyên.”Ngươi ngày hôm qua vẫn ôm ta ngủ sao? Ngươi làm gì ôm ta ngủ a!” Hắn thần sắc hoảng sợ.

A trà đối với sự kiện bạn học Trạch Phương ở trên người hắn cưỡng gian vẫn luôn sợ hãi như mới xảy ra hôm qua.

Nếu là thời điểm bình thường bọn họ ôm như vậy, ngủ như vậy, a Trà có thể không cảm thấy gì.

Nhưng là từ khi vào cái trường học đáng sợ lại kỳ quái này, dù người vừa mới gặp gỡ một chút cũng muốn làm, lại còn quan hệ không phân biệt nam nhân hay nữ nhân, hơn nữa nhớ tới Hải Uyên chỉ thích nam nhân, a Trà liền phi thường khẩn trương.

“Uy, uy!” A Trà không ngừng hướng Hải Uyên hô.

Hải Uyên bị làm ồn chịu không nổi, cau mày mở mắt. “Ngươi tái la một tiếng, ta liền đem quần áo ngươi cởi sạch, cưỡng gian ngươi!” (Viêm: gật gật đầu làm liền đi anh hò hét. Tiểu Lang: quất luôn đi anh, chúng e ủng hộ rầm rú)

A Trà trừng lớn mắt, nhanh chóng ngậm miệng.

“Ngươi thật là ồn, con gà bị cắt cổ cũng chưa ồn như ngươi.” Hải Uyên trở mình, chăn đơn đặt tại thắt lưng, cả lưng trần trụi lộ ra, hiện rõ đường cong cơ thể rắn chắc.

A Trà ngậm miệng, nhìn Hải Uyên tiếp tục ngủ không để ý tới hắn, cầm bàn chải đánh răng cùng chậu rửa mặt đi vào WC. Sau khi sơ tẩy xong trở ra thấy Hải Uyên vẫn còn ngủ, vì thế hắn túm một bao giấy vệ sinh tái đi vào WC ngồi chồm hổm, bất quá lần này vẫn một dạng như cũ, ngồi chồm hổm nửa ngày cũng không ra được.

A trà buồn đến cơ hồ muốn đánh giấy vệ sinh cho hết giận.

Cách thời gian đi học còn có nửa giờ, hắn ôm bao giấy vệ sinh kia ở trên hành lang chậm rãi đi.

Trên hành lang có mấy người học sinh đang nói chuyện, ở giữa sàn nhà trải đầy tin tức báo chí, giấy báo chung quanh dùng băng dán dính lên, bên cạnh còn treo một biển hiệu “Sàn nhà thũng lỗ thỉnh cẩn thận”.

Một nam học sinh thấy a Trà đi tới, vươn tay đem cái biển hiệu kia lấy bẻ gãy, ném đến bên cạnh.

Khi a Trà nhìn đến trên hành lang trải đầy báo chí, trong đầu có điểm nghi hoặc là ai đem báo chí bày ra ở trong này.

“Đồng hài, là ai đem báo chí để tại nơi này a, muốn hay không cầm vứt bỏ a?” A Trà cảm thấy đống báo chí kia hẳn là người khác vô ý để rơi xuống, vì giữ gìn môi trường sạch sẽ, đem đi vứt đâu đó xem ra tôt hơn.

Mấy người kia nhìn đến a Trà vẻ mặt ngơ ngác giống như chưa ngủ tỉnh, chỉ cúi đầu cười gian, nghĩ thầm a Trà chỉ cần tiếp tục hướng nơi đó đi tới, tuyệt đối sẽ bước vào lỗ thủng của sàn nhà.

A Trà ôm giấy vệ sinh, chậm rãi ở trên hành lang đi tới. Chân hắn buông thõng, không có khí lực nâng lên, một bên ngáp dài, một bên dép lê plastic phát ra thanh âm ba đát ba đát.

Ngay khi tới trước đám báo chí kia, a Trà ngẩng đầu hướng bên cạnh nhìn một chút, bên trong phòng ngủ viết dãy số “Hai O một” đột nhiên truyền đến tiếng vang, cửa bị dùng sức mở ra.

Học sinh ở bên ngoài “Hai O một” đang thì thào nói nhỏ nhìn thấy người bên trong đi tới, biến sắc, đình chỉ nói chuyện, mỗi người nín thở ngưng thần, chờ đợi người bên trong đi ra.

Nhật Thanh gương mặt sưng phù, hai mắt đều phủ hắc luân (vòng đen) giống gấu mèo, một bên miệng nguyên bản cười nhếch lên hiện tại thành hai phiến môi sưng như lạp xưởng, hàm dưới còn một tảng lớn xanh đen.

Nhật Thanh híp mắt, bộ dáng ăn không no ngủ không ngon, tầm mắt mơ hồ cũng không thấy rõ phía trước lắm, bụng đã đói hắn tính toán ra ngoài đi ăn bữa sáng, trong tay còn cầm chìa khóa máy xe.

A Trà vừa thấy đến đại ma vương này, trong lòng kinh hãi, đôi chân sẽ bước lên đám báo chí lại vội vàng hãm lại, lập tức xoay người về phía sau, hướng WC chạy mất mạng, tiếp theo đem bản thân khóa trong WC, cùng ngoại giới ngăn cách một khoảng an toàn.

Nhật Thanh khi nghe thấy sau đầu có chút tiếng vang, quay lại chỉ nhìn đến một bóng dáng mơ hồ, hắn chuyển động thân thể phát đau, hướng lầu hai đi xuống.

A Trà ở trong WC đợi vài phút, thẳng đến nghe thấy trên hành lang lại có người bắt đầu nói chuyện cùng thanh âm đi lại, xác định Nhật Thanh đã đi thật xa, lúc này mới ôm giấy vệ sinh lao ra, thẳng tắp hướng phòng ngủ của mình chạy về.

Hắn mấy ngày nay không thấy Nhật Thanh, ngày trôi qua bình an, kết quả cư nhiên đã quên chuyện Nhật Thanh cũng ở kí túc xá. Vừa mới nhìn thấy Nhật Thanh xuất hiện, a Trà quả thực ba hồn bảy vía toàn bộ bay mất.

Hắn không thích tên Nhật Thanh này, cũng không thích bộ dáng hắn nhếch miệng cười ánh mắt gian tà. Tưởng tượng đến ái thê Ngọc Thiền của hắn rất có thể đầu thai chuyển thế trở thành nam nhân, a Trà liền cảm thấy đau đầu muốn chết.

A Trà ở trên hành lang chạy như điên, kết quả lại ở trước phòng ngủ “Hai O một”, giẫm lên đống báo chí cùng bằng dán lỗ thủng.

Lúc này sàn nhà đột nhiên bắn ngược lên trên một chút, thời điểm a Trà kinh hãi phát giác có chỗ không thích hợp thì đã không kịp hãm lại, một chân kia của hắn vẫn sải bước đi, tất cả sức nặng thân thể đều dồn trên một chân ở vị trí lỗ thủng kia.

Nhất thời chỉ nghe thấy tiếng vang tất tất ba ba thật lớn, lòng bàn chân phút chốc rơi vào khoảng không, phiến gỗ cùng cả người a Trà đều bị trũng xuống, nháy mắt tro bụi bay lên, toàn thân hắn đầy mồ hôi lạnh sợ tới mức kêu thảm thiết một tiếng, nghĩ đến bản thân chắc chắn sẽ ngã chết.

Nhưng mà chờ định thần lại, a Trà mới phát giác chính hắn bị kẹt giữa mảnh gỗ tại hành lang, từ phần eo trở xuống ở lầu một, chỉ có nửa người trên còn ở lại lầu hai.

Mấy nam học sinh bày trò đùa dai ban đầu đều đứng một bên xem kịch vui, chỉ vào a Trà ha ha ha cười không ngừng, bọn họ thấy hắn ra bộ dáng này vậy mà vẫn vui ôm bụng cười to.

“Các ngươi biết nơi này bị hư đúng không! Một chút cũng không cảm thấy nguy hiểm sao? Còn cười!” A Trà thực sinh khí (tức giận), hắn cảm thấy những người này hơi quá đáng, sàn nhà bị thủng lớn như vậy cũng không nói một chút, nếu ngã chết làm sao bây giờ?

Vài người ở trong phòng đều mở cửa ra thăm dò bên ngoài là cái gì phát sinh tiếng ầm ầm lớn thế, khi bọn hắn nhìn đến a Trà mắc kẹt không thể động đậy, cũng lại cười dữ dội như sấm.

Mọi người nhìn thảm trạng của a Trà, nhưng không ai nguyện ý vươn tay trợ giúp, bọn họ chính là bàng quan, vui mừng không thể áp.

A Trà hai chân treo ở giữa không trung không có điểm thi lực, chỉ có thể dựa vào hai tay chống đỡ trên sàn nhà hành lang lầu hai, liều mạng dùng sức muốn đem bản thân từ trong cái lỗ này lôi ra.

Nhưng hắn càng cố gắng, càng đổi đến tiếng cười nhạo báng lớn hơn.

“Đồ độc ác!” A Trà một bên mắng một bên dùng sức, nhưng vô luận tái giãy dụa thế nào, đều chỉ là vô ích.

Hơn gần mười phút trôi qua, này đám người xem trò đi qua đi lại, tán tán hợp hợp, lúc sắp vào giờ học, tất cả mọi người liền vội vàng chuẩn bị thay quần áo, chỉ có a Trà một người bị kẹt trên hành lang, tiếp tục cùng cái lỗ kia đối kháng.

A Trà cảm giác phần eo bị kẹt truyền đến ẩn ẩn đau đớn, hạ thân bởi vì máu không lưu thông, cơ hồ đều tê liệt, rõ ràng biết không ai hỗ trợ hắn khẳng định không thể tự mình rời khỏi cái lỗ này, nhưng hắn cũng không muốn mở miệng cầu cứu, hắn một hơi buồn bực trong lòng, tin  tưởng chỉ dựa vào sức lực bản thân vẫn có biện pháp thoát vây.

Cho dù là kẹt ở trong này đến chết, biến thành xác ướp, a Trà thề bản thân tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước đám người này đó không máu không nước mắt đối hắn thấy chết không cứu!

Thời gian, cứ như vậy tích tắc trôi qua, từng giây từng giây một.

Tất cả học sinh đều đã đi học, bên trong ký túc xá tĩnh lặng, một người cũng không có.

Thái dương chậm rãi lộ ra hào quang, từ bên ngoài cửa sổ gỗ tràn vào. Ngoài cửa sổ lá cây bị gió thổi trúng sàn sạt lay động, ánh sáng cùng bóng người kẹt trên đất dần dần đan vào nhau, ma tước (chim sẻ) líu ríu ở trên cột điện nhảy lên đạp cánh om sòm.

A Trà cảm thấy chính mình thực suy yếu. Tất cả mọi người đã đi học, lại chỉ còn một mình kẹt trong này không có biện pháp đến trường. Hắn chính là nghĩ muốn đi học mà thôi, lại không biết sẽ gặp phải việc này.

Trên hành lang ngẫu nhiên sẽ có thanh âm người đi lại, nhưng hẳn là xá giam (giám sát kí túc xá, hay quản lý ấy) đang quét tước đi!

A Trà lại vùng vãy hạ thân một lát, sau đó thở dài.

Đột nhiên hắn nghe thấy có tiếng bước chân hướng mình đi tới, hắn nhụt chí cúi đầu không muốn xem đó là ai.

Lúc sau, một đôi tay duỗi xuống dưới nách hắn, tiếp theo dùng sức kéo lên trên, giống nhổ cây cải củ đưa hắn từ dưới tấm ván gỗ rút ra.

“Ta còn đang nghĩ như thế nào ngủ được một nửa ngươi lại không thấy đâu, nguyên lai là chạy đến nơi đây.” Thanh âm Hải Uyên chui vào trong tai a Trà.

A Trà cúi đầu, đối Hải Uyên nói một tiếng cám ơn, rồi yên lặng đi trở về phòng ngủ.

Bị mắc kẹt nửa ngày, cuối cùng còn phải nhờ đến Hải Uyên cứu trợ, a Trà tâm tình hạ tới cực điểm, ngay cả đầu đều nâng không nổi, đi đường biến thành lưng còng.

Hải Uyên nhìn bóng dáng a Trà, cảm thấy hắn thật im lặng.

A Trà cảm thấy lưng cùng eo có chút đau đớn còn có chút ngứa, hắn cởi áo rồi mở ra tủ quần áo, xoay người coi tình trạng. Lúc này mới phát giác có mấy vết thương lớn nhỏ không đồng nhất trên da thịt hắn, một ít chỗ thậm chí đều đã chảy máu, tràn đầy vết thương vừa đỏ vừa tím.

A Trà vươn tay rút mấy mảnh gỗ ra, tư thế thật sự rất khó xê dịch, tay lại không đủ dài, mảnh gỗ trên lưng khiến hắn càng rút càng đâm sâu vào thịt.

Hải Uyên sau khi tiến phòng ngủ vốn muốn ngã đầu ngủ tiếp, nhưng xem a Trà kiểu nào cũng là tình huống không tốt, nhướng mày liền đem a Trà tha lên giường hắn.

“Làm gì, ta không có tâm tình ngoạn với ngươi.” A Trà vặn cánh tay một chút.

“Nằm úp xuống.” Hải Uyên sau đó lại rời đi phòng ngủ.

A Trà nằm úp sấp, đem mặt vùi vào gối đầu, nhụt chí đến động cũng lười.

Khi Hải Uyên lần thứ hai trở về, trong tay cầm theo hộp cấp cứu. Hắn một bên đem mảnh gỗ trên lưng a Trà từng cái cái nhổ đi, một bên dùng cồn i-ốt thay a Trà thượng dược (thoa thuốc).

Tiếp theo lại thuần thục lột xuống áo quần ngủ của a Trà.

“Mông có đau không?” Hải Uyên hỏi.

A Trà vội vàng giữ chặt quần của mình. “Không có a, ngươi không cần cởi quần của ta.”

“Buông tay ra!” Hải Uyên đánh tay a Trà một cái, đem tay hắn mở ra, sau đó động tác nhanh chóng đem vụn gỗ trên mông a Trà nhổ đi.

Mảnh gỗ đâm có chút sâu, khi nhổ ra còn văng lên chút máu, Hải Uyên tâm tình tốt hừ một tiếng, giúp a Trà dán băng cầm máu.

A Trà hiện tại tâm tình là uể oải vô cùng, nhưng Hải Uyên nhìn bộ dáng này của a Trà cũng không nghĩ đến ý.

Hải Uyên khó có cơ hội làm tiểu hộ sĩ thay người bệnh thượng dược, hắn vừa cẩn thận vừa sung sướng làm, sau khi toàn bộ trên lưng xử lý xong, hắn đem a Trà lật lại, bắt đầu xử lý tiếp miệng vết thương trước rốn a Trà.

“Phía trước không thể kéo!” Đột nhiên bị trở mình mặt đối mặt người kia, a Trà nguyên bản tưởng Hải Uyên chỉ tùy tiện thoa dược, giờ nhanh chóng nắm chặt khố đầu (quần trong –TL: ta nghĩ là quần đùi a), liều mạng chống cự.

“Ngươi cho là ngươi nói không được, ta sẽ nghe lời ngươi sao?” Hải Uyên nắm tay a Trà lên, đem chúng cố định ở phía trên gối đầu, tay còn lại bắt đàu lột hạ khố đầu của a Trà.

Tay Hải Uyên chậm rãi vuốt ve làn da dưới phần eo của a trà, đến khi cảm giác tiếp xúc với dị vật liền dừng lại, đem vụn gỗ ở nơi đó lấy ra.

“Ai u, ngươi đừng sờ nữa.” A Trà bị mò cả người không thích hợp, liều mạng giãy dụa nhúc nhích, lại làm cho Hải Uyên gắt gao ép chặt vòng eo, ngay cả xoay người cũng không được.

Khố đầu bị cởi, bên trong chỉ còn lại một cái quần lót tứ giác. Có một loại cảm giác rất quái lạ từ đáy lòng a Trà dâng lên, thắt lưng hắn bị sờ đến hảo ngứa, kia trận ngứa mang theo chút đau khiến kẻ khác run rẩy, không ngừng lủi lủi, từ phần eo lủi tới ngực chui vào trái tim, từ thắt lưng lại lủi tới hạ thân rồi đến ngón chân.

Thân thể a Trà tê dại, ngón tay cũng tê tê, mặt nóng lên, động tác Hải Uyên dao động ở hắn trên người tuy rằng chỉ đơn thuần là thay hắn sát dược, nhưng hắn lại cảm nhận được, so với mấy cái này còn nhiều nhiều cảm giác kì dị hơn.

“Này quần lót thực vướng bận, cũng cởi luôn đi.”

Đang lúc Hải Uyên nói như vậy, a Trà đột nhiên kêu to lên.

“Không được, không được, quần lót không thể thoát.” A Trà hoảng sợ nói, càng thêm liều mạng giãy dụa.

Nhưng mặc dù cùng Hải Uyên thể trạng không sai biệt lắm, khí lực lại thua người ta một mảng lớn.

Cổ tay a Trà giãy dụa đến độ đỏ lên đau đớn, lại vẫn không đủ năng lực từ dưới thân Hải Uyên đứng lên.

“Không quan hệ, đều là nam cả, xem một chút cũng không ít khối thịt nào.” Hải Uyên nói.

“Cái gì không quan hệ, đều là nam mới có quan hệ. Ngươi không phải thích nam sao? Cho nên ngươi không thể xem ta, ta cũng không cho ngươi xem. Nơi đó ta sẽ tự mình làm, không cần phiền toái ngươi, ngươi buông ra, ta tự mình làm thì tốt rồi, ai u uy a, không cần lột hết trơn a!” A Trà hồ nghi hét lớn.

“Đại gia hảo tâm giúp ngươi, không thể cự tuyệt.” Hải Uyên cảm thấy biểu tình a Trà ngoạn vui lắm, hắn khoái hoạt nhìn nhìn a Trà, tiếp theo trong tiếng kêu ai ai của a Trà chậm rãi lột quần lót xuống, sau đó lại chạm chạm chọc chọc, rồi thượng dược.

Quá trình lâu, lâu đến cũng đủ cho a Trà bắt đầu hối hận bản thân vì cái gì lại làm hàng xóm cùng mẹ Hải Uyên, tiến tới nhận thức đứa con ác ma này của nàng.

Hải Uyên cẩn thận giúp a Trà thoa tốt thuốc, lúc sau mới buông tay a Trà ra.

A Trà vừa được tự do, liền lập tức bị hoảng sợ chiếm giữ mà đem quần lót cùng quần mặc vào, âm u tránh ở góc giường đối mặt vách tường, nói cái gì cũng không muốn đáo lại, người nào cũng không muốn gặp.

Hắn lớn thế này còn chưa từng gặp qua chuyện như vậy, đầu tiên là bị người ta lột quần, tiếp theo lại bị xem hết trơn.

Hải Uyên thật ra tâm tình tốt lắm, thu xong hộp cấp cứu, lúc trở về liền leo lên giường.

“Ngươi không phải cũng xem qua mông của ta, hiện tại xem lại, xem như huề.” Hải Uyên lên tiếng.

“Kia không giống, mông là ngươi tự mình cho ta xem.” A Trà đối mặt vách tường âm trầm nói. (Viêm: a Trà tự kỷ? o.O. Tiểu Lang: …)

“Đều giống nhau.” Hải Uyên hừ lạnh, tới gần a Trà, sờ sờ đầu hắn.

“Ta muốn chết......” A Trà u ám không thôi.

Kết quả a Trà cũng không đi tìm cái chết, hắn vẫn là đối mặt vách tường, thẳng đến mọi người tan học nhất nhất trở về mới thôi.

Bởi vì bắt đầu táo bón, lúc trước bị coi thường, bị khi dễ, giữa trưa lại để Hải Uyên nhìn hết trơn, tâm tình a Trà thật sự tốt không nổi.

A Trà uể oải tới cực điểm, hắn cảm thấy thế giới không còn chút ánh sáng nào, từ nay về sau sẽ lâm vào hắc ám.

Buổi tối, khó được hôm nay không phải làm công Hải Uyên liền mua sườn lợn cùng cháo quẩy trở về, đặt ở trước mặt a Trà, a Trà ánh mắt ảm đạm nhìn nhìn món cháo quẩy mình yêu nhất, “Hừ!” một tiếng liền quay đầu đi.

“Như thế nào?” Thiên Tuế xem hai người bọn hắn hôm nay giống như rất không đúng bàn, thuận miệng hỏi.

“Ta nào biết?” Hải Uyên gặp a Trà không chịu nhận, đem ghế dựa ngồi đối mặt a Trà mở cháo quẩy ra, ăn cho hắn xem.

“Gì mà ngươi nào biết? Rõ ràng chính ngươi cởi quần của ta, lại nói ngươi nào biết!” A Trà cầm lấy gối đầu trên giường, hướng mặt Hải Uyên ném đi.

Gối đầu bắn trúng cháo quẩy, cháo quẩy bắn trúng mặt Hải Uyên, cũng văng luôn vào mắt hắn.

Đang ngồi ghế trên ăn cháo quẩy Hải Uyên không dự đoán được a Trà lại phản công, ngay cả phòng thủ cũng không kịp, liền như vậy bị cháo quẩy lật úp vào thân, cái gì dưa chuột, rau xanh, sườn lợn, tất cả đều đổ lên hắn người.

Hải Uyên quăng ngã cả hộp cháo quẩy tới trước mặt a Trà, híp mắt, một phen lửa giận cháy cực vượng, giơ lên nắm tay một quyền đánh xuống.

A Trà quay lại trừng mắt hắn, cắn răng, không cam lòng yếu thế.

Hai người cương được vài giây, cuối cùng Hải Uyên ngăn lại nộ khí dùng sức đạp giường một chút, tiếp theo xoay người cầm quần áo hướng phòng tắm đi đến.

Hành lang nguyên bản đã không bền chắc tấm ván gỗ còn bị Hải Uyên đạp bang bang bang, khi hắn đến gần cái lỗ a Trà bị kẹt ban trưa, vừa vặn nghe thấy mấy học sinh đang nói chuyện.

“Đúng vậy, cũng không hiểu hắn sao lại ngu như vậy, ai cũng biết xá giam (quản lí kí túc xá) trải báo chí tất nhiên là có vấn đề đi, hắn lại một cước bước vào, kết quả bị kẹt ra không được.”

“Thật sự rất giống đánh chuột trong trò chơi, cười chết ta.”

Hải Uyên đứng phía trước những người đó, chậm rãi nói: “Nguyên lai là các ngươi làm......”

Mấy học sinh kia vừa ngẩng đầu lên, nhìn đến thần tình âm trầm của Hải Uyên, sợ tới mức chân đều nhuyễn.

“Diệp Hải Uyên......”

Trên hành lang diễn ra một trận đánh nhau binh binh bang bang, đám học sinh kia bị đánh cho thất linh bát lạc, tên có can đảm trộm đào tẩu đều bị Hải Uyên bắt trở về, lại bị hắn nhét vào cái lỗ trên sàn nhà.

thất linh bát lạc: nói tắt là Thất bát, là bảy héo tám rụng, ý nói thua mất, không toàn vẹn, thường nói về mùa màng có số thu hoạch rất kém sút vì bị thiên tai hay bị sâu rầy phá hại.. Tiểu Lang: thông cảm ta chỉ có thể làm thế T^T

Buổi tối ký túc xá vì vậy náo nhiệt lên, sàn nhà cao thấp chấn động đến lợi hại, tâm tình Hải Uyên bị a Trà biến thành cực độ không tốt, ở trên hành lang đánh một đám người chỉ biết nhàn sự nằm bò ra.

Khi Hải Uyên rời đi phòng ngủ, Thiên Tuế nguyên bản vẫn đánh điện tử vội vàng quay đầu.

“Ngươi còn thật muốn cùng cãi nhau hắn, ngươi không biết hắn là loại người gì sao?” Thiên Tuế lắc lắc đầu nói.

“Nhưng là hắn không đúng, cho nên mới phải cùng hắn cãi nhau.” A Trà mở miệng. “Cái tiểu hài tử kia thật sự rất không xong, mỗi lần nói cũng chịu không nghe, trêu cợt lão nhân gia vui như vậy sao?”

A Trà nói xong nói xong, bản thân cũng phát hỏa, hắn kích động đứng lên, chỉ vào cánh cửa Hải Uyên vừa rời đi hô: “Diệp Hải Uyên, ngươi đừng nghĩ đến lão nhân gia là dễ trêu chọc, ta nói cho ngươi, ta đã nắm điểm yếu của ngươi, ngươi nếu dám đối với ta như thế nữa ngươi sẽ chết, ta tuyệt đối sẽ nói chuyện này cho Huệ Mĩ!”

“Ngươi nếu muốn thì cứ đối mặt hắn xem ra hảo hơn...... Hiện tại nói cho hắn nghe, hắn cũng nghe không được......” Thiên Tuế nhắc nhở a Trà.

A Trà hồi tưởng một chút biểu tình khủng bố như muốn giết người của Hải Uyên, còn có nắm tay thiếu chút nữa huy xuống, đánh cái rùng mình, lắc lắc đầu.

“Hắn tính tình rất không tốt, ngươi như vậy cùng hắn tranh luận đã muốn không ai bằng rồi.” Thiên Tuế nói.

“Ngươi có thể ở cùng một chỗ hắn cũng là rất giỏi.”

“Đó là bởi vì không ai muốn cùng phòng với hắn, sau xá giam biết ta cùng hắn là anh em bà con, liền đem chúng ta xếp cùng nhau.” Thiên Tuế bản thân cũng là trăm ngàn lần không muốn. “Nếu có thể, ta cũng muốn đổi phòng.”

“Vậy Huệ Mĩ chẳng phải là......”

“Dì Huệ Mĩ là em gái út của mẹ ta.”

“Kia nhà Huệ Mĩ còn có người a! Vì cái gì không có nghe nàng nhắc tới?” A Trà cảm thấy nghi hoặc. Huệ Mĩ một mình nuôi lớn Hải Uyên, thời điểm sinh đứa nhỏ cũng không ai chiếu cố, theo lý hẳn có thể quay về nhà mẹ đẻ a, như thế nào khi đó cũng chưa gặp ai tới thăm Huệ Mĩ?

“Đó là bởi vì phát sinh rất nhiều chuyện, này ta cũng không tiện nói với ngươi.” Về tình hình gia tộc, Thiên Tuế không nghĩ nói thêm.

“Có cái gì không tiện, ta cũng không nó ra ngoài.” A Trà mở to mắt, đơn thuần nhìn nhìn Thiên Tuế.

Nhìn thấy ánh mắt như con chó nhỏ kia, Thiên Tuế nhịn không được đừng trừng lớn mắt. “Không phải a, này thật sự rất phức tạp, hơn nữa ta cũng biết không nhiều lắm, chỉ biết lúc trước dì Huệ Mĩ vốn đã có đối tượng đính hôn, chính là đột nhiên chạy tới làm vợ bé của ba ba Hải Uyên, nhà mẹ ta lại là gia tộc rất có danh vọng, nhất thời không thể chấp nhận chuyện như vậy, cho nên liền cùng dì Huệ Mĩ đoạn tuyệt quan hệ. Ta chỉ biết như vậy mà thôi.”

“Ai u, động một chút liền đoạn tuyệt quan hệ, này thật sự rất giống việc mấy kẻ có tiền hay làm.” A Trà đột nhiên nhớ tới lão bà Ngọc Thiền của hắn.

Ngọc Thiền năm đó theo đuổi hắn nói muốn cùng hắn kết hôn, người trong nhà từ bố chồng đến ông bà đều phản đối, sau lại còn làm cái gì đoạn tuyệt quan hệ, nhưng đến cuối cùng Ngọc Thiền có Vọng Lai, hai nhà bọn họ liền chậm rãi hòa hảo lại.

Hắn còn nhớ rõ lúc Ngọc Thiền ra đi, hắn khóc đến toàn thân đều nhuyễn, vẫn là nhạc phụ cùng nhạc mẫu đại nhân lại đây giúp hắn lo liệu hậu sự cho Ngọc Thiền.

Hắn nhớ rõ nhạc phụ đại nhân đã nói qua: sớm biết đứa nhỏ sẽ đột nhiên rời đi nhân thế, như vậy lúc trước nàng muốn gả cho ai, hắn đều sẽ đáp ứng, chỉ cầu khi nàng còn trên đời không cần chịu một chút khổ, vui vẻ đến, lại vui vẻ đi thì tốt rồi.

“Quên đi quên đi, đừng nữa nói. Nói thêm gì ta sẽ khóc mất.” A Trà thở dài, hốc mắt hồng hồng.

Hắn sau đó như bình thương, ôm lấy bao giấy vệ sinh, sát sát nước mũi, hướng WC cố gắng ngồi chồm hổm.

Sự tình trước kia a, nhớ tới sẽ khiến cho mũi chua xót.

Nếu mỗi người đều có thể biết thân nhân của mình khi nào thì rời đi, biết được kì hạn của bản thân, như vậy ít nhất, sẽ càng thêm quý trọng thời khắc mình cùng thân nhân ở chung đi! ( Tiểu Lang: nếu thế thì họ sẽ luôn bị ám ảnh việc mình sắp chết, như thế sống không hạnh phúc vui vẻ đâu a)

Dù sao đời này có thể ở cùng nhau, làm người một nhà cùng chung quan hệ huyết thống, cũng là kiếp trước rất không dễ dàng mới tu được duyên phận này a!

Hẳn là phải quý trọng mới đúng!

Đợi đến lúc giống hắn, thân nhân bên cạnh từng người từng người ra đi mới chịu hối hận, đã là quá muộn.

A Trà đi vào WC, khóa trái cửa, nước mắt liền nhịn không được rớt xuống.

“Lão bà...... Vọng Lai...... Con dâu...... Trạch Phương...... Ta thật sự rất nhớ các ngươi a......” A Trà cầm lấy giấy vệ sinh sát sát nước mắt. (Viêm: = =b)

Hắn đã không còn thân nhân nữa.
Bình Luận (0)
Comment