Dương Chấn Vũ ra đi trong thất bại khiến Phạm Triết Tây bấy giờ đã tập trung vào kinh doanh cũng chịu tổn thất lớn. Trước đó Sect sáp nhập với CDEA với mục đích cùng phát triển, còn nay CDEA lại trở thành gông cùm của Sect. Tuy Phạm Triết Tây không có mặt tại đại hội cổ đông nhưng có giao toàn bộ cổ phiếu của mình cho Dương Chấn Vũ, lúc này nghe xong bản ghi âm đại hội, anh ta chậm rãi bỏ tai nghe xuống.
Sắc mặt Trần Hướng Minh cực kỳ tồi tệ, "Triết Tây, cậu nghĩ liệu có nên hẹn gặp Nicon một lần?"
Phạm Triết Tây ngả lưng trên chiếc ghế xa hoa, nói từ tốn, "Không cần, tôi gọi điện cho anh ấy rồi."
"Anh ta nói gì?" Trần Hướng Minh sốt sắng.
"Anh ấy nói tôi hãy tự bảo trọng, anh ấy sẽ không để quá khứ chôn vùi tương lai của mình."
"Anh ta... Thế nghĩa là sao, Sect cũng là của anh ta đấy!" Trần Hướng Minh hoảng hốt.
Phạm Triết Tây khẽ cười, "Trong mắt một công tử nhà giàu, Sect có tính là chi?"
Im lìm một lát, sau cùng Trần Hướng Minh hỏi, "Vậy chúng ta làm sao đây?"
"Hết cả rồi." Phạm Triết Tây phóng mắt ra ngoài cửa. Cách một tầng kính nâu trầm, loáng thoáng như anh ta trông thấy Lý Bạc Nhiên đang đứng dưới nắng. Anh mặc áo len cổ chữ V màu kem, quấn quanh cổ một chiếc khăn đan màu đen xù xì, lưng đeo túi Domke vải buồm, thản nhiên xem đồng hồ. Ánh nắng chiếu lên mái tóc ngắn của anh, để những sợi tóc đen được bao phủ một màu nâu vàng nhàn nhạt.
Thật là ra dáng ngôi sao làm sao!Phạm Triết Tây thầm nghĩ.
Anh ấy đến dự tuyển người mẫu ư? Hay là nhiếp ảnh gia?Cố lấy dũng khí, anh ta gọi một tiếng, "Hey!" vốn chỉ nghĩ, nếu là nhiếp ảnh gia, thì mình cũng nên tạo chút quan hệ, đến khi phỏng vấn sẽ được tạo điều kiện chút đỉnh, Phạm Triết Tây đâu ngờ một tiếng "hey" ấy lại thay đổi cả cuộc đời mình. Anh ta quá cố chấp với Sect, anh ta cũng chưa từng nghĩ đến nguyên nhân, anh ta chỉ muốn được leo cao hơn nữa. Vậy mà khi Lý Bạc Nhiên điềm đạm nói anh ta đã là quá khứ của anh rồi, Phạm Triết Tây mới hoảng loạn, mới hoang mang, để rồi hiểu ra, anh ta không muốn mất Sect, chẳng qua vì anh ta không muốn mất Lý Bạc Nhiên.
Phạm Triết Tây đã từng ngạo nghễ nói với một người, rằng Nicon và người ấy cùng lắm cũng chỉ đang trong một trạng thái cân bằng ngắn ngủi, chỉ cần một sự can thiệp nhỏ thôi, thế giới của cậu sẽ sụp đổ. Nhưng Nicon vẫn là Nicon, còn giờ nghĩ kỹ, bản thân mình lại chẳng là ai. Phạm Triết Tây tựa mình vào ghế ô tô, cảm giác bất lực, không cam tâm bành trướng cõi lòng, móng tay anh ta ghim sâu vào lòng bàn tay.
Kẻ thua cuộc dù cố giãy giụa thế nào, mọi thứ cũng đã kết thúc.
Nhất cử nhất động của Điền Viên đều được công chúng quan tâm. Họ thảo luận say sưa về mỗi một bộ quần áo, một vật trang sức, hay là cả một động tác, một biểu cảm của cậu. Món đồ tùy tiện của cậu cũng đủ tạo thành trào lưu cho giới trẻ bắt chước. Rất nhiều khi, cái tên Điền Viên tương đương với chữ "fashion".
Lý Bạc Nhiên nhẹ nhàng đặt quyển tạp chí có ảnh Điền Viên làm trang bìa xuống. Trong ảnh, Điền Viên chụp phong cách dạo phố áo trắng quần xanh, gấu quần được xắn lên, bên dưới là giày bệt màu lam sẫm, trên tay cậu còn cầm một tách cà phê làm như được chụp một cách tình cờ khi cậu đang sang đường, phong thái hết sức tự nhiên, tự tin.
Dòng tít lớn bên dưới là
"Bộ sưu tập Farmer mới ra mắt của Thiên Vương Jamie hứa hẹn trở thành thương hiệu thời trang hot nhất xuân hè năm nay".Anh hơi cúi đầu. Điền Viên của ngày hôm nay đã không cần thương hiệu nào đến phụ trợ cho mình nữa, vì bản thân cậu mới là thời trang. Non nửa năm nay, cậu chưa hề đề nghị gặp anh lấy một lần dù chỉ là gọi một cuộc điện thoại. Tất cả sự tình có liên quan đến cổ đông, Điền Viên đều giao cho trợ lý. Người trợ lý cấp cao đương nhiệm này giải quyết hầu hết các công chuyện dự án của CDEA. Kể cả khi Lý Bạc Nhiên hẹn gặp, cũng sẽ bị vị trợ lý ưu tú này khéo léo chối từ ngoài cửa.
Sau khi ra tù, Đại Sơn nhận quản lý mạng lưới quan hệ xã hội đen dưới trướng Phí Anh Lệ. So với quá khứ trước đó, suốt mấy năm phải gặm khổ trong chốn lao tù cũng làm Đại Sơn mạnh mẽ hơn nhiều.
Lý Bạc Nhiên trả tiền nhưng không mua quyển tạp chí. Anh cầm cà phê băng qua trung tâm phố, đi hết một con phố ngắn nữa, anh sẽ về đến nhà. Điền Viên ngồi trong một chiếc xe cũ kỹ, hầu như sáng nào cậu cũng ngồi đây, nhìn Lý Bạc Nhiên đi mua cà phê rồi dạo hết con phố, cứ như thể chỉ cần được ngắm nhìn như vậy, cậu sẽ có đủ động lực để tiếp tục chiến đấu cả ngày dài.
Anh khoác ngoài một chiếc sơ mi chất cotton, bên trong là thun đen cổ chữ V, quần kiểu thụng màu kem may từ vải lanh, dưới chân đi đôi dép có xỏ hai sợi dây da đen, thoạt nhìn tùy tiện nhưng không kém phần gợi cảm. Điền Viên dõi theo anh sang đường, vừa hít sâu một hơi chuẩn bị khởi động xe, lại bắt gặp một chiếc minibus thình lình dừng ngay sau anh. Cửa xe mở ra, mấy gã trong đó nhào đến.
Lý Bạc Nhiên phản ứng rất nhanh chóng. Anh thúc khuỷu tay vào một kẻ trong số đó, nhưng chưa chờ anh xoay người triển khai đòn tấn công tiếp theo, một tên liền bịt miệng anh bằng một tấm vải trắng. Chỉ chớp nhoáng hai, ba giây, cơ thể Lý Bạc Nhiên lập tức xìu đi. Điền Viên có nhận ra một tên trong số chúng, chính là tên lần trước đi cùng Dương Chấn Vũ tấn công cậu.
Phải giữ vô lăng chặt lắm cậu mới kiềm chế được mình không lao ngay xuống xe. Lập tức gọi điện cho Đại Sơn, sau đó chờ đám người kia khiêng Lý Bạc Nhiên bấy giờ đã hôn mê lên xe, đi khỏi, cậu mới cẩn thận lái xe bám sát.
Xe ra khỏi trung tâm thành phố, phóng về hướng ngoại thành, Điền Viên vẫn duy trì khoảng cách theo đuôi vừa phải, thế nhưng bỗng nhiên xuất hiện một chiếc container chặn đầu cậu. Điền Viên quýnh cả lên, tài xế chiếc container kia nhảy xuống xe, chửi cậu tội va phải xe hắn.
Điền Viên ấn ngay gã to con ấy lên nóc xe mình, nghiến răng nghiến lợi, "Tao nói cho mày biết, Dương Chấn Vũ có thể để mày sống, tao cũng có thể để mày chết ngay tại đây. Cho mày hai phút, không cút cái xe mày ra, mày sẽ hiểu thế nào là sống không bằng chết!"
Đại Sơn đến kịp thời, cho người lái chiếc container đi, nhưng trước mặt có tận mấy ngã rẽ, thật sự không thể nào biết chiếc minibus đã bắt cóc Lý Bạc Nhiên đi hướng nào.
Đại Sơn nhíu chặt lông mày, quay qua hỏi, "Giờ sao đây?"
Điền Viên trợn lớn mắt, con ngươi luôn sáng ngời của cậu lúc này tựa như ứ máu trông hết sức tàn độc, ngay cả Đại Sơn thấy nó mà cũng vô thức hoảng sợ, liền hô, "Điều tra cho tao xem từ đoạn này trở đi có sản nghiệp của Dương Chấn Vũ không!"
Song song khi này, Lý Bạc Nhiên chỉ mang máng như có ai đó khiêng anh vào một căn biệt thự, bóng người liên tục chớp chóa trước mắt mà lại không thể nhìn rõ là ai. Chốc sau, một kẻ dùng khăn lạnh lau mặt cho anh, tựa hồ anh mới có thể tỉnh táo mở mắt.
Bản thân anh đang nằm trên chiếc ghế sô pha kiểu Tây, còn Dương Chấn Vũ trong bộ vest Hugo Boss ngồi tại chiếc ghế đơn bên cạnh, hút xì gà, "Tỉnh rồi à, Nicon?"
"Anh bắt cóc tôi." Lý Bạc Nhiên toan cựa quậy, lại nhận ra mình chẳng thế nhúc nhích nửa phân.
"Đừng ăn nói khó nghe thế." Dương Chân Vũ xòe tay, "Cậu biết đấy, chúng ta vốn là quan hệ chủ tớ, hiếm được ngày gặp mặt phải không nào?"
Anh hừ khẽ, "Làm sao lại nhớ ra mình từng là chó nhà Thu vậy?"
Dương Chấn Vũ dụi xì gà vào tay vịn ghế, đoạn đứng lên, ngồi xổm trước mặt anh, ngắm nhìn anh kỹ càng một lượt mới bảo, "Không, tôi chỉ thừa nhận mình từng làm chó cho cậu thôi, thiếu gia."
"Từ lâu tôi đã không liên quan gì đến anh rồi." Anh nói, "Huống hồ làm thiếu gia của một con chó dữ, tôi đây không dám."
Dương Chấn Vũ nhướng mày,"Haiz, thiếu gia lúc nào cũng làm người ta buồn phiền thế này. Chỉ có người ta cố tình quên đi những món nợ của mình, thiếu gia thì ngược lại, muốn kích động tôi sao?" Y rú lên, "Thu Bạc Nhiên, cậu có từng nghĩ đổi kết cục của mình hay chưa???"
Anh vẫn chỉ dành cho y cái nhìn hờ hững. Y dữ tợn nói, "Tuy đàn ông thích đàn ông không nhiều lắm nhưng cũng không ít. Thuộc hạ của tôi có mấy thằng, để tôi sai chúng nó luân phiên chơi đùa với cậu, mùi vị ấy chắc chắn không quá giống thường ngày cậu phong lưu đâu. Cậu thích thì tôi sẵn sàng liên lạc với công ty trai bao ngầm, họ có thể kiếm đủ loại đàn ông đùa bỡn với cậu, cam đoan muôn đời cậu khó quên."
"Tôi đã nhầm rồi." Anh mở miệng.
Dương Chấn Vũ mở mắt đăm đắm có phần áp lực. Lý Bạc Nhiên cảm thán, "Lúc nãy tôi không nên so sánh anh với chó, quá sỉ nhục loài chó."
Dương Chấn Vũ trợn mắt nhìn anh suốt hồi lâu mới cười ngặt nghẽo, "Tôi thích! Tuy người nhà Thu cực kỳ đáng tởm nhưng chắc chắn không có cậu trong số đó, cậu đáng để tôi tôn kính."
Anh hỏi thẳng, "Vào việc chính đi, anh bắt cóc tôi làm gì?"
Y nhún vai, "Căn biệt thự này cậu nhận ra chứ?"
Lia mắt nhìn qua, anh khẳng định, "Của nhà Thu."
Dương Chấn Vũ cười cười, "Đúng, ngày xưa cậu từng không tiếc từ bỏ địa vị ở nhà Thu vì một Phạm Triết Tây, thậm chí từ bỏ cả cái họ, nhưng lão gia Thu chưa giây phút nào quên cậu. Cậu phải biết cha già yêu con thơ đến mức nào, huống hồ ông ấy chỉ có mình cậu là con ruột. Thu Thừa Thiên cũng chỉ là con ông anh cả được chọn làm con thừa tự cho lão gia. Thế nên ông ấy chừa sẵn một đường lui cho cậu trong di chúc: Chỉ cần cậu có con, cậu sẽ được hưởng 20% cổ phần Thu thị. 20% của cả một công ty lớn chục tỷ, đâu phải chỉ như một CDEA nhỏ bé."
Anh hỏi lạnh lùng, "Chuyện nhà Thu chúng tôi, can dự gì tới anh?"
Dương Chấn Vũ cười khình khịch, "Thu Thừa Thiên đi gặp cậu nhiều lần vì chuyện này rồi phải không? Nếu cậu không chịu có con cho nhà Thu, 20% ấy sẽ đem quyên góp từ thiện, đó là điều Thu Thừa Thiên tuyệt đối không muốn xảy ra nhất..."
Sắc mặt anh dần trắng bệch, "Rốt cuộc các anh muốn làm gì?"
Y nhìn anh suốt một hồi lâu, mới nói thong thả, "Muốn chút t*ng trùng của cậu thôi, thiếu gia. Tôi không biết thực sự Thu Thừa Thiên muốn 20% cổ phần kia hay là muốn con của cậu, nhưng chính xác bây giờ là tôi đang tuân lệnh, đi lấy t*ng trùng của cậu đây."
"Đồ điên!" Anh buột miệng.
Dương Chấn Vũ tặc lưỡi, "Thiếu gia à, cậu còn nợ tôi mấy vụ đó. Thế mà đến lúc tôi nhờ cậu bán lại cổ phần Sect cho tôi, cậu khăng khăng không chịu, giờ thì xem như cậu hoàn trả lại hết cho tôi nhé."
Y vòng ra ngồi phía sau anh, ôm hờ anh trong tay mình, cười nói, "Có trách thì trách thằng bồ cậu đi. Nó dồn tôi vào đường cùng, cho người thanh tra danh mục tài khoản của tôi, bịa đặt cả đống tội làm tôi phải tháo chạy. Bây giờ tôi chỉ cần lấy được "hạt giống" của cậu là sẽ trở thành đối tác của công ty giải trí mới thành lập tại Đài Loan của Thu thị ngay, băn khoăn mãi cũng chỉ đành có lỗi với thiếu gia thôi vậy."
Y cởi dây nịt của anh, tiếp đến là cởi quần anh, lúc này có y tá xách thùng lạnh vào.
"Quân lưu manh!" Toàn thân anh run bần bật.
Dương Chấn Vũ nhún vai, "Thực ra trước kia cậu phong lưu thế, tôi luôn nghĩ muốn lấy t*ng trùng của cậu không khó. Có khó chỉ khó ở chỗ Thu Thừa Thiên muốn t*ng trùng hoàn hảo nhất của cậu, không được phép xảy ra sai lầm. Tuy nhiên tôi lại nghĩ thực sự rất ít thằng có khả năng kìm nén trước Nicon." Vừa nói, y vừa tụt quần lót anh xuống, sau rồi đeo găng tay, để y tá sát trùng giữa hai chân anh trước rồi mới bắt đầu xoa nắn nơi đó dưới sự hỗ trợ của y tá.
Ngoại trừ run rẩy, Lý Bạc Nhiên không thể thốt lấy nửa lời, cảm giác buồn nôn xộc lên.
Trong khi xoa nắn, Dương Chấn Vũ gắt gao quan sát phản ứng của anh, thấy anh chỉ biết run chứ không có chút nào gọi là hưng phấn, y không khỏi nhíu mày, ra lệnh, "Qua đây giúp thiếu gia Thu một tay, không phải ai cũng có diễm phúc này đâu."
Tức khắc có hai tên vệ sĩ đi tới, cởi áo anh, đường cong cơ thể đẹp đẽ và hoàn mỹ khơi lên hưng phấn trong chúng. Hai tên nọ cúi đầu mơn trớn hai điểm nhô trước vòm ngực, càng làm anh run bần bật, nhưng các bộ phận nhạy cảm đồng thời bị đụng chạm, chẳng mấy chốc phản ứng sinh lý đã ập đến.
Kỳ thực việc lấy t*ng trùng đã hoàn thành trước khi cơn cao trào diễn ra, nhưng Dương Chấn Vũ và hai tên vệ sĩ kia vẫn để Lý Bạc Nhiên có một cao trào trọn vẹn.
Cả người anh gục sát vào ngực Dương Chấn Vũ.
Y cúi xuống xem mới phát hiện anh xỉu mất rồi, biết nguyên nhân không phải do thuốc, mà là do anh quá uất hận.
"Thiếu gia cao ngạo ơi..." Y thở dài.
Mói ra lệnh cho y tá rửa chân cho anh, bỗng có vệ sĩ hớt hải chạy vào, thầm thì vài câu bên tai y.
"Cuối cùng cũng đến à?" Y nhếch mép, "Đi bảo với nó, Nicon đang trong tay tao, không muốn Nicon chết thì một mình nó vào đây."
Dương Chấn Vũ tỏ ra rất ung dung, bởi lẽ y không hề có định che giấu hành tung của mình, thậm chí từ sâu thâm tâm y còn mong chờ, mong chờ đứa nhà quê từ chỗ vùng vẫy dưới chân y lại trở thành giẫm lên y để bước lên đỉnh cao, y mong chờ được nhìn thấy cậu lộ vẻ kinh hãi, nếu cần y cũng sẵn sàng dùng vài thủ đoạn để giày vò Lý Bạc Nhiên chút đỉnh, trêu ngươi thằng nhãi kia, để khoái cảm trong y càng hả hê hơn nữa, tuy đối xử với Lý Bạc Nhiên như vậy, bản thân y cũng rất không nỡ.
Phải chịu thôi, y là ác ôn, ai bắt cậu dồn một gã ác ôn vào đường cùng? Dương Chấn Vũ nở nụ cười châm biếm.
Vệ sĩ lại chạy vào, mà ở nơi cách chúng không xa lắm, thật bất ngờ thay, Điền Viên quả thực đi vào một mình.
Dương Chấn Vũ trầm ngâm một hồi mới lên tiếng ra chiều nhạo báng, "Không ngờ, không ngờ mày thích Nicon thật, thảo nào ngày nào tao cũng thấy mày bám đuôi cậu ấy như con chó."
Điền Viên nhìn thoáng Lý Bạc Nhiên đang nằm trên ghế, anh có vẻ yên lặng tựa thể đang hôn mê, lúc này sắc mặt cậu mới dịu lại, nói ngắn gọn, "Gấp đôi."
Hàng lông mày rậm của Dương Chấn Vũ vừa nhíu, cậu khẳng khái nói tiếp, "Ra giá gấp đôi mua số cố phần CDEA mà anh đang giữ."
"Mày muốn mua cổ phiếu CDEA của tao?" Dương Chấn Vũ cười khẩy, "CDEA do một tay tao gây dựng nên, mày nghĩ mình là ai? Mày đòi mua cổ phiếu của tao?"
Điền Viên bình tĩnh đáp trả, "Hãy nghĩ đi. Thu Thừa Thiên là người thế nào, anh không thể rõ hơn tôi đâu. Dù sao anh cũng đã làm chó cho ông ta quá nhiều năm, giúp ông ta theo dõi Nicon, anh bán CDEA cũng chẳng thiệt hại chỗ nào, công ty này nói là của Alice đúng hơn là của anh. Anh hãy nghĩ kỹ đi, tự nhận một khoản tiền lớn cho mình hay là nhận một lời hẹn hứa từ Thu Thừa Thiên?"
Lông mày Dương Chấn Vũ giật giật, ánh nhìn của y dán rịt vào Điền Viên y chang một con sói, mãi lát lâu sau, y mới cười khùng khục, "Thực không tin nổi, mày quả là nhân tài." Đảo mắt qua Lý Bạc Nhiên trên ghế, y nói, "Giá gấp ba, tao muốn gấp ba. Mày có một Nicon đáng giá bằng tận mấy cái CDEA, tao cũng cần thu chút ích lợi cho mình, không thành vấn đề chứ?"
"Được thôi." Điền Viên còn chẳng buồn chớp mắt một cái.
Dương Chấn Vũ gật đầu, "Giao dịch thế nào?""
Cậu thò tay vào túi, y lập tức rút súng. Cười cười mỉa mai, cậu bảo, "Đừng căng thẳng vậy." Rút tay khỏi túi quần, cậu lôi ra một tập hợp đồng, cầm bút viết nhanh vài con số rồi ném chúng cho Dương Chấn Vũ.
Điền Viên lại một lần nữa làm y ngạc nhiên. Dương Chấn Vũ cầm tập hợp đồng đã được chuẩn bị sẵn, cười khẽ, "Vậy ra mày đúng là kẻ chiến thắng cuối cùng." Đặt thùng lạnh xuống đất, y cầm theo hợp đồng chầm chậm rời khỏi biệt thự.
Dương Chấn Vũ có phần cảm khái vì không nghĩ kết quả chót cùng lại là thế này. Thở dài một hơi, vỗ tập hợp đồng mình vừa nhận được, bất kể ra sao chăng nữa, Dương Chấn Vũ biết nên tin tiền nằm trong túi mình còn hơn là đi tin ai khác. Y là ác ôn, đương nhiên y hiểu đạo lý "kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt" hơn bất kỳ người nào.
Điển Viên đợi đến khi y đi hẳn mới vội vã đến bên Lý Bạc Nhiên. Nâng anh dậy, kiểm tra một lượt, thấy anh hít thở đều đặn cũng không có vết thương nào, cậu mới dám thở phào nhẹ nhõm. Nhìn anh, cậu đột nhiên ôm ghì anh vào lòng, ôm đến nỗi tưởng chừng phải hòa tan anh vào lồng ngực mình mới thỏa.
"Điền Viên..." Lý Bạc Nhiên mơ màng nhìn cậu thanh niên trẻ tuổi trước mắt, vừa xa lạ vừa quá đỗi thân thương.
"Tôi đây."
Nhận được câu trả lời khẳng định, dường như anh hơi tỉnhtáo trở lại, khẽ cự nự, thuốc gây mê vẫn chưa hoàn toàn hết hiệu lực.
"Sao cậu biết tôi ở đây?"
"Sáng nào tôi cũng đi theo anh."
Lý Bạc Nhiên cứng mình, nâng tầm mắt. Hai người lẳng lặng nhìn thẳng vào nhau.
Điền Viên dìu Lý Bạc Nhiên ra xe bên ngoài. Vì sợ anh bị thương, tranh thủ lúc điều tra, cậu đã cho điều đến đủ loại xe bao gồm cả một xe y tế và một xe moóc. Điền Viên đặt anh xuống tấm thảm mềm trải trong xe, anh từ từ mở mắt.
Chưa bao giờ cậu nhìn anh từ góc độ này. Nhìn xuống từ trên cao, Lý Bạc Nhiên hiện tại có vẻ yếu ớt lại dường như quyến rũ bội phần. Điền Viên giơ tay, một tấm kính đen nâng lên ngăn cách hoàn toàn với buồng lái, biến phần sau của chiếc xe thành một không gian kín.
"Nicon... Anh đã dạy, một Thiên Vương chân chính có lẽ sẽ sợ thất bại nhưng không bao giờ sợ chính bản thân mình."
Lý Bạc Nhiên thoáng cụp mắt, cậu tiếp tục nói, rất mực bình tĩnh, "Anh đã dạy, thời trang chỉ là một góc nhìn, nếu góc nhìn của tôi vượt trội hơn người ta, tôi mới là thời trang. Tôi đã đủ vượt trội chưa?"
"Rồi." Anh trả lời.
Điền Viên mỉm cười, vẫn vô cùng bình tĩnh, "Vậy tôi có thể
"chủ động" chứ?"
"Cậu... Cậu điên rồi!" Anh ngượng mặt, lập tức giãy giụa, nhưng hiển nhiên Điền Viên đâu cần đáp án của anh.
Cậu cởi áo anh rồi dùng nó trói hai tay anh ra sau, đoạn thở hổn hển, chầm chậm cởi đến quần dài, quần lót anh với tâm trạng của một đứa trẻ đang bóc món quà sinh nhật của mình.
Và Lý Bạc Nhiên trần trụi nằm ở đó, mặt đỏ lựng, đôi mắt nhắm chặt.
Cảm giác này quá lạ lùng. Lâu nay anh mới là bên chủ động, hầu hết là đều làm top, giờ lại bị người khác lấy thái độ thưởng thức để mở rộng cơ thể anh, kiên nhẫn ủi an từng nơi mẫn cảm, anh bỗng chốc vừa xấu hổ, vừa hưng phấn.
Từng cái săn sóc của Điền Viên đều đổi lấy những âm thanh lên rỉ khó lòng kiềm chế từ anh, đến âm cuối cùng còn thành thút thít. Anh không rõ vì sao, khi người ngoài hôn anh vẫn có khoái cảm, nhưng đồng thời cũng buồn nôn ghê gớm. Chỉ có Điền Viên khác biệt, dường như mỗi một nụ hôn đều làm linh hồn anh run rẩy, đê mê tựa như sắp tan thành tro bụi.
Khoái cảm xộc đến như thủy triều, cuốn phăng lý trí anh.
Ngón tay Điền Viên mạnh mẽ, thon dài nhưng thô ráp làm anh co giật. Cậu nhẫn nại trút từng đam mê lên cơ thể anh dẫu rằng con thú trong cậu đang gào thét đòi được chiếm lấy anh mau chóng, cậu vẫn không vội vã.
Cuộc đời cậu đã quen với sự đợi chờ, những gì tốt đẹp nhất, phải được chiêm nghiệm ở thời khắc tốt đẹp nhất.
Cậu là một học trò sáng dạ, cậu học được từ Lý Bạc Nhiên rằng tận hưởng cuộc sống là điều quan trọng nhất.
Lý Bạc Nhiên... Anh chính là một phần trong cuộc sống của cậu, là phần quan trọng nhất.
Cậu muốn mỗi một ngày của tương lai đều được tận hưởng anh, cho nên cậu không cần sốt ruột.
Điền Viên lấy tuýp thuốc bôi trơn từ túi, vật mà cậu luôn mang theo bên mình kể từ ngày đầu tiên theo dõi anh.
Anh thở gấp gáp, thứ thuốc có một ít tác dụng kích thích càng hun cơ thể anh thêm nóng bừng, vậy mà chẳng thể động đậy, cứ phải gánh chịu nguồn khát vọng mê ly đang sôi trào lục bục nơi sâu thẳm.
Cậu để anh nửa quỳ, hai tay anh vẫn bị trói ngoặt sau lưng, còn mặt được cậu kê chu đáo lên tấm thảm lông êm ái. Cảm giác xâm chiếm từng nấc, từng nấc xáo trộn hai loại xúc cảm sung sướng và nhức đau, mọi cảm quan như đóa hoa nở tưng bừng, đóng đinh anh tại chỗ.
Điền Viên luôn mường tượng giờ phút này sẽ thỏa mãn đến mức nào, nhưng phải đến khi thực sự giữ lấy trong vòng tay mình, cậu mới hiểu không một sự thỏa mãn nào có thế thay thế cảm nhận của cậu lúc này. Dường như thiên đường đang mở ra, hạnh phúc tới phát khóc, nhưng chẳng thể cho cậu mãn nguyện mà càng muôn phần đói khát, càng dốc sức giữ trọn người đàn ông này, hoàn toàn, hoàn toàn, chinh phục anh.
Bởi trước đó cậu đã chuẩn bị kỹ càng nên anh nhanh chóng qua khỏi đoạn thống khổ ngắn ngủi, dần dần quen, mê say dần dần sâu.
Điền Viên muốn nhấn anh chìm sâu vào ham mê hơn nữa, nhưng hễ anh mấp mé nơi bờ cao trào đều bị cậu chặn đứng, hoặc dùng cách khống chế, kéo dài thời gian cao trào của anh hơn.
Anh thật sự không có nổi một khoảng nghỉ để nghĩ rốt cuộc cậu đã nghiên cứu mất bao nhiêu lâu cho cuộc ân ái này. Chỉ biết sự thật là anh tan chảy trước cậu, hết lần này tới lần khác, trầm luân, rồi lại bừng tỉnh, rồi lại trầm luân, lãng quên hết thảy ngoại trừ những tiếng rên xiết.
Điền Viên vẫn cố gắng kiểm soát mình. Cậu biết anh không quen nằm dưới, không muốn làm anh sợ, nên cậu cố giữ mình đừng quá khùng điên. Tháo chiếc áo trói tay anh, cậu lật anh lại, hai người mặt đối mặt.
Điền Viên thích tư thế này bởi có thể nhìn con ngươi mê muội chập chờn của anh, vừa nãy cậu mới dám ôm anh từ đằng sau vì sợ anh kích động. Lý Bạc Nhiên giờ đây đang chấp chới giữa biển tình, cậu muốn để anh thấy rõ, anh đang bị cậu chiếm giữ, liền kê đâu anh lên nơi êm ái rồi chèn gối xuống hông anh. Từ góc độ này, Lý Bạc Nhiên có thể nhìn rõ từng chuyển động của cả hai, qua qua lại lại, lần nối tiếp lần, hơi thở của những đòi hồi và khát khao vấn vít khắp khoang xe.
Điền Viên nhận thấy Lý Bạc Nhiên thả lỏng, ngón tay dài của anh bấu vai cậu, cậu cúi xuống, đặt lên môi anh nụ hôn tha thiết. Mùi cam thảo bỗng chốc chan chứa trong phế phối, cậu đánh mất lý trí mình, nhắm mắt lao đi về miền cực lạc.