Lý Bạc Nhiên tìm một quán bar mở cửa thâu đêm, uống đến khi say khướt mới rời quán. Anh vừa ra bãi đỗ xe bỗng nghe có người gọi tên mình, "Nicon!"
Anh ngoảnh mặt, thấy là Thu Hàn Lâm đang đứng cạnh xe, "Cháu đấy à?" Tuy quan hệ giữa anh và Thu Thừa Thiên không tốt cho lắm, nhưng Thu Hàn Lâm từng có thời gian du học bên Anh nên quan hệ giữa hai chú cháu vẫn không tồi.
"Cháu đây." Thu Hàn Lâm đút tay vào túi quần.
"Sao thế?" Anh hiểu không dưng mà Thu Hàn Lâm tình cờ đụng mặt anh tại đây.
"Cháu tìm chú có chuyện, chuyện lần trước ấy... cháu xin lỗi."
Anh hơi chếch mặt đi, "Không cần, ông ta là ông ta, cháu là cháu, không liên quan gì đến cháu."
Thu Hàn Lâm lấy làm ngần ngừ, vẻ do dự hiện trên khuôn mặt bảnh bao của hắn, "Cháu không phải xin lỗi cho cha cháu đâu, tại có liên quan đến Điền Viên."
"Liên quan gì đến cậu ấy?" Anh cau có tỏ vẻ bất mãn gần là theo phản xạ bản năng.
Thu Hàn Lâm cúi đầu, "Hôm nay Điền Viên gọi điện cho cha. Cha cháu nói cậu ta dùng t*ng trùng của chú để sách nhiễu 5% cổ phần của Thu thị. Chú cũng biết đấy, ban đầu là cháu... là cháu đưa cậu ta từ quê lên thành phố, nên hành động của cậu ta, cháu cũng phải chịu một phần trách nhiệm.."
Sắc mặt anh thoắt chốc trắch bệch. Ngày hôm ấy cũng không hẳn anh đã mất hết tri giác nên biết chuyện Điền Viên là người cuối cùng xách chiếc thùng lạnh, anh cũng không muốn đề cập đến chuyện này bởi quá đỗi nhục nhã. Đột nhiên Thu Hàn Lâm nhắc chuyện này thẳng mặt anh, bẽ bàng và hụt hẫng mãnh liệt làm cái đầu đã không được tỉnh táo lắm của anh càng thêm mụ mị, còn trái tim lại đau xé tới độ chẳng thể thẳng nổi sống lưng. Anh chưa bao giờ trải qua cảm giác này, dù đối diện với sự phản bội của Phạm Triết Tây, anh vẫn bình tĩnh ra đi là thế. Anh đâu ngờ, ngươi sẽ làm anh tổn thương nặng nề nhất lại là Điền Viên, người anh đã đặt nhiều hy vọng nhất. Tay anh run run mở cửa xe, ngồi vào, sập cửa, khởi động, lao vút khỏi đó, không đối đáp lấy nửa câu cùng Thu Hàn Lâm.
Thu Hàn Lâm thấy xe anh phóng như điên khỏi bãi đỗ xe, lo lắng nhíu mày rồi cũng lên xe đuổi theo. Ngay lúc này di động hắn vang chuông, hắn chuyển qua nghe máy bằng tai nghe, một giọng nam trầm thấp hỏi hắn, "Nói chưa?"
"Rồi, cha." Thu Hàn Lâm lưỡng lự, "Hình như chú say, con nói vậy với chú ấy thực sự không sao chứ? Giờ chú ấy lái xe nhanh quá, liệu có xảy ra chuyện gì không?"
Thủ Thừa Thiên tại đầu dây bên kia chỉ yên lặng. Thu Hàn Lâm bỗng nhiên giật thót, chẳng lẽ Thu Thừa Thiên cố tình? Thực chất ông ta đã lấy được t*ng trùng của Nicon từ Dương Chấn Vũ nên bây giờ sai hắn bịa chuyện, mục đích là đẩy Nicon vào chỗ chết? Nghĩ đến đây, Thu Hàn Lâm biết mình không nên nhưng vẫn ấp úng, "Cha cố tình, phải không?"
Thu Thừa Thiên hùng hồn, "Ăn nói vớ vẩn! Không làm gì nữa thì về nhà sớm đi!" Sau đó dứt khoát cúp máy.
Thu Hàn Lâm thấy xe anh đằng trước càng lúc càng tăng tốc, không yên tâm nổi nên hắn vẫn đuổi theo. Dọc đường, xe anh tận mấy lần sượt qua xe khác, mấy người lái xe ló đầu chửi bậy ầm ĩ. Chứng kiến những khoảnh khắc mà anh suýt gặp tử thần,lòng hắn rối rắm vô phương cắt nghĩa, nửa thở phào, nửa thất vọng. Từ bé hắn đãbiết đến sự tồn tại của Nicon, còn biết anh mới là con ruột của ông nội. Suốt một khoảng thời gian dài, cái tên Nicon bao trùm gia đình hắn như một nỗi ám ảnh khổng lồ, tựa như chỉ cần anh xuất hiện sẽ lập tức cướp hết tất cả của nhà hắn. Thế nhưng lần đầu tiên gặp Lý Bạc Nhiên ở Anh, Thu Hàn Lâm không nghĩ anh là người như thế, chỉ tiếc sự cảnh giác, kỳ thị đã bén rễ quá sâu trong lòng hắn. Nếu anh có sự cố gì, Thu thị sẽ danh chính ngôn thuận là của hắn. Rồi có lẽ... có lẽ không hẳn đã hết khả năng cùng Điền Viên bắt đầu lại lần nữa. Mỗi lần nghĩ đến trường hợp này, Thu Hàn Lâm đều thấy hai mắt mình ứ máu như thể miệng lưỡi mình đang nhung nhúc những lời nguyền rủa. Ý nghĩ đó làm xe hắn trong một tích tắc cũng sượt ngang qua một chiếc xe khác, không khỏi vã mồ hôi vì kinh.
Cả chặng đường dài, xe Lý Bạc Nhiên lái rất ẩu nhưng rồi vẫn an lành đến bờ biển. Tự dưng anh phanh kít xe, im lìm suốt hồi lâu mới lọ mọ xuống xe, cầm theo một chai rượu. Thu Hàn Lâm đỗ xe tại chỗ đất cao, ngồi yên trong xe nhìn anh cầm chai rượu bước chầm chậm ra mấy mỏm đá. Nhìn động tác là biết, chỉ ổn trượt chân, anh sẽ ngã xuống biển, sẽ bị sóng biển cuốn đi, mất tăm mất tích. May mà anh chỉ đi chậm nhưng vẫn an toàn điđến đỉnh, ngồi xuống chỗ đó. Thu Hàn Lâm nhắm mắt thở hắt một hơi, mồ hôi túa đầy thân hắn, hắn biết bản thân mình ban nãy cũng lượn một vòng giữa ranh giới người và ma rồi.
Lý Bạc Nhiên mở nút chai, nốc rượu ừng ực. Di động anh kêu nhưng anh không thèm để ý. Di động vẫn kêu không ngừng nghỉ, cuối cùng anh đành phải lôi nó ra từ túi, ấn nghe máy, "A lô?"
"Nicon, đang ở đâu đấy?" Trong loa truyền đến tiếng cười của phụ nữ pha chút khàn khàn tự nhiên.
"Alice à? Tìm tôi có chuyện gì?" Anh khẽ khép mắt.
"Hửm?" Phí Anh Lệ tựa hồ sửng sốt lắm, "Định mở tiệc chúc mừng hai người quay lại với nhau, làm sao nghe như kiểu anh không vui vẻ gì vậy?"
Anh khẽ cười, "Ừ, tại vì quay lại với nhau không phải là bắt đầu lại một duyên phận đã đứt, mà là cho người ta một cơ hội mới để làm cô tổn thương lần nữa thì đúng hơn."
Phí Anh Lệ lặng yên một lát mới bảo, "Nicon, tôi không biết hai người có xích mích gì, nhưng chắc anh biết Điền Viên đã nỗ lực bao nhiêu chỉ vì muốn được ở bên anh."
"Ừ. Cậu ấy rất nỗ lực." Giọng anh khản đặc, "Mỗi tội không phải vì muốn ở bên tôi, mà vì cậu ấy muốn chứng minh cái thế giới từng gạt bỏ cậu ấy trong quá khứ, giờ đây cậu ấy đã có thể giẫm nó dưới chân rồi. Tôi cùng lắm chỉ là kết quả chứng minh..." Anh đỡ trán, "Xin để cho tôi nghỉ ngơi, xin các cô, đừng gọi điện nữa." Dứt lời, anh cúp máy, vung tay ném di động vào lòng biển.
Phí Anh Lệ vội vã gọi điện cho Điền Viên, trong lúc này cậu đang trao đổi với đối tác về việc tổ chức buổi trình diễn bộ sưu tậpFarmer đầu tiên ở Paris cũng là lần đầu tiên thương hiệu Farmer trình làng trên trường quốc tế, thành thử Điền Viên cực kỳ thận trọng. Tuy nhiên vừa nghe máy từ Phí Anh Lệ, sắc mặt cậu lập tức thay đổi, cầm ngay áo khoác rời khỏi phòng họp.
Tầng lớp quản lý hiện nay đều đã đổi thành ê kíp của Điền Viên, do tự tay cậu tuyển chọn kỹ lưỡng, nên đa số họ đều có tác phong nghiêm chỉnh trong công việc, khôn ngoan nhưng không để lộ ra ngoài, cũng hệt như Điền Viên vậy. Cũng chính bởi thế mà họ đều quen với cách làm việc của Boss. Họ biết cậu là mẫu người luôn luôn ôn hòa trước mọi tình cảnh, chưa bao giờ gặp trường hợp cậu biến sắc chỉ vì một cuộc điện thoại. Họ hoang mang nhìn nhau, thầm phỏng đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Điền Viên để kệ nhân viên suy tưởng lung tung, chỉ cắm đầu cắm cổ đi nhanh về phía thang máy đồng thời để Phí Anh Lệ tường thuật lại cuộc nói chuyện nãy rồi giữa cô và Lý Bạc Nhiên.
Phí Anh Lệ chốt, "Điền Viên, tôi quá hiểu tính Nicon, anh ta không phải người chịu thổ lộ nỗi lòng cho ai. Còn giờ mà nói trắng trợn ra thế này, một là vì anh ta uống quá say, hai là anh ta thực sự đau lòng đấy."
"Chết tiệt!" Câu chửi khẽ, "Tửu lượng anh ấy đâu có ít, trăm phần trăm là uống một đống rượu mạnh rồi!"
"Điền Viên, tôi biết khó khăn lắm cậu mới bước được đến ngày hôm nay,cậu phải chịu nhiều khổ ải, nhiều oan ức, vô số người nợ cậu, nhưng trong số đókhông có Nicon. Có biết tại sao trang phục diễn của
Cây cầu bắc ngang hoành tráng thế không? Là nhờ nhân viên phụ trách phục trang chính là Nicon đấy. Hẳn cậu cũng biết người dốc hết của cải ra cho cậu đi đánh bạc với Dương Chấn Vũ không phải là tôi, mà là Nicon."
"Tôi biết chứ! Chính vì tôi biết nên tôi mới không cho phép ai cướp anh ấy khỏi tôi dễ dàng!"
Phí Anh Lệ phì cười, "Điền Viên ơi, không phải ai cũng thích làm con la bị ghìm dây cương."
Cậu cúp máy, hối hả gọi cho Đại Sơn sai người tìm kiếm dọc bờ biển, bản thân cậu cũng lên xe phóng vút đi.
Thu Hàn Lâm nhìn cảnh Lý Bạc Nhiên ngồi trên mỏm đá, bàn tay cầm vô lăng của hắn nắm chặt. Chẳng mấy chốc nữa thủy triều sẽ dâng, khoảng đá ấy sẽ bị nước biển nhấn chìm. Khi quầng dương nơi chân trời dần lặn, có lẽ Lý Bạc Nhiên sẽ bị dòng thủy triều cuốn trôi. Và ngày mai, mọi thứ sẽ đổi khác.
Đột nhiên, một chiếc ô tô phanh gấp làm hắn tính cả người. Người thanh niên mặc áo len Farmer xanh lục xuống xe, cặp chân dài miên man và mạnh mẽ, dáng đẹp giống hệt người mẫu, dù chỉ mới một cái bóng cũng đủ làm người ta thấy cậu đẹp trai quá chừng. Mặt Thu Hàn Lâm liền hóa bợt bạt, vì chẳng ngờ Điền Viên đến nhanh như thế.
Điền Viên thoăn thoắt dùng cả tay cả chân, nhanh nhẹn tiếp cận chóp đá. Nhưng cậu không lao lên ngay mà hòa ái gọi, "Nicon."
Lý Bạc Nhiên khi này đã quá say, uống hết cả chai rượu. Nghe tiếng gọi mình, anh ngoái lại, Điền Viên chìa tay về phía anh, "Nicon, cầm lấy tay tôi, tôi đưa anh về nhà."
"Đưa tôi về nhà?" Anh nhếch mép. Điền Viên tìm thấy anh nhanh như vậy, anh biết chắc chắn trên xe mình có lắp máy theodõi gì đó rồi. Cố nén lửa giận, anh châm biếm, "Cậu coi tôi là gì? Con đàn bà của cậu, hay thằng trai bao được cậu nuôi?"
Điền Viên vẫn trấn tĩnh, "Tôi biết anh là đàn ông, và anh còn có khả năng bảo vệ chính mình. Chỉ do tôi không an lòng, mong mỏi được bảo vệ anh thôi, vì anh là người yêu duy nhất của tôi."
Đôi mắt đẹp của Lý Bạc Nhiên như thể rực lên một ngọn lửa. Anh đứng dậy, đi dần từng bước về phía cậu, "Người yêu? Ai là người yêu cậu cơ? Cậu xứng chắc? Cậu chẳng qua chỉ là thằng ăn may giàu xổi. Cậu không vứt đi đâu được cái tính tự đại, tự ti, toan tính nhỏ nhen của hạng nông dân. Cậu tưởng đầu mình đội vương miện nghĩa là cậu thành vua rồi chắc?" Anh càng chất vấn càng cay nghiệt, cũng càng đến gần cậu hơn, nhưng bất thình lình chân anh giẫm phải một đoạn đá lung lay, thân thể chao đảo phút chốc rơi khỏi mỏm đá.
Điền Viên chừng như không phân vân lấy một giây, tức tốc nhào lên ôm chầm lấy anh, cùng ngã tùm xuống mặt biển. Thu Hằn Lâm đang xem màn trước mắt bỗng thấy hai người kia cùng bị ngã trong thời khắc chóp nhoáng, hắn hoảng quá chui ngay ra khỏi xe, vừa toan bấm điện thoại gọi cấp cứu thì thấy mấy chiếc xe nhanh chóng đỗ xịch cạnh bờ biển.
Đầu Lý Bạc Nhiên được cậu ôm trọn vào ngực, toàn thân cũng ngã sấp lên người cậu nên chỉ có bị sốc ở não, hơi choáng váng một chút chứ không bị thương nghiêm trọng. Bù lại Điền Viên không được may mắn bằng, mặt cậu quẹt vào đá, từ trán xuống khóe mắt bị rách, chảy máu đầm đìa. Lý Bạc Nhiên hiểu điều này có ý nghĩa ra sao với cậu. Giây phút ấy anh run rẩy chực đưa tay vuốt lên vết thương của cậu, thế nhưng mãi vẫn chẳng thể nhấc tay mình.
Đại Sơn dẫn theo không ít quân bao gồm cả bác sĩ. Sau khi được kiếm tra, Điền Viên xác nhận Lý Bạc Nhiên không bị làm sao mói dám thở phào, đế bác sĩ lo vết thương trên trán. Sau đó cậu ữầm giọng nói với Lý Bạc Nhiên đang thẫn thờ tựa mình ở xe, "Sau này không được phép uống rượu mạnh nữa, rõ chưa?"
Anh hơi ngước lên, vết thương của Điền Viên còn rướm máu mà vẫn không mảy may ảnh hưởng đến mệnh lệnh nghiêm khắc của cậu. Ngày xưa cậu cũng đã thích quản lý anh nhưng bình thường vẫn chỉ thầm thì nhỏ nhỏ, chứ như bây giờ cậu đang nghiêm túc ra lệnh thật rồi. Tầm mắt anh dường như chỉ còn một hình ảnh cậu bất chấp nhào về phía mình khi ấy. Nhìn cậu, anh đáp, "Rõ rồi."
Sắc mặt cậu dịu đi. Đi dăm bước, cậu lại bỗng ngoái đầu, nói hiền lành, "Đừng lo về vết sẹo, chẳng bõ bèn gì đâu."
Hai tháng sau, Điền Viên đã chứng minh cho Lý Bạc Nhiên thấy cái lời khẳng định "chẳng bõ bèn gì đâu" không phải là lời trớt quớt. Vết thương chưa lành hẳn, Điền Viên liền đổi sang cạo đầu đinh, đặt làm một chiếc mặt nạ cạnh chéo 1/4 che phần mắt rồi dẫn các người mẫu đeo mặt nạ Kinh kịch hoàn thành màn trình diễn Farmer trên sàn diễn Paris. Vô vàn tạp chí thời trang đã đăng tin Thiên Vương châu Á chẳng may bị thương ở mặt, nhiều người trong giới còn tưởng Farmer phải lỡ mất đợt trình diễn lần này, hay chí ít màn trình diễn sẽ không có Điền Viên tham gia. Không ai ngờ Điền Viên lại không chỉ có tham gia mà còn khơi lên cao trào cho sàn diễn.
Lý Bạc Nhiên không có mặt xem buổi trình diễn đầu tiên ở Paris của cậu, còn Phạm Triết Tây thì xem trọn vẹn. Gần kết thúc chương trình, anh ta đã lặng lẽ ra về. Kể từ đó, Phạm Triết Tây không còn xuất hiện trở lại trong cuộc sống của Lý Bạc Nhiên và Điền Viên nữa.
Sau buổi diễn Farmer, một phóng viên đài phát thanh đã kích động hô ngay tại hiện trường, "Quá rõ rồi, vị Thiên Vương châu Á có vận sao thăng trầm này chính là truyền kỳ mới của lịch sử giới thời trang châu Á!"
Điền Viên lên xe quản lý, trợ lý cho biết một người bạn cũ của cậu gọi điện. Cậu ngỡ là Lý Bạc Nhiên liền hào hứng nghe máy, nhưng bất ngờ thay, người gọi điện là Thu Hàn Lâm.
"Gì vậy?"
"Chúc mừng em trình diễn thành công."
"Cảm ơn." Điền Viên nhìn đồng hồ, ngữ khí hờ hững, "Nhưng về sau anh đừng gọi điện cho tôi nữa. Chắc anh hiểu, khi anh nói những lời kia với Nicon, chúng ta đã không còn là bạn. Chẳng có gì để mà tiếc nuối, trước kia anh đánh mất tình yêu của tôi, sau này anh đánh mất quan hệ xã giao của tôi, có lẽ hai ta chỉ hợp làm hai người xa lạ." Cậu thẳng thắn cúp máy, thảy di động cho trợ lý, "Từ giờ người này gọi điện thì khỏi cần nghe." Còn Thu Hàn Lâm, lúc này đang bần thần cầm di động, nhìn chiếc xe đắt tiền của cậu chạy ngang qua mặt mình.
Sự tỏa sáng của Farmer tại Paris chẳng những đưa tên thương hiệu lên hàng cao cấp của thời trang châu Á, mà còn tấn công thị trường Âu Mỹ, để người Âu Mỹ công nhận nó một thương hiệu hàng đầu. Còn một kết quả tốt đẹp ngoài ý muốn nữa, là loại mặt nạ 1/4 tạo thành trào lưu cực sốt trong cộng đồng. Farmer tranh thủ tung ra các sản phẩm mặt nạ tương tự đồng thời thiết kế thêm mẫu mặt nạ 1/4 cho tăng phần phong phú, nào vàng, nào bạc, nào sắt đen, nào gỗ khắc, tạo thành phụ kiện trang sức được ưa chuộng nhất năm đó, khẳng định vị thế tại tất cả buổi party dù rằng nhóm khách hàng đua nhau đi mua mặt hàng này đa phần là nữ giới.
Giữa hè thường là thời điểm tốt nhất cho việc cưới hỏi, hẳn là vì nó hợp nhất cho những chuyến du lịch trăng mật. Lúc này Phí Anh Lệ mặc bikini đang thả mình phơi nắng trên bãi biển sang trọng bậc nhất, trong khi Dean Kiều giúp cô bôi kem chống nắng. Một bờ biển đẹp đến nhường này đáng lẽ phải rất đông vui, nhưng hôm nay khách khứa hình như chỉ có Phí Anh Lệ và Dean Kiều. Ấy là vì Điền Viên đã bao nguyên cả hòn đảo để tổ chức đám cưới.
"Nicon thật sự quyên góp 20% cổ phần Thu thị của cậu ta đi làm từ thiện?" Dean Kiều hỏi.
"Dĩ nhiên là thật, có điều không phải 20% cổ phần Thu thị mà là 20% cổ phần lợi nhuận trong hai mươi năm. Lão Thu khọm kia cáo già thì thôi rồi, để lại hết cổ phần cho cháu trai lão, còn Nicon chỉ được hưởng 20% thôi."
"Thì bởi vậy, mà anh vẫn chưa dám tin. Tính Nicon hào phóng anh biết rồi, tuy nhiên Điền Viên chịu đồng ý à?"
"Anh thì đòi biết gì?" Phí Anh Lệ đùa, "Nếu số tiền ấy mà không đi làm từ thiện, chắc gì Nicon đã không hoài nghi có phải Điền Viên vì tiền mới chịu ở bên anh ta hay không. Mà quan trọng nhất, nếu không quyên tiền đi làm từ thiện, Nicon sẽ thành gì anh biết không?"
Dean Kiều xoa bàn tay đầy kem, hỏi, "Thành gì?"
Phí Anh Lệ lừ một cái, "Nicon sẽ thành quý công tử giàu nứt đố đổ vách, tổng tài sản trị giá hơn chục chục tỷ. Nicon đó với Nicon không có tiền, Nicon nào dễ chiếm hữu hơn? Điền Viên ấy à, không có gì quan trọng với cậu ấy hơn việc có được Nicon, đấy là nguyên tắc của cậu ấy."
Dean Kiều ngẫm nghĩ, đoạn thở dài sườn sượt. Phí Anh Lệ ngúng nguẩy, "Làm gì mà anh phải chăm chăm hỏi chuyện nhà người ta thế? Bộ anh yêu đơn phương ai trong hai người ấy hả?"
Dean Kiều sợ đến nỗi xua tay lia lịa, "Không, không, vợ anh là số một, anh đang thu thập tài liệu thôi. Vợ biết mười năm nữa, quay một bộ phim có Điền Viên đóng sẽ hot đến mức nào không?"
Phí Anh Lệ cười hì hì, "Chí phải."
Đúng lúc này trợ lý hấp tấp chạy tới, "Chị Phí, sắp đến giờ làm đám cưới rồi mà chị còn chưa đi chuẩn bị?"
Từ phía nhà thờ đằng xa văng vẳng tiếng chuông, Phí Anh Lệ khiếp hãi, hỏi ngay, "Bây giờ mấy giờ?"
"Bốn giờ!!!"
Phí Anh Lệ la oai oái, cuống quýt thay đồ với Dean Kiều, may mà đồ dự lễ cởi ra để ngay bên cạnh. Hai người hớt hải mặc vào, nhà thờ đã dậy tiếng hoan hô. Phí Anh Lệ không kịp rửa chân, xách guốc đi chân đất chạy vào nhà thờ.
Nhân vật chính đã đứng trước mặt linh mục, cùng là vest trắng tinh tươm, cùng là mỹ nam sáng láng chói mắt, làm số khách mời tham dự không đông lắm cũng phải kích động đỏ mặt. Dean Kiều lại hứng lên, hỏi vợ mình, "Tuy vết thương của Điền Viên hơi thâm nhưng thời buổi này công nghệ trang điểm thần kỳ lắm cơ mà, thoa thêm ít phấn sẽ mờ ngay, sao cậu ấy còn đeo mặt nạ?"
Phí Anh Lệ nhướng môi, "Người có thể lội ngược dòng ngoạn mục nhất đời này em được gặp, chính là Điền Viên."
Hiện tại, Điền Viên đang đeo nhẫn cưới vào ngón tay của Lý Bạc Nhiên. Các bước thề hẹn hoàn thành, hai người ôm siết lấy nhau. Khách mời đồng loạt đứng lên vỗ tay rộn rã. Phí Anh Lệ cũng không chừa, mắt còn ậng nước như thể người vừa trêu đùa ban nãy không phải là cô. Dean Kiều nhìn vợ mình, câu hỏi cuối cùng đã không cần phải hỏi nữa, vì người này, ông ta hiểu.
Sáng sáng, trên một chiếc giường trong một gian phòng ngủ nhìn ra một bờ biển tại một căn biệt thự, luôn luôn nổ ra đại chiến, dẫu cho cuộc đại chiến trước mới nguội xuống còn chưa đầy mấy tiếng đồng hồ.
"Em vừa làm rồi!" Người đang nói có chất giọng khàn khàn, nhưng nghe thực sự quyến rũ như thể cào cào gãi gãi trong tim người.
"Thế mới nói ông chú cứ việc nằm hưởng thụ đi mà, em lo cho cái sống lưng anh!" Còn giọng người này trong trẻo hơn, song cực kỳ mê hoặc.
"Điền Viên, đừng có quá đáng... Ưm... A!"
"Yêu anh lắm!" Thế rồi từ phòng ngủ vọng ra tiếng động tế nhị, tế nhị, tế nhị, tế nhị...
Đến khi tiếng động tế nhị thưa dần, có người khẽ khàng hồi đáp, "Anh cũng vậy."
Không phải Hoàng tử nào cũng xứng đôi với Công chúa, nhưng mỗi sớm mai thức dậy, ta có người yêu để ôm ấp trong vòng tay, cuộc đời liệu còn hạnh phúc nào bằng?