Điền Viên vừa thấy hắn, mặt thoắt chốc trắng bệch. "Lâu không gặp, thằng nhà quê." Người nọ cười cười.
"Allen, sao bất lịch sự vậy kìa? Người ta giờ là ngôi sao đó nha." Cô gái trẻ đứng cạnh cũng chen miệng vào, vai cô ta đeo túi gậy Omin, người vận đồ thể thao màu trắng có logo ba lá
.(Tức logo của Adidas được sử dụng từ năm 1972) Cách ăn mặc rõ ràng rất năng động, nhưng không rõ do đâu, có lẽ bởi trang điểm quá đậm hoặc lông mi chăm chút quá cầu kỳ, mà cảm giác cô ta đem lại cho người đối diện là xinh đẹp nhưng quá sắc sảo.
Điền Viên nhận ra chúng. Bọn chúng đều là bạn của Thu Hàn Lâm.
Mỗi người bọn chúng đều từng sỉ nhục cậu, chế nhạo cậu. Cậu từng là chuyện cười công khai của chúng. Cậu cũng mãi mãi không quên mỗi trận cười điên khùng khi chúng tụ tập.
Allen cười khình khịch, "Là nó thật mới sợ, suýt nữa em không nhận ra. Nếu lần trước không phải nghe bác Tống và quản gia Giang ca ngợi thằng nhà quê này bây giờ bảnh bao như nào, như nào, làm cả ngôi sao nổi tiếng, em còn tưởng chúng nó là hai người."
"Xin lỗi." Điền Viên đoán phân nửa khả năng là cậu lọt vào bầy của tay thiếu gia bất lương này rồi, bèn cầm áo khoác định bò đì.
Allen vươn tay cản đường cậu, khóe môi hắn nhếch cao, "Chả nhẽ mày chưa biết công ty quản lý của mày ký hợp đồng quảng cáo cho câu lạc bộ nhà tao rồi à?"
Ánh mắt Allen đây ngập ý cười ác ý. Hắn móc tờ hợp đồng giơ trước mặt cậu, "Trên này có ghi mày chụp áp phích cho câu lạc bộ nhà tao này, điều kiện là mặc quần áo do bọn tao cung cấp."
Hắn vung tay, ném một túi quần áo to đùng lên mặt bàn, tùy tay rút ra một chiếc quần soóc màu vàng trong suốt, "Chà chà, có hơi kín so với mày hồi đó, cơ mà dẫu sao chỗ này nhà tao vẫn là câu lạc bộ cao cấp, tạm chấp nhận vậy."
Các cậu ấm cô chiêu đứng sau hắn đều cười khanh khách, nhìn Điền Viên bằng ánh nhìn sốt ruột.
"Cởi nhanh, trả tiền cho mày rồi đấy!" Allen ném quần soóc xuống chân cậu.
Sắc mặt cậu tái mét. Đâu thể ngờ hai năm đã trôi qua mà cậu vẫn gặp phải đám người này, bàn tay đang siết thành đấm gần như găm chặt móng vào thịt.
"Không chịu?" Allen đủng đỉnh ngồi xuống ghế, cười bảo, "Vờ vịt làm gì? Có phải mày chưa cởi bao giờ đâu? Điền Viên, đọc điều khoản hợp đồng đi. Nếu mày làm trái yêu cầu của bọn tao sẽ phải bồi thường gấp năm lần giá cát sê người mẫu... Tận một triệu, hai năm nay mày cũng chả kiếm nổi ngần đấy đâu nhỉ?"
"Ký hợp đồng rồi thì làm việc đi chứ!" Cô gái kia cười rúc rích, "Chắc mày hiểu đạo đức nghề nghiệp mà ha?"
Cậu hít sâu một hơi, nhịn cơn giận xuống, bình tĩnh cất bước ra ngoài.
Tên Allen sửng cồ lên, vừa mới vươn tay, đã bị Điền Viên chộp lấy ném lên chiếc bàn trong phòng khách.
Hắn ta không kịp đề phòng, trước mắt nổi lên ngàn sao.
Điền Viên động thủ dẫn đến nhóm thiếu gia kia bổ nhào vào cậu, trong số chúng có vài kẻ theo học triệt quyền đạo chính tông, cậu dù khỏe mấy cũng bị lãnh mấy cú đấm trúng bụng đau đến nỗi không đứng thẳng nổi.
(Môn võ kết hợp giữa võ thuật Trung Hoa và thể thao phương Tây, do Lý Tiểu Long sáng lập) Chúng đè nghiến Điền Viên xuống đất, Allen nở nụ cười thịnh nộ, "Hay thay cho một thằng chân đất mắt toét, mày nghĩ mình là ai? Đã cởi quần áo còn bày đặt chọn người? Tao có lòng tốt cho mày tí tiền, kêu mày cởi, ấy là coi trọng mày, chứ cái mặt hàng như mày, còn vô số người xếp hàng chờ cởi nữa kìa!"
"Người ta là theo đuổi tình yêu, em đừng xem nó đơn giản là cởi hay không cởi." Cô gái trẻ kia lại thủng thỉnh chêm lời.
Những kẻ kia lại cười ngật ngưỡng.
"Các cậu làm gì đây?" Nơi cửa đột nhiên có người quát to.
Chúng quay đầu lại, liền thấy hai người ở cửa.
Một người chính là Thu Hàn Lâm, còn ngươi kia không biết.
Người ấy mặc bộ đồ thể thao trắng hết sức bình thường, bộ quần áo rộng rãi, thoải mái khoác tiên dáng người cao ráo làm anh có vẻ gầy hơn. Tay anh nhặt chiếc quần soóc vàng trong suốt rơi trên mặt đất, đầu lông mày nhíu lại.
Không thể nói diện mạo anh đẹp cỡ nào, thế nhưng anh đứng đó lại khiến tất cả chẳng dời được tầm mắt. Anh bước vào mà cô gái trẻ kia hối hận mình hôm nay đáng lẽ không nên mặc đồ màu trắng mới phải.
Những kẻ còn lại trông thấy Thu Hàn Lâm, mặt mày tái mét, bất thần thả lỏng tay, còn Điền Viên từ từ nhìn lên thấy rõ hai người nọ, toàn thân cậu bỗng chốc kiệt sức, quên cả đứng dậy khỏi đất.
Đó chính là Thu Hàn Lâm và Lý Bạc Nhiên.
Allen thấy Thu Hàn Lâm đến liền xấu hổ, thế rồi trỏ về dáng vẻ ngông nghênh, hắn nhún vai nói, "Thu Tử, chúng tôi dạy cậu minh tinh không biết phép tắc này một bài đâu liên quan đến cậu... Trước kia, cậu cũng bày cả đống chuyện này ra còn gì?"
Thu Hàn Lâm trấn tĩnh đáp trả, "Cậu đừng quá đà, Allen, người nhà Thu chúng tôi, cậu cũng dám chòng ghẹo?"
Allen cười đến độ gập cả người, phải đưa ngón trỏ lên quẹt nước mắt, "Không phải chớ, Thu Tử? Lý do này vớ vẩn quá, trước kia do cậu chơi bời chứ đâu. Cậu quên chính cậu đòi nó cởi hết quần áo van xin cậu ban cho chút tình à? Cậu còn chơi vui lắm cơ mà!"
Mắt Thu Hàn Lâm giật giật, Allen biết là Thu Hàn Lâm đã chính thức nổi giận rồi, không khỏi rụt lùi về sau.
Lý Bạc Nhiên cúi xuống nhìn Điên Viên nằm dưới chẳn bằn vươn tay hỏi, "Đứng dậy được không?"
Cậu nhìn bàn tay thuôn dài của anh liền nắm lấy, hơi ấm phút chốc đong đầy, dường như có thể vỗ về, an ủi bàn tay run rẩy mất kiểm soát của cậu.
Thu Hàn Lâm bảo, "Chuyện hôm nay dừng ở đây đi, có gì cậu cứ việc tìm tôi." Nói đoạn, hắn đến kéo Điền Viên nhưng bị cậu chắn, không cho hắn cầm tay mình.
Thu Hàn Lâm có hơi thừ ra mới trông rõ người trước mắt, áo trắng quần đen, hình như vẫn còn cảm giác quê kệch trong ấn tượng, thế nhưng vẫn có gì đó không giống.
Cũng chẳng phải hắn chưa từng nghe quản gia Giang và bác Tống kể chuyện tình cờ gặp cậu, bản thân hắn đã xem ảnh cậu chụp quảng cáo trên Vogue, nhưng hoàn toàn không rúng động như gặp tận mặt giống lúc này.
"Không được!" Allen đột nhiên nghiến răng gằn mạnh, "Thu Tử, tôi với cậu hai mươi năm làm bạn, cậu định đoạn tuyệt quan hệ giữa chúng ta vì một thằng quê mùa? Hôm nay nó mà ra khỏi cánh cửa này, tôi sẽ kiện nó, cho nó sau này không ngóc nổi đầu trong giới thời trang nữa"
Lý Bạc Nhiên ngoảnh mặt hỏi, "Câu lạc bộ các người cần chụp ảnh thoát y?"
Allen đoán anh có khả năng là hội viên của câu lạc bộ nhà hắn, nhưng không thể kiềm nén cơn tức nên hắn quát, "Đây là nhu cầu câu lạc bộ chúng tôi, không mượn anh quản!"
Lý Bạc Nhiên mỉm cười,"Vậy xem ra tôi đến nhầm chỗ rồi" Anh đút tay vào túi quần, nói, "Thì ra nhà Tống các anh không mở câu lạc bộ mà mở "động", tôi có thể ra ngoài kia rêu rao như vậy không?"
Mặt Allen đỏ ké, "Định dọa tôi chắc?"
Anh lắc đâu, "Không, tôi chỉ nhắc nhở anh, khi anh vũ nhục người khác tức là anh đang vũ nhục chính mình."
Allen cười lạnh, "Nó cởi đồ cũng đâu phải để chúng tôi tiêu khiển. Chả nhẽ nó cởi một lần là câu lạc bộ Tống thị chúng tôi thành "động" chắc, anh tưởng ai cũng ngu ngốc hay sao?"
Anh xoay xoay chiếc nhẫn đeo trên ngón, cười mỉm, "Thế này nhé, đây là câu lạc bộ bi a, chúng ta hãy đấu thi, anh lọt một quả, Điền Viên cởi một món. Tôi lọt một quả, anh cởi một món, sao nào?" Anh quay lại hỏi Điền Viên, "Đồng ý chứ?"
Cậu nhìn vào con ngươi màu nâu ánh lên sắc xám của anh, mỗi một vằn mắt đều rõ ràng đến thế, tựa như một tẩm lưới bung mở.
"Được!" Cậu gật đầu.
Thu Hàn Lâm dù có vẻ đã định thần, song khi chữ kia vuột khỏi môi Điền Viên, con ngươi hắn bất giác rụt mạnh.
Được. Cũng giống năm xưa hắn yêu cầu cậu cởi hết quần áo, cậu cũng chấp nhận dứt khoát và thẳng thắn như vậy, thế nhưng lúc này đây người cậu đồng thuận đã không còn là hắn.
Allen cười khẽ, liếm môi, nhìn Lý Bạc Nhiên từ trên xuống dưới, đoạn nhếch mép, "Không, giờ tôi không hứng với nó nữa rồi. Đổi quy tắc đi, anh lọt một, tôi cởi một, tôi lọt một, anh cởi một. Nếu anh thắng, tiền tôi vẫn trả nhưng không chụp ảnh nữa, ok?"
Lý Bạc Nhiên xác nhận, "Thỏa thuận!"
Cô gái trẻ kia liếc nhanh anh một cái, "Anh này, Allen hồi học ở Anh từng là vô địch giải bi a sinh viên toàn Anh quốc đấy." Lập tức có người mang gậy riêng của Allen đến. Hắn nhận gậy, nhướng mày, "Là vô địch ba năm liên tiếp!"
Ánh mắt Lý Bạc Nhiên dừng trên cô gái trẻ, cô ta đó đỏ mặt nhưng vẫn cố tỏ ra cao ngạo.
"Vô địch ba năm liên tiếp!" Allen thấy anh thờ ơ, không khỏi cao giọng lặp lại lần nữa.
Rốt cuộc anh cũng quay đầu lại, tỏ vẻ khó hiểu, "Thì sao?"
Rất nhiều người liền đỏ mặt, Allen là do nóng gáy, còn những người khác là do nhịn cười.
Hắn hung ác trừng anh "Tôi sẽ treo quần lót của anh tại câu lạc bộ làm chiến lợi phẩm!"
Anh mỉm cười, "Anh sẽ thu cả bộn tiền đấy. Người muốn quần lót của tôi... hơi bị nhiều, còn quần lót của anh thì tôi chả biết xử lý thế nào với nó."
Lúc này cả bọn đều cười nắc nẻ. Chúng hay giao du với Allen nhưng không rõ vì sao, Lý Bạc Nhiên khiến người ta rất khó nuôi thù với anh cho được, ngược lại, còn khiến ai nấy cũng phải sinh lòng quyến luyến lạ lùng.
Allen quyết định phân cao thấp với Lý Bạc Nhiên bằng trò chơi mình sở trường chứ không phân dựa trên võ mồm mà rõ ràng hắn hoàn toàn đuối lý nữa.
Câu lạc bộ Tống thị có một gian đấu bi a chuyên nghiệp, khônggian đạt tiêu chuẩn, còn lắp đặt thiết bị ghi hình đủ các góc. Có điều hôm nay không phải thi đấu chính thức nên họ không xem ở thính phòng mà đều vây quanh bàn bi a.
Allen tung tiền xu, vênh váo hỏi, "Chọn ngửa hay sấp?"
"Ngửa."
Hắn búng tiền xu lên cao, mở lòng bàn tay. Sấp. Allen cười lạnh, "Chuẩn bị tụt quần lót đi!"
Lượt của Allen trước. Đám người hô lên, không ít ánh mắt toát vẻ hưng phấn.
Nhân viên của Tống thị đưa gậy cho Lý Bạc Nhiên, anh không nhận mà đi đến trước mặt cô gái trẻ, cười nhẹ, "Không biết cô đây họ gì?"
Cô gái trẻ đỏ mặt, hàng lông mày nhướng lên kiêu kỳ nay hiền hòa đi, cảm giác như cô ta xinh đẹp hẳn ra.
"Tôi... Tôi là chị của Allen, tên là Tống Nghi Quân."
"Cô Tống có thế cho tôi mượn gậy Omin của cô không?"
Tống Nghi Quân gần như chẳng cần suy nghĩ đã đáp ngay, "Được!"
Lý Bạc Nhiên nhận túi gậy, nói một tiếng "cảm ơn" mới về vị trí, lấy cây gậy trong túi ra. Đó là Hell Lips nổi tiếng của Omin, đầu cơ đỏ chót, cán cơ bằng gỗ đàn hương, thân cơ màu bạc, thuôn nuột nà, đường kính 9.5, cầm nhẹ tay nhưng không thiếu sức mạnh, chưa kể có thể thấy rằng Tống Nghi Quân rất yêu quý cây gậy này, gìn giữ nó rất tốt.
Allen đâu biết chị gái mình lại chẳng buồn đắn đo đã trao ngay gậy cho đối thủ, Lý Bạc Nhiên lại còn chỉ kiểm tra gậy sơ qua rồi ung dung châm một điếu thuốc.
Tự biết mình không nên phát hỏa tại thời điểm này, Allen hít sâu một hai, giữ tâm trạng trấn tĩnh, sau đó chọc quả đầu tiên, bóng lăn bốn phía.
Vừa mới chọc, hắn đã thầm kêu hỏng rồi, cú chọc này hơi mạnh làm bi cái trật khỏi vị trí dự tính.
Bi màu không được phép chọc. Allen chau màu, liếc Lý Bạc Nhiên đang ngồi xem.
Anh mỉm cười, ánh nhìn tỏ vẻ "tiếc quá".
Allen nuốt nước bọt, cúi đầu suy nghĩ, đoạn chọc nhẹ bi trắng, đập vào một quả bi đỏ, bi đỏ lăn xuống túi lưới. Hắn thẳng lưng, nói lạnh lùng, "Ban nãy có nói lọt một quả, anh cởi một món, không cần phải ghi điểm cao."
Anh mới chỉ cởi áo khoác mà người ta đã phấn khích, châu đầu ghé tai xì xầm bàn tán.
Allen lại chọc bóng, thêm một bi đỏ rơi xuống túi lưới.
Lý Bạc Nhiên khom lưng cởi giày, không chỉ cởi một chiếc mà cởi cả hai chiếc giày da màu nâu, đặt sang một bên.
Allen đi quanh bàn hai vòng đến khi nhân viên nhắc hắn sắp hết giờ, hắn mới xoay người, đẩy khẽ mép bi cái khiến nó lăn thành đường vòng cung, lách qua mọi bi chắn, đập trúng mục tiêu khiến bi chạm rơi vào túi lưới.
"Quá đỉnh!" Lập tức có người tung hô.
Lý Bạc Nhiên khom mình cởi tiếp đôi tất đen, chân trần giẫm trên sàn gỗ khơi lên cao trào, xung quanh đều hú hét Allen cố lên.
Thế nhưng Allen tuyệt nhiên không vui. Hắn cúi đầu cân nhắc một lúc, bèn đẩy nhẹ bi cái cho nó lăn vào góc mù, sau đó chưa cần trọng tài tuyên bố, hắn đã thu cơ, ngồi xuống một bên.
Người xem đều trưng vẻ tiếc nuối. Đến lượt Lý Bạc Nhiên đứng dậy, ngón tay dài nhẹ nhàng cởi thêm hai cúc áo, cười nói với Allen đang ngồi, "Hai cúc này tôi tặng."
Anh đi chân đất đến bên bàn, quan sát kỹ chướng ngại vật Allen cố tình tạo ra cản trở anh, đoạn nghiêng người tỳ xuống bàn, chọc thẳng cơ vào đáy bi cái, va chạm quá mạnh, bi cái bật lên khỏi mọi bi chắn đập vào bi mục tiêu, bi mục tiêu lọt xuống lỗ.
Cách đánh bóng nhất thời làm tứ phía im phăng phắc. Lý Bạc Nhiên chọc cơ thêm vài lần nữa, bàn đấu nhanh chóng hiện ra bố cục trống trải có lợi.
Anh cong eo, cầu gậy, Điền Viên có thể nhìn thấy đoạn eo thấp thoáng lộ ra bên dưới tấm áo của anh, uyển chuyển thuôn về phía cạp quần.
Điền Viên bỗng dưng nghĩ lạc chủ đề, mặt liền đỏ tưng bừng. Ngẩng lên chợt thấy Thu Hàn Lâm đang nhìn mình, cậu vội vàng vun vén suy nghĩ, kín đáo quay mặt đi, tránh tầm mắt của hắn.
Đã qua hai năm, mà khung cảnh ấy cứ mãi làm cậu hoảng hốt bừng tỉnh khỏi ác mộng, nỗi nhục nhã vĩnh viễn chẳng thể nào quên đi lẫn giá rét trên thân thể, cậu không rõ nó lạnh là bởi cậu đang trần truồng hay là bởi tình yêu đắm đuối suốt mười năm cậu trao cho hắn.
Đến lúc định thần lại, nhận ra kỳ thực khá nhiều người cũng đang nửa vô tình nửa cố ý nhìn chằm chặp vào eo Lý Bạc Nhiên, cậu không khỏi mỉm cười, nhẹ nhõm hẳn. Lý Bạc Nhiên là vậy mà, nam nữ gì cũng bị anh hớp hồn hết. Đứng trước mặt anh, người bình thường mà có nảy sinh cảm xúc mê mẩn âu cũng là lẽ thường tình.
Allen từ khi ngồi xuống đều không hề đứng dậy, đến khi Lý Bạc Nhiên thu cơ tựa vào bàn mỉm cười nhìn hắn, hắn mới cứng ngắc đứng lên.
"Tôi nghĩ quần áo của anh không nhiều bằng số bi tôi đánh lọt đâu." Anh cười bảo, "Tống thị thỉnh thoảng bắt vài người mẫu nam lột đồ, liệu có thỉnh thoảng cũng ăn gian không thèm giữ chữ tín hay không?"
Ai nấy có mặt đều xấu hổ. Allen quay qua cầu cứu chúng, chúng đều quay mặt đi nhìn hướng khác.
Tống Nghi Quân lo lắng, ánh mắt cô ta liếc sang Thu Hàn Lâm lại thấy hắn cũng đang tái mét, chỉ tập trung nhìn Điền Viên, có vẻ không có ý "chữa cháy" cho Allen.
"Anh này, anh xem chúng tôi có thể bồi thường bằng tiền không?" Cô ta dợm bước lên, bắt gặp ánh mắt Lý Bạc Nhiên liền vô thức đỏ mặt. Nhân viên phía sau lĩnh ngộ, chẳng mấy chốc đã trình một tấm séc và một cây bút xinh xắn đến tay Tống Nghi Quân. "Thật ngại quá, chúng tôi mạo phạm anh, nếu anh không chê, chúng tôi xin lấy hai triệu để kết thúc ván cược này, được chứ?" Cô ta ký nhanh, đưa tấm séc cho Lý Bạc Nhiên.
Ngón tay anh cầm tờ séc, Tống Nghi Quân thở phào nhẹ nhõm. Cô ta tin vào sức mạnh đồng tiền, hai triệu không phải con số nhỏ, so sánh thế nào cũng đỡ hơn để em trai cô ta trần như nhộng trước mặt bao người chỉ vì thua cược.
Lý Bạc Nhiên nhìn con số trên séc, đoạn nhướng mày, "Cô biết mình đang làm gì không?"
Tống Nghi Quân tự biết mình xinh đẹp nên ưỡn ngực, cười rạng rỡ, "Anh muốn làm quen?"
Lý Bạc Nhiên mỉm cười, nói bình thản, "Đầu tiên, con người tôi chỉ kết bạn vì cảm tình, không phải vì tiền bạc. Thứ hai, không phải cô đang mua tình cảm của tôi, mà đang mua danh dự của Tống thị nhà các cô... Tôi từng nghĩ danh dự giá rẻ mạt, nhưng không ngờ Tống thị sở hữu tận mấy chục câu lạc bộ cao cấp, mà danh dự cũng chỉ giá hai triệu."
Mắt Tống Nghi Quân giật giật mất tự chủ, cô ta cắn môi, "Anh này, hai triệu đã là cực hạn bồi thường mà Nghi Quân có khả năng chi trả."
Lý Bạc Nhiên cười nói, "Cô hiểu lầm ý tôi, tôi không cần tiền của cô, cái tôi cần là... anh ta thực hiện đúng giao ước."
Allen cắn răng, "Chị, không cần nói nữa!" Hắn đứng dậy, "sột soạt" cởi sạch quần áo ném xuống sàn nhà, nhìn Lý Bạc Nhiên khiêu khích.
Lý Bạc Nhiên chỉ hờ hững lia ánh mắt dọc xuống từ cặp mắt hung hăng của Allen, xem xét ti mỉ cái người đang trần trùng trục trước mặt.
Sau đó anh mới nâng tầm mắt, nhìn thẳng vào hắn, ngữ khí điềm nhiên nhưng lưu loát và liền mạch, "Anh tưởng anh khôn ngoan hơn người?"
"Chẳng qua anh coi mình lúc nào cũng đúng hơn người khác mà thôi."
"Anh tưởng mình nhiều tiền hơn họ?"
"Tiền trong ví anh không có lấy nửa xu là của anh."
"Anh tưởng mình hiểu tự tôn là gì?"
"Anh thậm chí không hiểu cả tự ái."
"Anh dựa vào đâu mà nghĩ mình tài giỏi?"
Lý Bạc Nhiên xé vụn tấm séc, ném vào mặt Allen, "Cơ thể con người là nghệ thuật, nhưng không phải ai cũng đủ trình để cởi quần áo trước mặt người ta." Anh ung dung liếc Allen cái nữa, lúc này mặt hắn đang xám ngoét, tóc tai dính đầy vụn giấy. "Ví dụ như anh, chưa đủ trình."
Dẫu những kẻ đứng xem đều đang chế giễu Tống thị, nhưng một cách kỳ lạ, chúng có cảm giác Lý Bạc Nhiên đang châm biếm sâucay mỗi một người bọn chúng, thành thử biểu cảm hả hê khi xem kịch hay cũng hạn chế hơn hẳn.
Tìm Điền Viên đập thình thịch. Từng chữ, từng từ của Lý Bạc Nhiên, đều hun sôi sùng sục dòng máu trong cậu, từng lời đều là điều cậu muốn hét lên với những kẻ này. Đến lúc anh bước về phía cậu, gần như cậu đã xúc động muốn được ôm chầm lấy anh.
"Đi thôi." Anh xoay lưng xỏ tất và giày vào, gọi Điền Viên.
Cậu nhanh nhẹn cầm áo khoác theo anh ra ngoài, vừa mới ra tới hành lang, đằng sau có người đuổi kịp.
"Điền Viên, khoan đã!" Thu Hàn Lâm bắt kịp hai người các cậu. Hắn nhìn thoáng Lý Bạc Nhiên, đoạn quay sang bảo Điền Viên, "Anh có chuyện muốn nói với em."
Cậu quay sang tỏ vẻ hỏi ý, Lý Bạc Nhiên cười bảo, "Không sao."
"Anh chờ tôi nhé." Cậu nhắn.
Thu Hàn Lâm chọn một buồng bi a đơn. Hai năm rồi mới mặt đối mặt, hắn dường như không tìm thấy cảm giác ngày xưa đối vói Điền Viên nữa.
"Em không biết tự chăm sóc mình, hẳn hai năm qua vất vả lắm?"
"Tàm tạm." Cậu ngắc ngứ đáp. Đã vô số lần cậu tưởng tượng ra địa điểm, hoàn cảnh gặp lại hắn, tưởng tượng mình gặp lại hắn rồi có chăng sẽ gào thét? Hay là dốc hết sức lực tặng hắn một cú đấm vào bản mặt tuấn tú?
Rồi hóa ra, chẳng có gì cả. Không phải không tức giận, chỉ cảm thấy không đáng mà thôi. Không đáng gào thét, thậm chí không đáng chửi rủa.
Thu Hàn Lâm tựa mình vào bàn. Hôm nay hắn mặc sơ mi Prada trắng, trên cổ dùng tơ tằm dệt kim che phủ thành một tầng lưới từa tựa cà vạt, thoạt nhìn rất độc đáo, đồng thời cũng tôn lên vẻ khôi ngô sáng sủa của hắn.
"Anh biết em làm người mẫu, nhưng nghề này chẳng làm được về lâu về dài, em làm hai năm, đã đủ lâu rồi." Giọng điệu hắn khẳng định chắc nịch.
"Tôi có thói quen chuyện ngày mai để ngày mai tính." Cậu nâng tay xem đồng hồ.
"Thu thị thời gian gần đây có kế hoạch tiến quân vào giới giải trí, em không ngại thì về chỗ anh, kiểu gì cũng tốt hơn nhiều so với làm nghề người mẫu. Em cũng muốn nổi tiếng mà, về công ty mình sẽ càng có nhiều cơ hội hơn." Thu Hàn Lâm đứng thẳng trở lại.
Cậu nhoẻn cười, ngẩng đầu nhìn hắn, "Tôi tin con đường của mình sau nay sẽ xán lạn. Vất vả bao nhiêu cũng khôngvất vả bằng cái buổi tối hai năm về trước. Cảm ơn, anh đã dạy tôi rất nhiều, vì kể từ ngày hôm đó không có ngày nào mà tôi nghĩ mìnhkhông chống chọi được."
Lý Bạc Nhiên đứng ngoài cửa, nghe đến đây mà cũng bất giác khẽ cười. Điền Viên bề ngoài trông hiền lành thật thà thế thôi, ai dè đến lúc giương vuốt cũng sắc nhọn như vậy.
Thu Hàn Lâm nghiêng đầu, có vẻ giận dữ, "Điền Viên, nếu không phải em xích mích với hội Allen thì sao chúng nó lại nhớ ra để mà gây khó dễ em? Chuyện xảy ra cũng xảy ra rồi, quản gia Giang thực chất là do anh sai ông ta đi mời em về... Thôi được, coi như anh sai, hai năm đủ cho em giận rồi chứ? Bọn mình làm lành, được không?"
Điền Viên đứng thẳng, nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt. Lần đầu tiên gặp là hắn đang đứng giữa mảnh đất thôn quê bùn lầy, kinh ngạc xem căn nhà khá khẩm nhất làng dùng để làm lớp học, "Nhà này mà cũng ở được hay sao? Thế thì mùa đông lũ trẻ con chết rét hết?"
Cậu là đứa khá nhất trong số lũ trẻ sống trên núi nên được trường chọn đi tiếp khách quý.
Nghe hắn thốt lên, cậu cầm lòng không đặng nhìn trộm thiếu niên đứng sau quý bà, trùng hợp làm sao thiếu niên hình như cũng nhìn cậu, mặt cậu bỗng chốc đỏ rực.
Trường thật sự rất rét, đông về là phải nhóm bếp lò phía sau, học sinh tan học về nhà mà lỗ mũi đen sì, nhưng vi có quá nhiều hộ nghèo, than không thể cung ứng kịp lúc, đôi khi cả bếp lò cũng không có.
Sau khi các vị khách quý ra về, trường học được xây sửa.
Lần đầu tiên Điền Viên ngồi trong lớp, lòng đã xao động biết mấy. Nắng mặt trời chiếu rọi qua ô cửa kính, và thiếu niên kinh ngạc ngày hôm đó như thể đang đứng ngoài cửa sổ, giống hệt thiên thần.
Về sau, cứ hai năm một Thu Hàn Lâm cùng mẹ lên núi nhà các cậu, quyên góp sửa nhà, sửa trường, sửa đường.
Mỗi lần hắn đi, cậu sẽ cầm mẩu than vạch một nét lên tường, mỗi ngày một nét, cho đến lần ghé thăm tiếp theo của hắn.
Giờ đây cậu đã vỡ lẽ, ân đức lớn lao trong cái nhìn của cậu lại chỉ là một loại bố thí trong lòng hắn mà thôi. Tâm trạng của cậu, cảm xúc của cậu, thậm chí tình yêu của cậu, đối với hắn cũng chỉ là những thứ vụn vằn.
Như buổi tối hôm ấy, cậu đã thu gom tất tật dũng khí, những mong có thể hòa nhập vào cuộc đời hắn, vậy mà hắn lại sửng sốt, "Cậu có bị ngu không? Cút nhanh nhanh đi."
Cậu đứng đó run rẩy, quần áo cũng không cầm chặt, còn hắn thì mất kiên nhẫn quay đi chuyện trò với một thiếu niên xinh xắn khác.
Sự im lặng của Điền Viên khiến Thu Hàn Lâm sốt ruột, cảm giác này thật như đứng đống lửa, như ngồi đống rơm.
Cuối cùng Điền Viên cũng nói, "Anh Thu à, giờ tôi đang sống tốt lắm, anh không cần nghĩ mình phải chịu trách nhiệm với tôi vì đã đưa tôi lên thành phố. Không cần thiết đâu, tôi cũng không cần."
Thu Hàn Lâm nhìn cậu, có phần kinh hãi.
Thái độ của Điền Viên hoàn toàn nằm ngoài phạm vi dự liệu của hắn. Năm xưa Điền Viên bỏ nhà Thu mà đi, hắn ngỡ dăm ba bữa nữa cậu sẽ trở về vì không sống nổi bên ngoài, thế nhưng trông mỏi mắt vẫn không thấy.
Hắn ngỡ cử quản gia Giang và bác Tống đi ngọt bùi với cậu đôi câu, cậu sẽ chịu xuống nước, thế nhưng vẫn không hề.
Hắn ngỡ chỉ cần mình nhân nhượng, lựa lời khéo léo thuyết phục cậu, hắn sẽ cắt đứt với hội Allen, cậu nhất định đồng ý về nhà... Thế nhưng, vẫn không.
Điền Viên lại xem đồng hồ, "Xin lỗi, bạn tôi đợi lâu quá rồi."
Cậu đi lướt qua Thu Hàn Lâm, hắn trân trối. Cậu nhóc mười năm trước luôn lén lút nhìn hắn, cậu nhóc năm nào cũng chờ xe nhà hắn tại nơi cách giao lộ gần nhất rồi sẽ chạy theo đằng sau... cậu nhóc quá quê mùa khiến hắn bật cười kinh ngạc. Có lẽ từ lúc hắn phát hiện cậu yêu thầm mình, chưa bao giờ hắn nghĩ có một ngày mình sẽ đánh mất cậu.
Thu Hàn Lâm đột nhiên túm chặt cổ tay Điền Viên, "Điền Viên, em hãy nghĩ kỹ lại. Dù chúng ta không thể làm người tình cũng có thể làm bạn bè."
Điền Viên nhìn hắn nhanh chóng rồi rút tay về, cười mỉm, "Anh Thu à, tôi rất tiếc, tôi không muốn làm bạn anh. Cũng không phải là tôi chĩa mũi dùi vào anh mà do tôi bị áp lực tâm lý khi làm bạn với mọi quý công tử nhà giàu như anh vậy. Anh vẫn biết khoảng cách giữa hai ta quá xa xôi, cứ luôn phải ngước đầu để nhìn một người cần rất nhiều tình yêu mới đủ."
Lần này Thu Hàn Lâm đâu chỉ là chấn động. Hắn trợn to mắt, nhìn một người dường như hoàn toàn lạ lẫm.
Điền Viên lại đi ngang qua hắn, trong lúc hắn vẫn còn đắm chìm trong ký ức.
Hắn quay đầu nhìn cửa kính sau xe, cậu nhóc bị xe chạy bắn bùn vàng lên mặt vẫn đang hùng hục đuổi theo.
Han cảm thấy khuôn mặt ấy thật mắc cười.
Sự thực, người mắc cười phải là hắn ngồi trong xe nhìn thấy cậu từ từ xa dần mới đúng.
Điền Viên mở cửa, nhận ra Lý Bạc Nhiên đi mất rồi.
Cậu vội vàng đuổi theo, trông thấy Lý Bạc Nhiên nơi đằng xa đang đi về phía bãi đỗ.
Dốc hết lực chạy đến chỗ anh, bắt kịp anh, chẳng rõ vì chạy quá nhanh hay do bản thân căng thẳng mà cậu lắp bắp, "Ni... Nicon, tôi còn có cơ hội làm... trợ lý của anh không?"