Hà Tần Hợp Lý

Chương 22

Hà Đường đứng dậy đẩy cửa sổ ra, gió lạnh lập tức ùa vào, cô vừa nghiêng người nhìn xuống, liền thấy chiếc xe kia đang ở dưới lầu.

"Nhìn thấy không? |Anh không lừa em mà." Giọng Tần Lý nghe qua có chút lười biếng, "Hà Đường, xuống đây đi."

Hà Đường mặc áo khoác vào liền chạy xuống, Tần Lý mở cửa xe, dựa vào ghế ngồi nhìn cô chậm rãi đến gần.

Đối với nơi này, Tần Lý đã rất quen thuộc. Mỗi một lần, anh đều nhàn nhã ngồi trong xe như vậy, nhìn Hà Đường xuống xe đi xa, hoặc là chạy chậm lại đây, lên xe ngồi vào bên cạnh anh.

Hôm nay cô mặc áo khoác màu tím đậm, quần dài màu lam nhạt, tóc không xõa trên vai như mọi khi, mà là cột gọn ở phía sau. Tóc cô không dài nên đuôi tóc kia chỉ ngắn ngủn một dúm, không có tóc phủ bên gò má, khuôn mặt cô càng có vẻ tròn.

Hà Đường đi đến bên cạnh Tần Lý, nhất thời không biết nên nói gì, suy nghĩ nửa ngày mới nói: "Đã lâu không gặp, dạo này chắc anh bận rộn lắm phải không?"

"Chuyện trong công ty tương đối nhiều." Tần Lý thấy hai tay Hà Đường trống trơn liền hỏi, "Có mang USB xuống không? Anh có laptop ở đây."
"A, là như vầy, tôi suy nghĩ lại, dù sao cũng là về giá này nọ, việc này, anh cũng biết, hai chúng ta cũng không cùng một công ty, cho nên... " Hà Đường có chút khẩn trương nhìn Tần Lý, chớp chớp đôi mắt to, "có gì không hiểu, ngày mai tôi vào công ty hỏi đồng nghiệp là được rồi, nên... nên không làm phiền anh nữa."

Cô nhăn nhăn nhó nhó nói xong, Tần Lý vẫn híp mắt nhìn cô chằm chằm, cuối cùng, anh gật gật đầu: "Không tệ, rất tốt." _Diễn đàn Lê Quý Đôn_
Hà Đường nghi hoặc: "Cái gì không tệ, rất tốt?"

"Một nhân viên như cô vô cùng tốt - chăm chỉ, khiêm tốn, tận lực làm việc, điểm quan trọng nhất là, trung thành. Điều công ty cần chính là nhân viên trung thành và tận tâm, cho dù năng lực làm việc bình thường, thì so với nhân viên thông minh lõi đời những lại không trung thành, thì vẫn mạnh hơn gấp trăm lần."

Nghe Tần Lý nói xong, Hà Đường có ý không vui: "Tôi cảm thấy, anh không phải khen tôi, mà hình như là nói tôi ngốc..."

Tần Lý nghe vậy sửng sốt, lập tức cười đến sang sảng, liên tục xua tay: "Không có chuyện đó, em đừng xuyên tạc ý của anh như vậy chứ."

"Ừ, tôi chính là xuống để nói với anh là, ừm… chuyện kia, không dám phiền anh." Hà Đường kéo lại áo khoác của mình, khẽ nhảy nhảy tại chỗ để đỡ lạnh, "Trời lạnh lắm, anh mau về nhà đi, coi chừng ngã bệnh, tôi cũng lên lầu đây."

Tần Lý sắc mặt bình thản nhìn cô nói: "Anh đặc biệt tới tìm em, em lại cứ như vậy đuổi anh đi sao?"

"Anh tìm tôi có chuyện gì sao?" Hà Đường vừa kỳ quái lại khó xử: "Vậy, vậy hay là, lên... lên lầu ngồi một chút, uống ly trà?"

"Được đấy." Tần Lý nhanh chóng trả lời.

Hà Đường ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn phòng trọ của mình, rất nghiêm túc nói: "Làm sao đi lên đây, cũng không có thang máy. Hay là anh để tài xế cõng anh lên, tôi giúp anh mang xe lăn..."

Đang nói nói, cô không dám nói tiếp nữa. Ánh mắt Tần Lý vẫn chăm chú nhìn cô, ánh mắt thật khó hiểu.

Tần Lý thấy bộ dáng Hà Đường khẩn trương tức cười, liền nói: "Được rồi, anh nói đùa với em thôi."

"......"

Tần Lý vỗ vỗ ghế ngồi bên cạnh: "Hà Đường, lên xe nói chuyện một lát đi, bên ngoài rất lạnh."

Thời tiết tháng 11 đã mang đến cảm giác mùa đông, nhất là buổi tối. Hà Đường thấy Tần Lý ăn mặc đơn bạc, mà cửa xe lại mở, gió lạnh thổi đúng là không hay, liền theo lời anh nói vào xe ngồi.

Tần Lý nhấn nút nâng kiếng cửa xe lên, ngăn cách tiếng gió vù vù ngoài xe, Hà Đường lập tức cảm nhận được ấm áp cùng yên tĩnh. Cô nhìn chỗ ghế tài xế, rõ ràng không có người, không khỏi thắc mắc: "Tài xế của anh đâu?"

"Anh để cậu ấy đi bộ quanh đây rồi." Tần Lý khom lưng lấy ra một ly trà sữa từ trong hộc tủ trước ghế ngồi đưa cho Hà Đường, "Trên đường mua cho em. Quan Kính nói con gái đều thích uống trà sữa ở tiệm này, con gái cậu ta mới 8 tuổi mà đã thích uống thứ này."

Hà Đường nhận ly trà sữa, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

Hai người trong lúc nhất thời lại không nói chuyện, không khí trong xe trầm mặc, Hà Đường cúi đầu nhìn mũi chân mình, lặng yên uống trà sữa.
Đại khái là vì muốn phá vỡ bầu không khí lúng túng, Tần Lý mở miệng hỏi: "Uống ngon không?"

Không nghĩ tới, Hà Đường cùng lúc cũng nói: "Uống ngon thật."

Hai người đều sửng sốt, Tần Lý nghiêng đầu qua chỗ khác, "xích xích xích" cười lên. (Ta edit khúc này mà tưởng tưởng ra hình ảnh anh Tần Lý cười làm ta hạnh phúc chết đi được, anh cứ cười mãi em làm sao chịu cho nổi hở anh)
Mặt Hà Đường đỏ rần. Một lúc sau, nghe được Tần Lý nói: "Hà Đường, hôm nay anh đến đây là muốn nói tiếng xin lỗi với em. Lần trước tùy tiện đưa em về nhà anh như vậy, cũng không hỏi qua ý kiến của em, kết quả khiến cho em không vui. Anh nghĩ, cũng qua hai tuần lễ rồi, có lẽ em đã bớt giận rồi phải không?."

Hà Đường giật mình nói: "Tôi không giận anh."

Tần Lý nói: "Nhưng hôm đó, em thật sự không vui."

Hà Đường yên lặng trong chốc lát rồi nói: "Thật sự không liên quan đến anh, kỳ thật, là vì tôi thấy được cái hồ bơi ở nhà anh."

"Hồ bơi?" Tần Lý khó hiểu hỏi.

"Nói thế nào nhỉ, tôi rất không hợp với kiểu hồ nước như vậy, có chút sợ hãi..." Hà Đường có chút nói năng lộn xộn, "Từ nhỏ đã sợ hãi, lúc còn bé xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Tần Lý hiểu được: "Em bị đuối nước?"

"Ừ, lúc đó sáu tuổi." Hà Đường nhìn Tần Lý cười cười, "Về sau tôi rốt cuộc không dám bơi lội."

"Xin lỗi, anh không biết." Tần Lý rốt cuộc có điểm đầu mối, nhớ lại hôm đó đúng là Hà Đường sau khi nhìn hồ bơi thì tâm tình xuống thấp, trong lòng anh cảm thấy nhẹ nhõm.

Hai tay Hà Đường đang cầm sữa nóng, nhún nhún vai nói: "Cho nên nói, tôi thật không có giận anh, anh không cần để ý chuyện này."

"..."

Hà Đường thấy Tần Lý không lên tiếng, nên nói tiếp: "Được rồi, anh đã biết chuyện hôm đó không liên quan đến anh, là tôi tự mình làm mình không vui. Ờ... chắc tôi phải lên lầu đây, anh cũng về nhà đi, cảm ơn trà sữa của anh." _Diễn đàn Lê Quý Đôn_

Thấy Tần Lý không có phản ứng, Hà Đường xoay người muốn mở cửa xe, buồn rầu phát hiện cửa xe này hoạt động bằng điện, sức người mở không ra.
Cô quay đầu nhìn Tần Lý: "Giúp tôi mở cửa được không."

Tần Lý vẫn như cũ nghiêng người dựa vào ghế ngồi, anh không hề động, chỉ nói: "Hà Đường, chúng ta công bằng nói chuyện một chút đi. Anh muốn biết, có phải em rất chán ghét khi ở cùng một chỗ với anh hay không?"
Hà Đường hoảng sợ, vội vàng nói: "Không có a."

"Vậy tại sao em đều không muốn ở lại nói chuyện với tôi một lúc chứ? Lần trước chính là vội vã về nhà, hôm nay cũng vậy."

"Tôi..." Hà Đường nói không nên lời.

Tần Lý không thúc giục cô, im lặng chờ đợi. Trong đầu Hà Đường có chút rối loạn, muốn sửa sang lại ý nghĩ, đem cảm nhận của mình nói rõ ràng một chút, phát hiện rất khó. Cho nên, cô dứt khoát liền dựa vào suy nghĩ trong lòng, rất thẳng thắn lên tiếng: "Tần Lý, nói thật với anh, trước lúc biết anh là Tần tổng, tôi và anh gặp nhau thật vui vẻ, thật nhẹ nhàng, anh là một người hài hước thú vị, tôi rất thích cùng anh nói chuyện phiếm. Nhưng sau khi biết anh là Tần tổng, thật xin lỗi, tôi thật không có cách nào để mình buông lỏng khi cùng một chỗ với anh. Chênh lệch giữa chúng ta thật quá lớn, trên phương diện công ty, một nhân viên nho nhỏ làm sao có thể cùng ông chủ lớn làm bạn bè chân chính được, điều này quá không thực tế."

Tần Lý nhíu mày hỏi: "Chỉ là vì nguyên nhân này?"

"Đúng vậy." Hà Đường thở dài, "Anh là Tần tổng, anh bận rộn như vậy, nhà của anh so với toàn bộ cư xá chỗ tôi cũng phải lớn hơn. Anh căn bản không cần thiết tới tìm tôi đâu. Nói trắng ra là, anh căn bản không cần để ý đến suy nghĩ hay cảm nhận của tôi, thậm chí anh có thể coi như không quen biết tôi."

Tần Lý rất kinh ngạc: "Em muốn anh xem như không hề quen biết em?"
Hà Đường gật đầu: "Phải. Cuộc sống của mỗi người, ai đi đường nấy, vốn là giữa chúng ta không nên có kết giao."

Sắc mặt Tần Lý dần dần nổi lên biến hóa, đôi mắt trong trẻo của anh ảm đạm xuống, đôi môi mím chặt.

Anh chậm rãi mở miệng: "Con người của anh không hướng nội, tính tình cởi mở, nhưng từ nhỏ đến lớn, bạn bè vẫn không nhiều lắm. Hồi còn bé là vì anh không thể cử động, không cách nào cùng chơi đùa với các bạn khác. Về sau đi học, vì bên cạnh anh lúc nào cũng có người lớn đi cùng, nên dù anh rất muốn làm bạn với các bạn trong lớp, bọn họ vẫn có chút kiêng kị. Cho đến khi học cấp 2, anh mới có mấy người bạn thân, bọn họ không để ý đến tình huống thân thể của anh, cùng chơi đùa với anh, ba năm ấy thật sự anh rất vui. Nhưng sau khi lên cấp 3, bởi vì việc học khẩn trương, mọi người lại học khác lớp, dần dần liền xa cách nhau không còn liên lạc nữa."

"Về sau anh bắt đầu gây dựng sự nghiệp, càng thêm không có cơ hội kết giao bạn bè. Anh chơi thân với vài người, đều là anh chị em họ của anh. Vậy nên, Hà Đường, anh hy vọng em có thể biết được, anh rất quý trọng mỗi một người bạn mà mình quen biết, anh rất tự tin với ánh mắt của mình, biết rõ người nào đáng kết giao. Hà Đường, anh đã xem cô là một người bạn tốt. Anh cũng vậy, hy vọng trong mắt em, anh là người đáng để kết giao."

Tần Lý nói một phen, làm lòng Hà Đường gợn sóng,cô phát hiện mình rõ ràng rất hiểu anh.

Cô cũng không có nhiều bạn bè, nhưng sau khi coi người ta là bạn tốt, cô sẽ đem hết tâm can đối tốt với họ. Hà Đường không thể phủ nhận, hồi Tần Lý vẫn chỉ là Tần Lý, cô rất thích cùng một chỗ với anh. Cô còn nhớ rõ cảnh tượng ngẫu nhiên gặp được anh ở buổi tiệc tối lần đó, hai người trốn ở góc phòng, ăn uống trò chuyện, không vui vẻ lại nhẹ nhàng.

Hà Đường không biết mình nên trả lời thế nào, Tần Lý còn nói: "Đúng như em nói, công việc của tôi đúng thật là bề bộn nhiều việc, nhà anh ở cũng xác thực rất lớn, nhưng đó chỉ vì phương tiện cuộc sống của anh thôi, sẽ không ảnh hưởng đến cái khác."

Hà Đường ngước mắt nhìn anh, Tần Lý cười khanh khách nói: "Cho nên Hà Đường à, xin em làm ơn đừng nói cái gì mà 'anh có thể coi như không quen biết tôi' nữa được không?"

******
Tần Lý thêm nick QQ của Hà Đường, mỗi buổi tối lên mạng giúp cô giải đáp nghi vấn.

Hà Đường tận lực không lộ ra tin tức định giá của công ty mình, chỉ thao tác trên phần mềm máy tính đưa ra tình huống đấu thầu để hỏi anh vấn đề. Tần Lý rất kiên nhẫn giải đáp, nhưng là anh một tay đánh chữ, tốc độ sẽ chậm một chút, vì vậy liền yêu cầu Hà Đường sử dụng video.

Hà Đường đi tìm Ngô Tuệ Nghiêu mượn microphone, đeo tai nghe cùng Tần Lý trao đổi trên video.

Dường như Tần Lý ở thư phòng, phía sau anh có một kệ sách, trên người mặc quần áo ở nhà, tóc ướt nhẹp như vừa mới tắm xong.
Hà Đường mới đầu còn có chút gượng gạo, trò chuyện nhiều hơn mới từ từ thả lỏng.

Có một lần, Ngô Tuệ Nghiêu chạy vào phòng Hà Đường, thấy cô chuyên tâm đeo tai nghe nói chuyện, không khỏi tò mò, nằm úp sấp trên lưng Hà Đường hỏi: "Nói chuyện với ai mà hăng say vậy?"

Hà Đường hoảng sợ, muốn tắt video đi nhưng đã không kịp rồi, Ngô Tuệ Nghiêu nhìn thấy Tần Lý trên màn hình.

"Ôi trời ơi! Hoa mỹ nam!" Cô khoa trương kêu lên, "Hà mẹ, cậu đang yêu qua mạng?”

"Đừng nói lung tung, đi ra ngoài đi ra ngoài, là công việc của mình đó." Hà Đường chỉ chỉ một đống văn kiện đang bày trước mặt mình, đỏ mặt đuổi Ngô Tuệ Nghiêu ra ngoài.

Trở lại ngồi xuống, cô phát hiện Tần Lý cười đến xấu xa.

"Anh ở đó cười cái gì hả?" Cô hỏi.

"Bạn cùng phòng nói em yêu qua mạng, anh nghe được."

"Cậu ấy nói giỡn đó, cậu ấy chính là như vậy, rất tùy tiện."

Tần Lý đột nhiên hỏi: "Hà Đường, em có bạn trai chưa?"

Hà Đường không hé răng, ngón tay khẽ động, đánh qua hai chữ: “Chưa có.”

Tần Lý bên kia không có thanh âm. Hà Đường đợi một hồi lâu, chỉ thấy anh cúi đầu không biết đang làm gì.

Cô thử gọi anh: "Tần Lý."

"A." Tần Lý đột nhiên ngẩng đầu lên, cửa sổ video không lớn, Hà Đường không thể nhìn rõ ánh mắt của anh, chỉ cảm thấy trên mặt anh lộ ra ý cười, sắc mặt có chút hơi mất tự nhiên.

"Anh làm sao vậy?" Hà Đường hỏi.

Tần Lý lập tức liền nở nụ cười, ánh mắt cong cong nói: "Hà Đường, anh đang suy nghĩ làm thế nào để thổ lộ với em đây."

Hà Đường: "…..."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ngô, người nào đó xem như thổ lộ .
Bình Luận (0)
Comment