Editor: Diệu Huyền
Kỳ thật, từ nhỏ Hà Đường đã muốn có một gia đình, đúng như cô đã nói với
Tần Lý, cô muốn tìm được một người đàn ông tốt, có một căn nhà nhỏ, có
một đứa con, sống an an ổn ổn cả đời.
Trong ngôi nhà đó, cô sẽ
không còn là cô bé luôn có cảm giác mình không tồn tại nữa, cô sẽ là nữ
chủ nhân của gia đình nhỏ của mình, cô sẽ dùng hết toàn lực bảo vệ từng
thành viên trong gia đình mình, sau đó suy nghĩ để gia đình mình trở nên sôi động hơn, cố gắng làm việc và chăm lo cho cuộc sống gia đình, dùng
hết khả năng để đoạn kí ức tồi tệ trong quá khứ sẽ không lặp lại nữa.
Hà Đường nhớ lại mười mấy năm trước, ở Trạch Thổ trấn, cho dù cuộc sống
của cô trải qua trong một gia đình như vậy, có cha mẹ cùng anh hai, có
cơm ăn, có áo mặc, có sách để đọc, cô vẫn không hề cảm nhận được một
chút cảm giác nào về hạnh phúc gia đình cả.
Không ai quan tâm đến thế giới nội tâm của cô, không ai hỏi qua cô ý kiến gì không, cô giống
như người thừa trong gia đình. Cha mẹ căn bản cũng không biết cô yêu
thích cái gì, cô thích màu sắc gì, thích ăn món gì, có bạn học tốt nào,
họ hoàn toàn không biết gì cả.
Hà Đường không phải là chưa từng
nghĩ tới muốn thoát khỏi ngôi nhà đó, nhưng cô không đủ khả năng đó, cô
chỉ mong đợi ngày nào đó mình kết hôn, cô hy vọng sau khi kết hôn, cô có thể có được một cái thuộc về mình, một mái nhà chân chính.
Bất quá cô thật không nghĩ tới, cái ngày đó lại đến nhanh như vậy.
Hà Đường từ trong giấc mơ tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn thấy là một căn phòng xa lạ.
Cô nằm trên giường ngây ngốc đến nửa ngày, sau đó kéo qua tấm chăn trước mặt, đem mặt chôn thật sâu trong chăn.
Chăn mới thơm quá... Hà Đường nhớ lại, đây là buổi sáng sau ngày tân hôn của cô.
Đêm hôm trước, Diệp Huệ Cầm đặt một phòng lớn trong khách sạn, mời một vài
người thân ăn cơm, tổng cộng chỉ có ba bàn. Đương nhiên đây chưa thể xem là tiệc mừng, Diệp Huệ Cầm kéo tay Hà Đường, cam đoan với cô, thiếu một hôn lễ nhất định sẽ bù lại cho cô.
Suốt một ngày, Hà Đường
dường như đang trong cơn mộng du. Tần Lý biết cô không cách nào tiếp
nhận cuộc sống hôn nhân nhanh như vậy, lại nghĩ tới phản ứng kinh hãi
của cô đêm kia khi nhìn thấy anh đang trong tình trạng bán khỏa thân,
liền ân cần nói với Hà Đường, nếu như cô không muốn thì hai người sẽ tạm thời không cần chung phòng.
Hà Đường chấp nhận đề nghị của Tần
Lý. Nhưng sau khi kết hôn mà cô vẫn ở căn phòng lúc trước anh chuẩn bị
cho cô thì không thích hợp lắm, nên cô chuyển vào một gian ở phòng khách trong phòng của anh.
Phòng mới, giường lớn mới, đồ đạc trên
giường đều mới toanh, còn có tâm tình thấp thỏm đêm tân hôn, khiến Hà
Đường trằn trọc không ngủ được, mãi đến tận nửa đêm mới ngủ thiếp đi.
Sau khi trời sáng, cô rời giường rửa mặt xong đi đến phòng khách, một người cũng không thấy.
Hà Đường nghĩ Tần Lý còn đang ngủ, nên đi phòng khách, gặp được chị Kim đang bận rộn trong phòng bếp.
”Chị Kim, chào buổi sáng.”
Chị Kim quay đầu lại thấy cô, lập tức nở nụ cười: “Tiểu Đường, dậy rồi à? Tối qua ngủ có ngon không?”
Hà Đường thẹn thùng gật đầu, chị Kim nói: “Điểm tâm tôi đã chuẩn bị xong rồi, cô cứ đem ra nhé.”
Hà Đường vội nói: “Không cần đâu, em chờ A Lý dậy rồi cùng ăn cũng được.”
Vừa dứt lời, vẻ mặt chị Kim trong nháy mắt trở nên hết sức kì lạ, miệng chị mở thật to ra, suy nghĩ một chút vẫn quyết định nói nhẹ nhàng hơn: “ Cô không biết A Lý đã ra ngoài sao?”
“...” Trái tim Hà Đường bang bang nhảy lên, chuyện cô ngủ phòng khách, chỉ có Tần Lý và Quan Kính biết thôi mà.
Cô ấp a ấp úng nói: “Em... ừm...A Lý đi đâu vậy chị? Sao sớm vậy mà đã đi rồi?”
Sắc mặt chị Kim đã trở nên khó coi, chị ta nói: “Cậu ấy đến H thị, đi gặp
một người bạn cũ. Cậu ấy nói cô còn đang ngủ, chờ cô dậy thì nói cho cô
biết, nếu cô có chuyện gì thì có thể gọi cho điện thoại cậu ấy.”
”Vâng.”
Chị Kim tức giận dọn bữa sáng cho Hà Đường, rốt cuộc vẫn là nhịn không được bèn nói: “Tiểu Đường, kết hôn chính là chuyện của hai vợ chồng, làm sao còn phân phòng ngủ. A Lý là người tốt như vậy, kết hôn với cậu ấy cô
thiệt thòi lắm hay sao?”
“...” Hà Đường nói không ra lời, bưng bữa sáng xám xịt rời đi phòng bếp.
Chỉ còn một tuần nữa là hết năm, hôm nay Hà Đường không phải đi làm, Tần Lý lại không ở nhà, cô chỉ có thể trốn trong phòng khách lên mạng. Nghĩ
đến lời chị Kim nói, trong lòng Hà Đường có chút khổ sở, cô biết nam nữ
sau khi kết hôn phải làm thế nào, huống chi Tần Lý đối với cô thật sự là tốt không còn gì để nói, cho nên chính mình thận trọng như vậy thật sự
là không có đạo lý.
Tới gần buổi trưa, Hà Đường gọi điện thoại
cho Ngô Tuệ Nghiêu, sau một hồi nói đông nói tây, cuối cùng cô lấy hết
dũng khí nói: “Mình nói cho cậu biết một chuyện, mình với Tần Lý đã đăng ký kết hôn.”
“...” Ngô Tuệ Nghiêu ở đầu dây bên kia trầm mặc ước chừng nửa phút, sau đó liền hét rầm lên, “A a a - - - -Hà mẹ, cậu gả
vào nhà giàu à?”
”Nhỏ giọng một chút.” Hà Đường trách.
Ngô Tuệ Nghiêu kích động hỏi: “Khi nào thì tổ chức hôn lễ? Tổ chức ở đâu
vậy? Có phải muốn giống mấy minh tinh sau khi tổ chức ở nhà còn muốn tổ
chức ở ngoài đảo hay không? Thuê máy bay hay bao trọn du thuyền gì đó.
Mình cho cậu biết là mình nhất định phải làm dâu phụ a! Mặc dù mình
không phải đại mỹ nữ gì nhưng vì hôn lễ của cậu mình nhất định sẽ giảm
cân! Gào khóc! Trời đất ơi! Đám cưới nhà giàu kìa, má ơi!”
Hà
Đường không biết nói gì: “Hôn lễ còn chưa tổ chức đâu, thân thể bà ngoại Tần Lý không tốt, vì để cho bà vui vẻ một chút, nên mình với anh ấy
đăng ký trước thôi. Chẳng phải nói năm tới không có tiết lập xuân nên
không thích hợp kết hôn sao.”
“Thì ra là như vậy.” Ngô Tuệ Nghiêu nói xong liền hỏi, “Vậy tết nguyên Đán cậu có về nhà không?”
”Hôm qua Tần Lý có thương lượng với mình, năm nay mừng năm mới ở nhà anh ấy, sau đó qua tết mình sẽ về, anh ấy sẽ đi Trạch Thổ trấn cùng với mình.”
”Ừ, đúng là nên như vậy, cậu là cô dâu mới mà, D thị có tục lệ cô dâu mới cưới về đều phải mừng năm mới ở nhà trai.
Hà Đường cắn môi: “Tuệ Nghiêu...”
”Hả?”
”Cái đó... ừm...”
Ngô Tuệ Nghiêu nghe Hà Đường ấp a ấp úng, tò mò hỏi: “Có chuyện gì vậy Hà
mẹ, cậu nói thẳng ra đi, muốn mình giúp gì thì cứ lên tiêng.”
”À...ờ...thì…” Hà Đường ngập ngừng nửa ngày, cuối cùng khẽ cắn răng mở miệng, “Chẳng
phải là cậu có coi qua cái loại phim đó sao, ừm… có thể ừm… gởi cho mình hai bản để coi một chút không...”
Giọng cô càng ngày càng nhỏ,
Ngô Tuệ Nghiêu lại một lần trầm mặc nửa phút, tiếp theo liền phá ra
cười: “Ha ha ha ha ha! Hà mẹ à, mình thật sự là phục cậu rồi đó! Được
rồi, cậu chờ một lát, mình lập tức chọn hai bản rồi gởi cho cậu, cậu đến trước máy tính chờ ha!”
******
Hà Đường ôm Khả Khả
ngồi nghiêm chỉnh trước laptop, phần lớn thời gian, cô đều là đem Khả
Khả che trước mặt mình, mặt đỏ tim đập xuyên qua kẽ ngón tay xem “tiểu
điện ảnh”, vừa coi còn phải vừa bị Ngô Tuệ Nghiêu quấy rầy.
Lảo đảo băng: Bản này không tệ ha! Tiêu chuẩn không coi là quá tệ, còn rất “mỹ vị”! (^o^)
Ngây ngốc Khả Khả: Làm ơn đi, chỗ nào “mỹ vị” chứ -_-
Lảo đảo băng: đó là tại cậu chưa có xem qua những bản “khẩu vị nặng” kia đâu ╮ (╯_╰)╭
Ngây ngốc Khả Khả: (...)
Lảo đảo băng: nói cho cậu biết, chỗ này mình còn có một bản âu mỹ nhân thú, cậu có muốn hay không?
Ngây ngốc Khả Khả: không cần đâu mà!! o (_)o)
Lúc này, đôi nam nữ trên màn hình lớn tiếng kêu lên, động tác khoa trương
đến mức tận cùng, Hà Đường cơ hồ sắp điên lên rồi, rốt cuộc cô nhịn
không nổi, tay chân luống cuống cả lên.
Hà Đường che mặt bổ nhào
đến trên giường, nghĩ đến vừa rồi coi những tư thế kia trong clip, vẻ
mặt, động tác, thanh âm, thậm chí còn có từ lúc cha sinh mẹ đẻ cho đến
bây giờ lần đầu tiên chứng kiến “Bộ phận đặc biệt”, cô liền cảm giác như mình sắp điên rồi.
Ngô Tuệ Nghiêu điện thoại đuổi theo: “Sao lại không coi nữa vậy?”
”Kinh khủng quá đi! Trời ạ!” Hà Đường nuốt nước miếng, “Cái kia...cái người
đàn ông đó...cái kia…sao lại kinh khủng như vậy, mình muốn phát ói rồi!”
Ngô Tuệ Nghiêu khinh thường nói: “Hà mẹ à, cậu đã là người kết hôn rồi, nói lời này cũng quá làm kiêu đi, đàn ông nào cũng giống nhau thôi, cậu cho rằng Ngô Ngạn Tổ cởi quần sẽ đặc biệt đẹp mắt không?”
“...” Hà Đường hướng cô cầu xin tha thứ, “Được rồi được rồi, cậu để cho mình tiêu hóa một chút trước đi.”
******
Hai giờ rưỡi chiều, Tần Lý trở về.
Nghe được có tiếng người vào cửa, Hà Đường vội vàng từ trong phòng khách
chạy ra. Tần Lý đang sử dụng xe lăn điện đi vào phòng. Quan Kính vốn
muốn theo vào, nhìn thấy Hà Đường đang đi tới, anh ta liền dừng bước, vỗ vỗ vai Tần Lý rồi lui ra ngoài.
Tần Lý một tay kéo khăn quàng
cổ của mình - - khăn quàng cổ bằng len hai màu đen trắng đan xen, là quà sinh nhật Hà Đường tặng anh, anh ngẩng đầu lên nhìn thấy Hà Đường, trên mặt lập tức tràn ý cười.
Anh hướng cô đưa tay trái ra: “Đường Đường.”
”Anh về rồi.” Hà Đường đi đến bên cạnh anh, giúp anh cởi khăn quàng cổ
xuống. Tần Lý ngồi trên xe lăn lại một tay cởi áo khoác ra. Anh lôi cánh tay phải mềm nhũn của mình từ trong tay áo ra ngoài, lúc cởi tay áo
trái, chỉ có thể dùng răng cắn ống tay áo rồi kéo.
Động tác
của anh rất không thông thuận tay, Hà Đường chần chờ một chút liền đến
giúp, Tần Lý ngẩng đầu liếc nhìn cô, nói: “Cảm ơn.”
”Không có gì.” Cởi áo khoác xong, Hà Đường phát hiện tay phải anh lạnh đến dọa người, nhịn không được liền ủ vào trong tay mình.
”Bên ngoài lạnh lắm phải không? Tay anh lạnh như vậy.” Hà Đường nói, “Em xem dự báo thời tiết, hôm nay chỉ có 0 độ.”
”Đúng là có chút lạnh, có điều anh không phải ở trong xe thì cũng là ở trong
nhà, không có bị lạnh.” Tần Lý điều khiển xe lăn đến bên sofa, kéo tay
Hà Đường để cho cô ngồi trên ghế sofa đối diện mình, nói, “Đường Đường,
xin lỗi em, buổi sáng lúc anh đi em còn chưa thức, anh nghĩ hôm qua em
bận rộn suốt ngày, đại khái quá mệt mỏi, nên muốn để em ngủ thêm một
lát, cho nên không nói với em mà đã đi. Nếu hôm nay không đi H thị,
người bạn kia của anh sẽ về nhà nghỉ đông, vậy nên anh liền đi nhanh về
nhanh một chút, thuận tiện đi xem xem Phàm Nhân Hiên bên đó luôn.”
Hà Đường lắc lắc đầu: “Không sao, chị Kim có nói lại với em rồi.”
Tần Lý cười nham nhở: “Nói mới nhớ, người bạn kia của anh là một cô gái rất thú vị, có cơ hội anh sẽ giới thiệu cho hai người quen biết, cô ấy với
em cũng gần bằng tuổi nhau, em nhất định sẽ thích cô ấy.” (Tiểu Huyền:
Các đồng chí, đây là một nhân vật nếu ai đã đọc “Ôm em đi, Diệp Tư Viễn” sẽ biết nhé, là Trần Kết í.)
”Được.” Hà Đường cúi đầu xuống, tầm mắt đột nhiên liếc đến quần của Tần Lý, anh mặc quần dài, cái bộ vị kia lúc nào cũng nhô lên một chút.
Hà Đường lập tức liền nghĩ đến
tối hôm đó Tần Lý mặc quần lót, tuy là cách một lớp vải, cô vẫn thấy rõ
bộ dáng chỗ đó của anh sau khi biến hóa, mặc dù anh rất gầy, nhưng chỗ
đó dường như hết sức đồ sộ!
Sau đó, Hà Đường lại nghĩ tới lúc nãy vừa coi qua “tiểu điện ảnh”, ở trong đó cũng không hề che, vật gì đó
đều là rõ ràng rành mạch. Trong đầu Hà Đường như chơi ghép hình đồng
dạng hợp lại - - mặt Tần Lý, quần lót Tần Lý, thịt bên trong quần lót
của Tần Lý, còn có nam chính trong “tiểu điện ảnh” không có che bộ phận
ấy...
Mặt cô bỗng chốc trở nên đỏ bừng đỏ bừng, đôi mắt hốt hoảng không kịp rời đi quần của anh, giả vờ giả vịt hết nhìn đông lại ngó
tây.
Thấy thần sắc cô cuống quít hết cả lên, Tần Lý cảm thấy rất kỳ quái, anh thăm dò thân thể đưa tay sờ lên trán Hà Đường, hỏi: “Đường Đường có phải em bị sốt hay không? Sao mặt lại đỏ như vậy.”
”Không không có…không có....” Hà Đường từ trên ghế sofa nhảy dựng lên, nói, “Em…em…em về phòng trước...anh…anh...”
”Đợi chút.” Tần Lý giữ chặt tay cô.
Hà Đường quay đầu lại nhìn anh, tầm mắt dừng trên khuôn mặt anh tuấn của
Tần Lý, cô ngăn không được mặt đỏ tim đập loạn, lắp bắp hỏi: “Cái gì,
chuyện gì?”
”Anh không muốn phiền toái Quan Kính.” Tần Lý cười cười, “Đường Đường, em giúp anh thay quần áo đi, được không?”