Hạ Thiên Đích Phong - Gió Mùa Hè

Chương 10

Hồi tiểu học, cô giáo Hậu luôn bắt học thuộc lòng một đống thành ngữ. Giang Di nhớ rất rõ có không ít câu để hình dung thời gian đi mau như “Thời gian thấm thoắt tựa thoi đưa”, nhưng cậu nghĩ những câu từ này so với điều mình tự cảm thụ được thì quả không cách nào nói cho tẫn ý.

Có thể thay lời khác hình dung cũng không sai, trong vui sướng luôn ẩn hiện điêu linh, thời gian qua nhanh nhất chính là thời gian đẹp nhất.

Cho nên khi cậu nghĩ thời gian còn dài, mình và Lục Trạch còn quãng đường nửa đời người đi cùng nhau thì li biệt, có đôi khi chính là chuyện trong nháy mắt.

Ngày thi đại học kết thúc, không có tiếng hoan hô khi rời khỏi trường thi, cũng giống như một buổi tan học bình thường, cậu đi đường cậu, tôi về nhà tôi, chẳng qua ngày mai sẽ không còn tự học buổi sớm hay học thêm buổi tối, cũng không có làm đề và ôn tập. Vốn là một ngày nên có không khí vui mừng, ấy vậy mà nó lại phá lệ nặng nề.

Biết đâu hôm nay sẽ là ngày cuối cùng bạn nhìn thấy bạn học, có thể là lần cuối trong đời này. Vậy nên Giang Di cố gắng tìm ra từng người bạn, cố gắng nhìn họ, cố gắng nhớ kĩ rồi vẫy tay từ biệt, cũng là nói tạm biệt với thời thanh xuân nhiệt huyết.

Nhưng cậu không muốn gặp Lục Trạch, bởi lẽ cậu vẫn nghĩ đây không phải lần cuối cùng, cậu và Lục Trạch sẽ còn bên nhau, dù sao hai người cũng là anh em tốt.

Cũng như chứng minh cho suy nghĩ của cậu, cậu và Lục Trạch vẫn cùng đám đàn em náo loạn ba tháng trên diễn đàn Hội cosplay ngôn ngữ, cậu vẫn ngây ngô đáng yêu, người kia vẫn còn trêu đùa cậu, người kia vẫn sẽ tới thăm ngôi nhà đơn giản của cậu, cũng có thể chuẩn xác nói ra thói quen sinh hoạt của cậu.

Khi ấy Giang Di vẫn nghĩ, nói không chừng chờ tới khi học đại học, chẳng có Lục Trạch nheo nhéo bên mình, có lẽ mình sẽ không quen, mặc dù mình là một người thích an tĩnh.

Nhưng tương phùng, từ trước đến nay luôn ngắn ngủi, dù cho có ba tháng, có chín mươi hai ngày, cậu và Lục Trạch chẳng phải là không chia xa.

Giang Di vẫn còn thói quen đi học khi trước, cũng may là thế nên lúc cậu gần bay tới Hương Cảng học, Lục Trạch, người có cùng ngày khai giảng với cậu, mới có cơ hội tiễn cậu đi.

Ngày cậu lên đường, Bảo Định(1) khó có được một ngày mưa giữa tháng chín mùa hạ, Lục Trạch che dù, một tay ôm vai Giang Di đang kéo hành lí đến gần mình thêm một chút:

– Ôi, cậu dựa gần một chút, dù không lớn, che không đủ!

Giang Di nhìn Lục Trạch, không trả lời, cậu chỉ yên lặng lại gần hơn chút nữa. Thật ra bây giờ Giang Di có hơi sợ phải trả lời, bởi vì vừa nghĩ đến chuyện phải chia lìa với Lục Trạch, cậu liền có cảm giác khổ sở không thể nói ra.

– Giang Di.

Lục Trạch cất tiếng gọi.

– Ừ?

– À, tôi nghĩ sau này sẽ đi xem phim một mình, đi uống rượu một mình, một mình nhớ đến một cô gái, tự mình thả sức tưởng tượng thời gian sắp tới…

Giang Di nghe mà càng khổ sở:

– Rồi sao?

– Thật sự là hài lòng không chịu được ấy!

Lục Trạch cười.

– Này!

Giang Di tàn bạo lườm Lục Trạch, quay đầu mặc kệ cậu ta. Lục Trạch nhanh chóng nắm cả hai tay Giang Di, thật chặt, rồi an ủi:

– Ha ha ha, đùa mà, ngu ngốc, cậu ngây ngô đáng yêu thế này, bổn đại gia sẽ nhớ cái ngây ngô đáng yêu của cậu lắm. Ôi, không có tôi chắc chắn cậu cô đơn chết mất, nhưng đừng nên nhớ tôi quá, tự chăm sóc bản thân cho tốt đấy!

Một tràng lời nói làm lòng Giang Di chua xót, cứ như Lục Trạch sẽ ngay lập tức phải rời xa mình, sẽ không bao giờ còn là anh em tốt nữa, nhưng cậu vẫn cố gắng kìm nén tâm tình, làm bộ tức giận:

– Ai thèm nhớ cậu, không có cậu thì tai tôi yên ổn.

– Hừ hừ hừ, có người trong ngoài bất nhất.

Lục Trạch lắc lắc ngón trỏ, làm vẻ mặt “Không sai, tôi đang nói cậu đó”.

– Nhưng mà…

Giang Di mất tự nhiên, nhìn vali:

– Cậu cũng vậy.

Lục Trạch hài lòng gật đầu, không nói nữa, chỉ ôm vai Giang Di chặt hơn, mãi cho tới lúc đến cửa soát vé.

– Đi đi, đi đi, sẽ gặp lại sớm thôi.

Lục Trạch phất tay, vẫn là khuôn mặt với ý cười chưa bao giờ biến mất.

Đúng là khuôn mặt luôn cười, không sợ cười nhiều thành nếp nhăn khóe mắt sao? Giang Di thầm nghĩ, gật đầu, xoay người rời đi. Lục Trạch lại gọi một tiếng:

– Này này này cậu chờ chút!

– Sao lại…

Giang Di vừa xoay người liền rơi vào cái ôm của Lục Trạch. Lục Trạch vỗ vỗ lưng cậu:

– Nhất định phải sống thật tốt đấy!

Giang Di nghĩ mình sắp không nhịn được nữa, vậy nên cậu chẳng nói lời nào, chỉ gật đầu, vài giây sau mới đáp:

– Tôi biết, cậu cũng thế.

Hai người không ôm nhau nữa, đều mỉm cười.

Lần ra đi ấy, cho dù là ngày đẹp cảnh vui cũng không có tác dụng gì.

(1): Bảo Định là một thành phố thuộc tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc.
Bình Luận (0)
Comment