Bị Giang Di vội vàng ngắt máy, Lục Trạch cảm thấy có một sự cô đơn không thể nói thành lời. Không muốn mình đắm chìm trong tâm trạng ấy, Lục Trạch dũng cảm cầm di động lên, khua khua trước mặt bạn cùng phòng:
– Tao nói chuyện xong rồi!
Bạn cùng phòng ngước mắt nhìn cậu:
– Gọi điện thoại cho anh em mà lần chần mượn một đống cớ, mày đang nói chuyện yêu đương với bạn gái hay sao mà phải hồi hộp thế hả mày?
Lục Trạch định khoát khoát tay lại chẳng nghĩ ra lí do gì để phản bác, vậy nên cậu đành vừa xua tay vừa trả lời:
– Không thèm nghe mày nói nữa, tao muốn đi làm bài tập.
Trong ánh mắt xem thường của bạn cùng phòng, cậu cầm bút lên nhưng chẳng viết xuống nổi lấy một chữ.
Ôi, bực chết mất! Tại sao cái tên Giang Di kia lại cúp máy chứ? Sao trước đây không thấy chuyện đang sạc pin thì không thể gọi điện thoại?
Hay là… Có bạn gái rồi nên vội đi hẹn hò?
Nghĩ tới đây, Lục Trạch chẳng hiểu vì sao bỗng thấy lòng mình chùng xuống, nhưng cậu lại chẳng hiểu vì sao loại chuyện rất nhỏ này lại khiến mình nghĩ nhiều như vậy.
Thế là cuối cùng cậu lẩm bẩm độc thoại.
Có thể nói trước cho tôi được mà! Chúng ta chính là anh em tốt nhất đấy!
Bạn cùng phòng vừa nhìn vẻ mặt cậu thay đổi biểu cảm một cách rất phong phú vừa bất đắc dĩ lắc đầu: “Thằng này không phải đang yêu thật à? Nếu không phải đang yêu thì làm sao nó lại có cái vẻ mặt như con gái thế kia?” Sau đó, cậu ta lắc đầu đầy khó hiểu, bắt đầu chơi PSP – thật sự vì cậu ta cảm thấy cho tới bây giờ mình cũng chưa bao giờ đuổi kịp tư duy của Lục Trạch.
Thật ra Lục Trạch không hề chú tâm làm bài tập, bởi lẽ trong đầu cậu chỉ toàn là Giang Di, Giang Di, Giang Di. Khuôn mặt ngây thơ đáng yêu của Giang Di, giọng nói có chút lo lắng của Giang Di. Xa nhau hai năm, từ nay về sau gặp nhau chỉ còn đông hạ, không còn xuân thu nữa, từ trước tới nay cậu cảm thấy chưa có hôm nào tâm tư của mình đều nghĩ về Giang Di nhiều như ngày hôm nay.
Rõ ràng là đã xa nhau hai năm, gặp mặt cũng ít. Lục Trạch xoay bút, trước đây hình như chưa bao giờ để ý tới vậy.
Ngay sau đó, cậu đột nhiên nhớ tới một câu nói của Đường Sư Ngưng: Thừa nhận đi, Lục Trạch! Hồ nước xuân trong lòng cậu đã bị Giang Di khuấy đảo lên rồi!
Hừ! Quả nhiên cứ nghiêm túc ra vẻ tập trung vào chuyên môn là hơn!
___________________________________
Chú thích của Sa Thủy:
Theo giải thích: Y hương tấn ảnh là một cách dùng ước lệ để hình dung người phụ nữ với trang phục vô cùng lộng lẫy xa hoa, ý xa hơn nữa là mượn ám chỉ người phụ nữ. Xuất xứ của cụm từ này đến từ thời Bắc Chu, của Dữu Tín, bài “Xuân phú”: ” Trì trung thủy ảnh huyền thắng kính, Ốc lý y hương bất như hoa” (Dịch ý: “Bóng nước trong hồ còn hơn kính, Trong ốc, hương áo chẳng đọ được với hương hoa”, ý chỉ cảnh xuân sắc xuân, và bài “Vịnh hoài” của Lý Hạ đời Đường, “Đạn cầm khán Văn Quân, xuân phong thổi tấn ảnh” ( dịch nghĩa ” Gảy đàn cầm như thấy Trác Văn Quân, Ngọn gió xuân thổi bóng làn tóc”, dịch thơ ” Gảy đàn ngắm Văn Quân, Gió xuân vờn tóc xõa” – bản dịch của Nguyễn Khắc Phi (thivien). Trong Thủy Hử hậu truyện hồi chín cũng có câu này ” Na hồng lâu họa các, quyển thượng châu liêm, nhị tác thiền quyên, ỷ lan nhi vọng, y hương tấn ảnh, yểm ánh phi vi”