Hà Tì

Chương 3


Kinh thành Bích Lạc không thiếu gì kỳ tài, đổi lại vì có quá nhiều thiếu niên kiệt xuất mà khiến nhiều tài năng được mọi người tung hô ở các vùng nay về đến kinh thành lại trở nên có phần bình thường.

Được xem là nổi bật nhất giữa biển nhân tài của Bắc Lạc có lẽ phải kể đến trưởng tử của Lâu thừa tướng, Lâu Vũ.
Nếu dùng một câu để miêu tả vị thiếu niên lang này có lẽ là "Quân tử ôn như ngọc, càng mài lại càng sáng".

Không chỉ bề ngoài của hắn tựa như minh nguyệt trên cao dù rất đẹp lại chỉ thích hợp ngắm từ xa mà còn bởi vì tính tình của hắn quá ngay thẳng, khiêm tốn nhưng lại sắc sảo.

Lâu Vũ bảy tuổi đã bắt đầu làm thơ, chín tuổi đã có thể cưỡi được ngựa thành thạo, mười hai tuổi đã tinh thông bốn loại đàn.

Nhớ năm xưa, thiếu niên mới bước sang tuổi mười bốn đã đã dám đứng lên chỉ thẳng mặt bảy tên tham quan ăn hối lộ của dân trước mặt hoàng thượng.

Kết quả Lâu Vũ không những không bị trách phạt mà còn được hoàng đế hết sức khen ngợi, Lâu thừa tướng cũng vì thế mà nở mày nở mặt đến bây giờ.
Tại thành Bích Lạc không phải người người đều thích vị thiếu niên này nhưng dù yêu hay ghét bọn họ đều phải thừa nhận rằng hắn có đủ tài và đức để trở thành một vị quan tốt tại triều đình.

Chỉ có duy nhất một ngoại lệ...
"Lâu Vũ, chẳng lẽ đi dạo cùng ta chán đến nỗi khiến đệ cứ thở dài thườn thượt vậy sao?"
Nghe người bên cạnh vừa cười vừa nhắc nhở, Lâu Vũ mới nhớ ra hiện tại bản thân mình còn đang cùng bạn tốt trò chuyện.

Khuôn mặt tuấn tú nhưng lại quá mức thanh lãnh của người thiếu niên hơi đỏ lên, hắn xấu hổ mà nói một câu "thất lễ".
"Thất với chả lễ làm cái gì cơ chứ!" Người kia phì cười mà vỗ lưng bạn tốt một cái.
Nếu nói Lâu Vũ giống như ngọc, ôn nhuận sáng trong, thanh tịnh mà chính trực thì người đi cạnh hắn chính là một viên hắc diện thạch đặt ở đầu kiếm.

Người này tuy không giống nam nhân thô tục nhưng cũng không làm người ta liên tưởng đến những thi sĩ ngọc thụ lâm phong.

Từng đường nét trên mặt hắn không có chút nào mềm mại mà ngược lại giống như dùng kiếm khắc ra.

Nếu lại gần còn có thể ngửi ra mùi vị của sa trường, của cát bụi cùng cái nắng gay gắt ngoài biên cương.

Người này chính là Hạ Phi Dương con trai Hạ đại tướng quân.
Tuy nói hai nhà Lâu - Hạ có quan hệ thân thiết với nhau nhưng Lâu Vũ cùng Hạ Phi Dương lại rất ít khi gặp.


Một phần vì một người theo cha ra biên cương, người còn lại ở kinh thành học tập, một phần còn lại là vì cả hai đều thuộc dạng làm nhiều hơn nói nên hiếm khi tìm được chung đề tài.

Hôm nay, nhân lúc Hạ Phi Dương bị lão cha đá về kinh thành, Lâu Vũ liền dẫn bạn mình đi thăm thú vài nơi tiện thể ôn lại chuyện cũ.

Ngờ đâu, vừa ra khỏi cửa đã bị người ác ý ném trứng vào người, nếu không phải Hạ Phi Dương phản xạ kịp, Lâu Vũ đã sớm ăn một rổ trứng.
"Đệ buồn rầu như vậy là vì chuyện sáng nay sao?" Nghĩ lại vụ việc vừa rồi Hạ Phi Dương không khỏi nhíu chặt mày.

"Trông sắc mặt đệ như vậy hẳn đệ đã đoán ra hung thủ là ai."
"Đoán được thì cũng làm được gì."
Đúng vậy, cho dù có biết được được kẻ đứng sau, Lâu Vũ cũng không thể động vào một sợi tóc của thiếu niên.

Hắn chỉ là không hiểu, hắn cùng người này chưa bao giờ tiếp xúc với nhau quá gần nhưng y lại chướng mắt hắn mà tìm cách gây khó dễ suốt mấy năm qua.

Dẫu vậy, Lâu Vũ cũng không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến cha mình.

Hắn nhiều lần chủ động muốn giảng hòa với thiếu niên.

Kết quả lời còn chưa nói ra, người kia đã ngạo mạn bỏ đi.

Dần dần hắn từ bỏ việc hoà hảo với y, Thẩm Ngọc Hà cứ như vậy mà trở thành điều phiền não của Lâu Vũ suốt mấy năm qua.
Hạ Phi Dương thấy huynh đệ tốt của mình không có ý nói cho hắn người kia là ai liền không tiếp tục hỏi nữa mà chuyển sang đề tài khác.

Đây là chuyện riêng của Lâu Vũ, hắn cũng không tiện nhúng tay vào.

Hơn nữa, Hạ Phi Dương tin tưởng vị tài tử này sẽ có cách giải quyết của riêng mình.
Cả hai tiếp tục chuyến thăm thú của mình mà không đề cập đến chuyện không vui nữa.

Phía xa xa có một đám trẻ con đang xúm lại cùng nhau đá cầu.

Ở giữa đám trẻ có một đứa nhóc để đầu trái đào, dù kỹ thuật không có gì nổi bật nhưng thân thủ lại rất nhanh nhẹn, nhiều lần đỡ được thế cầu khó.

Hạ Phi Dương xem đến thích thú nhịn không được mà vỗ tay tán thưởng.


Mà lúc này cầu bỗng nhiên bay cao vút rồi mắc kẹt trên cây.

Lũ trẻ hoang mang nhìn nhau một lúc rồi nhanh chóng mách nhau đi tìm gậy về chọc cho cầu rơi xuống.

Nhưng không biết vì sao cầu càng chọc lại càng bị kẹt sâu hơn.

Đám nhóc vừa buồn vừa tủi liền bắt đầu cãi nhau.
Hạ Phi Dương cùng Lâu Vũ đứng một góc chứng kiến mọi việc nhịn không được vừa cười vừa lắc đầu.

Hạ Phi Dương đang tính tiến lên giúp đám trẻ nhưng một viên đá không biết từ đâu bay đến, đập mạnh vào cành cây khiến cầu lung lay chút rồi rơi xuống.

Đá va chạm với cành cây liền chuyển hướng bay về phía Lâu Vũ.

Khi viên đã sắp chạm vào mặt người nọ, Hạ Phi Dương đứng bên cạnh đã nhanh tay mà bắt được.
Người thanh niên nhíu mày nhìn viên đá trên tay mình.

Nhìn qua thì đây giống như sự cố ngoài ý muốn nhưng người ở trong quân doanh lâu như Hạ Phi Dương làm sao không biết mấy chiêu trò này cơ chứ.

Hắn đảo mắt nhìn xung quanh một lượt liền phát hiện có một nhóm người đang tiến về phía hắn cùng Lâu Vũ.

Đi đầu là một thiếu niên nhỏ tuổi khoác trên người y phục lộng lẫy, tay người này cầm một chiếc quạt giấy viền vàng, đuôi quạt có một viên ngọc bội đề chữ "Thẩm".

Thấy hai người đều nhìn về phía mình, thiếu niên liền cười tủm tỉm, đôi mắt hồ ly cong cong thành hình trăng lưỡi liềm, hai nốt ruồi son dưới mắt cũng như vậy mà càng dễ gây chú ý.
Hạ Phi Dương bị nụ cười của thiếu niên làm cho hoảng thần.

Không phải vì hắn chưa từng thấy mỹ nhân, ngược lại ở phủ tướng quân, chỉ cần vớ đại một người hầu cũng có thể nhìn ra được nàng là tuyệt sắc giai nhân.

Nhưng đẹp đến giống như từ trong tranh bước ra như vậy...!có lẽ là lần đầu tiên.
Thiếu niên dường như không phát hiện được sự tồn tại của Hạ Phi Dương, từ đầu đến cuối y chỉ nhìn chằm chằm Lâu Vũ, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười đầy thiện trí nhưng đôi mắt lại bị sự chán ghét lấp đầy.


Hạ Phi Dương thấy thiếu niên mở miệng, giọng nói trong trẻo có phần cao vút nhưng bị chủ nhân của nó cố tình đè thấp xuống để trông có phần nguy hiểm hơn:
"Đã không gặp, Lâu thiếu gia."
Cây quạt giấy còn nằm gọn trong tay thiếu niên đã được mở ra.

Mặt trên của quạt không phải là chim hạc hay cành trúc, mà là một bông hoa mẫu đơn đỏ rực.

Đứng nên cạnh mẫu đơn là hai chữ viết tay thập phần xinh đẹp: "Ngọc Hà".
"Thẩm Ngọc Hà." Hạ Phi Dương khẽ lẩm bẩm cái tên này trong miệng.

Nhưng rất nhanh chóng hắn đã ý thức được người vừa cố tình ném đá về phía Lâu Vũ chính là người thiếu niên này.

Thậm chí người muốn ném trứng vào hai người sáng nay có lẽ cũng là người của y.
Hạ Phi Dương có chút thất vọng mà nhìn về phía Thẩm Ngọc Hà.

Hắn không ngờ thiếu niên trẻ tuổi như vậy, lòng dạ lại thâm độc đến đáng sợ.

Nếu vừa rồi hắn không bắt được viên đá thì rất có thể Lâu Vũ sẽ mất một bên mắt.
So với bạn tốt thì Lâu Vũ có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.

Hắn hơi gật đầu chào thiếu niên nhưng đổi lại chỉ là một cái trừng mắt đẩy chán ghét.

An Sách đứng bên cạnh không muốn làm lớn chuyện đành cười hì hì mà điều hoà không khí, ánh mắt hắn hơi dừng lại trên người Hạ Phi Dương.

Lâu Vũ còn có thể nói này nói nọ nhưng vị thiếu niên họ Hạ này thì phải cẩn thận một chút.
Lúc này, Thẩm Ngọc Hà cũng chú ý đến người thanh niên mặc y phục màu tím than đứng bên cạnh.

Ánh mắt hắn quá sắc bén, y không thoải mái mà kéo tay An Sách lại hỏi:
"Hắn là ai?"
Không hề cố kị người nọ có thể nghe thấy, Thẩm Ngọc Hà liền vươn tay chỉ về phía Hạ Phi Dương.

Người kia chỉ hơi nhướng mày, không hề có ý định đáp lại thiếu niên.
"Đây là công tử nhà đại tướng quân, Hạ Phi Dương.

Hắn cùng Lâu Vũ là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ."
An Sách còn chưa kịp nói thêm câu "Ngài chớ chọc vào người này" thì đã nghe thấy người bên cạnh cười xùy một tiếng.


Thẩm Ngọc Hà chống quạt dưới môi, đầy hài hước mà nhìn cả hai người một lượt.

Khuôn mặt y vốn đã đẹp sẵn, nay cười lên lại càng hấp dẫn ánh mắt người nhưng cố tình từng từ bật ra khỏi khóe môi kia lại khó nghe vô cùng.
"Thì ra là đính ước từ nhỏ.

Quả nhiên là một đôi trời sinh."
Nghe đến đây trong đầu An nhị thiếu gia chỉ có duy nhất một từ "Xong đời!".

Lâu Vũ cùng Hạ Phi Dương là bạn tốt của nhau.

Ai cũng biết mối quan hệ giữa hai người bọn họ hoàn toàn trong sạch.

Một người văn một người võ, hợp lại với nhau vì cùng tìm kiếm một vị minh chủ.

Ấy vậy mà Thẩm Ngọc Hà lại cố tình bẻ cong mối quan hệ của hai người, biến nó thành tình yêu nam nữ.
Hạ Phi Dương nhíu chặt mày, tay vô thức đặt lên thanh kiếm bên hông.

An Sách thấy vậy, lông mày dựng thẳng vội vàng khuyên nhủ Thẩm Ngọc Hà đứng bên cạnh.
"Thẩm Hà, năm xưa hai nhà Lâu Hạ đều đi theo tiên đế bảo vệ quốc gia nên giao tình sâu sắc hơn chứ không phải hai nhà có hôn ước với nhau."
An Sách càng nói càng khiến khuôn mặt Thẩm nhị thiếu gia tối lại.

Thẩm gia cũng từng giúp tiên đế đánh giặc vì sao không thấy hai nhà bọn họ "có giao tình sâu sắc" mà ngược lại còn chèn ép Thẩm vương gia trên triều đình? Thiếu niên không vui mà cười lạnh một tiếng.
"Có gì khác nhau đâu.

Yểu điệu thục nữ thì quân tử hảo cầu mà thôi."
Ý định của Thẩm Ngọc Hà chính là muốn dùng câu "yểu điệu thục nữ" để nhục mạ Lâu Vũ nhưng lại không nghĩ Hạ Phi Dương lại cho rằng quân tử ở đây là chỉ thiếu niên ôn nhuận như ngọc Lâu Vũ mà thục nữ tất nhiên là để chỉ hắn.
Trong nháy mắt, bội kiếm bên hông đã bị người mạnh mẽ rút ra, thẳng tắp hướng về phía Thẩm Ngọc Hà.
"Phi Dương!"/ "Ngươi dám!"
- ------------------------------------------------------
Thẩm Ngọc Hà: Hai người bọn chúng là một đôi trời sinh!
Cà Phê: Lâu Vũ 19, Hạ Phi Dương 20 quả nhiên là một đôi trời sinh với ngươi.

Thẩm Ngọc Hà:???
Thẩm Ngọc Hà: Xin hỏi đây là thể loại quyền mưu, nam chính từ đáy xã hội đi lên phải không?
Cà Phê: uwu..

Bình Luận (0)
Comment