Giang Thích Phong cũng không để ý, để canh gà lên bàn, tỷ mỉ lấy ra cho cô, sau đó mới quay đầu nhìn Hạ Hàn Xuyên, hất cằm: “ Đi ra ngoài, chúng ta nói chuyện một lát.”
Giống như sớm đã nghĩ đến Giang Thích Phong sẽ không nhẫn nại được, Hạ Hàn Xuyên lộ ra ý cười nhạt, vô cùng yêu nghiệt.
“Có lời gì thì nói ở đây cũng được.”
Hướng Vãn không biết hai bọn họ muốn nói cái gì, nhưng liếc thấy Giang Thích Phong cau mày, cô không nhìn được xen miệng vào: “ Hạ tổng, nếu hai người đã có lời muốn nói, thì để tôi ra ngoài.”
Dứt lời, chuẩn bị vạch chăn xuống giường, kết quả khi ngón tay vừa động vào chăn, một chiếc bật lửa bay đến, rơi trúng vào mu bàn tay cô, không nặng nhưng đau.
Hạ Hàn Xuyên liếc nhìn cô một cái, cau mày: “ Tôi cho cô động sao? Nằm yên đó.” Dứt lời, ánh mắt của anh rơi xuống trên người Giang Thích Phong, nhếch miệng: “ Cô ấy rất nghe lời, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi.”
Nhìn mu bàn tay Hướng Vãn bị ném cho đỏ ửng, sắc mặt của Giang Thích Phong đen lại, ngay cả lời nói cũng trở lên gay gắt hơn: “ Hạ Hàn Xuyên, anh để cô ấy bên người như vậy, Tiểu Nhiên sẽ nghĩ thế nào?”
Hạ Hàn Xuyên nghich chiếc nhẫn trong tay, ngước mắt nhìn anh: “ Vậy theo ý Giang thiếu, tôi nên làm thế nào?”
“ Để cô ấy rời khỏi thành phố B.” Giang Thích Phong nhìn Hướng Vãn một cái, lại ép bản thân rời mắt đi.
Ngực Hướng Vãn lại đau, không nhịn được lại cắn môi một cái, lời gì cũng không nói được.
Ánh mắt của Hạ Hàn Xuyên lộ ra một tia sát ý, nhưng nhanh chóng biến mất, anh cong môi, thần sắc khó dò: “ Thái độ làm việc của cô ấy rất tốt, chăm chỉ chịu khó, theo lý mà nói, tôi không có lý do đuổi việc cô ấy.”
“ Hội sở Mộng giàu có như vậy, người như thế nào mà chả có, thiếu mình cô ấy tiếp tân cũng không thể sao?” Giang Thích Phong bốc hoả, giơ tay lên đẩy một cái ghế,: “ Như vậy đi, tôi cho một nhân viên đến cho Hạ tổng được không?”
Quả nhiên không nhịn được rồi.
Hạ Hàn Xuyên chỉnh lại bộ trang phục được đặt may trên người, thần sắc bình thản nói: “ Theo lý mà nói, tôi và cậu là anh em chơi với nhau từ nhỏ, cậu muốn người của tôi, tôi không có lý do không đưa cho cậu, nhưng mà làm thế nào? Những người khác thì không thành vấn đề. Chỉ có cô ta, tôi vẫn chưa chơi đủ.”
“ Rốt cuộc anh còn muốn chơi cái gì? Cô ấy… tình trạng cô ấy như vậy, còn có cái gì đáng chơi nữa?”
“ Xin lỗi…” Hướng Vãn rốt cuộc cũng không thể nghe tiếp bọn họ coi cô như một món hàng đẩy đi đẩy lại, hít sâu một hơi, nói với Giang Thích Phong: “ Giang tiên sinh, tạm thời tôi không muốn nhảy việc, cảm ơn ý tốt của anh.”
“ Hướng Vãn!” Giang Thích Phong hơi khó tin nhìn cô: “ Em có biết mình đang nói gì không?”
Cô đương nhiên biết rằng Giang Thích Phong là muốn tốt cho cô, nhưng Giang Thanh Nhiên đã đẩy cô vào tù, ân oán hay ân huệ gì cũng được, cô không muốn tiếp tục dây dưa với Giang Thích Phong nữa.
“ Tôi rất rõ ràng, tôi biết rõ chuyện tối hôm qua làm Giang tiên sinh không vui, cho nên hôm nay Giang tiên sinh vẫn không muốn bỏ qua cho tôi. Như vậy đi, chỉ cần Giang tiên sinh có thể bớt giận, muốn tôi làm gì cũng được, cho dù trở về quỳ xuống.”
Giang Thích Phong lạnh lùng nhìn Hướng Vãn, một cơn tức nghẹn ở họng, lên không được và xuống cũng không xong.
Anh không hiểu, tại sao cô lại trở thành người như vậy.
“ Hướng Vãn, em cho rằng anh không muốn bỏ qua cho em sao?”
Hướng Vãn cúi đầu không dám nhìn anh, Giang Thích Phong giống như cười lên một tiếng: “ Hoá ra, luôn là tôi làm việc dư thừa, Hướng tiểu thư, cô thật tự đại.”
Cửa phòng bị đạp mạnh một cái, kỳ lạ, Hướng Vãn thở phào một hơi.
Nhưng mà, chưa thở phào xong, trên đầu liền truyền đến giọng nói lạnh lùng như dao cắt: “ Tình cũ không rủ cũng đến cô cũng học được rồi. Hướng Vãn, hai năm này cô cũng không uổng phí.”
Cô ngẩng đầu khó hiểu, chỉ nghe anh cười lạnh nói: “Nhưng mà mỗi người Giang gia đều muốn lột xa xé xác cô. Cô câu dẫn Giang Thích Phong là tự tìm đường chết.”
Cô rốt cuộc cũng hiểu ý của anh, một luồng khí lạnh truyền từ ngực đi khắp người.
Hồi lâu sau, cô khàn giọng nói: “ Hạ tiên sinh yên tâm, thế giới của các người, tôi cũng không muốn chen vào nữa.”