Phảng phất đã chịu kích thích quá lớn, tôi bỗng chốc trở nên hỗn hỗn độn độn, tựa như người không có ý thức, không rõ bản thân đang đi đâu. Chạy đến quán bar, uống rượu mấy ngày liền, cũng không rõ đến tột cùng bản thân mình đang làm cái gì. Một lòng một dạ cứ nghĩ đã quên được Thiếu Phong, kết quả lại làm cho chính mình như thằng ngốc mà chờ tin nhắn của anh ta, đến cuối cùng còn muốn chịu cái loại ngu ngốc Thiếu Phong dành cho tôi, tôi càng nghĩ càng cảm thấy không đáng, càng nghĩ lại càng sinh khí. Nếu không phải chính mình thật sự không muốn ngồi trên máy bay hai mươi mấy tiếng đồng hồ, tôi nhất định liền bay về Mỹ dạy cho Thiếu Phong một bài học. Tại sao lại luôn chọn thời điểm không thích hợp như vậy, hơn nữa lại tàn khốc đến mức trẻ con như vậy, thật giống với Tiểu Hào khi đó……
Sau một lúc cơn giận cũng dần lắng xuống, huống chi tôi cũng không phải là người ghi hận lâu. Dần dần bình tĩnh lại, tôi cũng bắt đầu nghiêm túc nghĩ về chuyện của tôi và Thiếu Phong.
Bức ảnh này tôi không hề muốn xem, mặc dù không thể tiếp thu nhưng vô pháp thay đổi sự thật. Bất luận Thiếu Phong có ly hôn hay không, mặc kệ lúc trước bọn họ thỏa thuận như thế nào, đứa nhỏ này, cùng em gái họ của tôi, đời này đều là Thiếu Phong đẩy không ra. Tôi cùng Thiếu Phong làm sao lại còn có thể trở về mối quan hệ như trước mà không hề có bất luận vướng bận nào cơ chứ?
Thiếu Phong gửi bức ảnh này cho tôi, nếu không phải hướng tôi thị uy, thì chính là muốn dùng bức ảnh này để giúp tôi thoát khỏi bế tắc trong lòng. Thiếu Phong đối với tôi hạ loại thuốc này, tuy rằng thực khốc liệt, nhưng cũng thành công bức tôi nhìn thẳng vào vấn đề tôi đang cố trốn tránh. Trước mắt chỉ có hai con đường, hoặc là quên đi Thiếu Phong, hoặc là lần này quay lại với anh ta chỉ mong Thiếu Phong lần này là thật tâm. Nhưng mà, tôi thực sự có thể lựa chọn sao? Đêm đó, trong tình huống như vậy, rõ ràng biết Thiếu Phong thần chí không rõ, chỉ là thuần túy mượn rượu phát tiết, tôi liền mang thai hài tử. Sau lại ngu ngốc bất chấp mà lưu lại cốt nhột của anh ta, không hề nề hà.
Kỳ thật tôi thích Thiếu Phong không phải là không có nguyên nhân. Có một số việc chỉ có thể hiểu mà không thể nói ra. Người Hạ Tinh đối với tình cảm đặc biệt mẫn cảm, mặc dù Thiếu Phong hoa tâm phóng đãng, nhưng anh ta ở mặt tình cảm lại tương đối ỷ lại vào tôi. Chính là bởi hành động của anh ta cùng với những cảm xúc mà tôi nhận được không đồng nhất, tôi mới không biết chính mình phải làm gì. Thiếu Phong sinh ra có lẽ điều kiện của anh ta không tốt, nhưng anh ta thực hiếu học. Có kiến thức, dí dỏm hài hước, cùng Thiếu Phong nói chuyện phiếm chính là một loại hưởng thụ. Thời điểm cùng Thiếu Phong bên nhau, phân lớn thời gian tôi đều cảm thấy thực vui vẻ. Nếu không đề cập đến tình cảm, bất luận anh ta trăng hoa như thế nào, anh ta vẫn luôn là người cùng chung chí hướng với tôi, là bằng hữu tôi tin cậy nhất.
Chỉ là hiện tại anh ta muốn tôi đối mặt với với hình ảnh trên bức ảnh, kêu tôi làm sao mà chịu nổi? Huống chi người Hạ Tinh vân luôn tồn tại một mạng lưới kín đáo để mọi người có thể theo dõi, giúp đỡ lần nhau, và nỗ lực sinh tồn ở thế giới nhân loại. Mặc dù đây là luật sinh tôn của chúng tôi, nhưng việc này vô hình trung cũng tước đoạt đi quyền riêng tử của mỗi người. Lần này chuyện của tôi đã là trò cười trong mắt người khác, nếu như lại còn quay về bên Thiếu Phong đến tột cùng là anh ta muốn tôi từ bỏ mọi tôn nghiêm của mình, Thiếu Phong liệu có biết không?
Tôi trước nay cũng không phải một người ướt át bẩn thỉu, khi nào lại trở nên giống đàn bà phụ nữ, dây dưa dây cà?
Kỳ thật tôi cũng càng ngày càng chịu không nổi chính mình như vậy. Hai người nam nhân có thể có cái quan hệ gì, chẳng lẽ bản thân tôi lại còn không rõ ràng sao?
Cũng không có tin tưởng quá vào hôn nhân đồng tính, cũng hoàn toàn không trông cậy sẽ cùng Thiếu Phong thiên trường địa cửu, thậm chí sớm đã chuẩn bị tốt cho việc một ngày Thiếu Phong kết hôn, hiện tại chính mình canh cánh trong lòng là cái thể loại gì? Tiểu Hào vốn dĩ là sự cố ngoài ý muốn, huống chi Thiếu Phong căn bản cái gì cũng không biết. Một cách bình thường mà nói, anh ta muốn có hài tử tự nhiên sẽ không nghĩ đến trên người của tôi, anh ta càng để ý tới tôi thì càng sẽ không nói cho tôi biết, dù sao trong mắt anh ta đây chỉ là chuyện nhỏ không tốn công sức. Thiếu Phong vì bằng hữu giúp bạn không tiếc cả mạng sống, bất kể là cùng tôi xung đột quan hệ? Chúng tôi như vậy thì liệu còn có loại ý tứ nào?
Đã đến lúc tôi đưa ra quyết định. Bất quá chỉ là hài tử chết mà thôi, cũng không phải là tận thế.
Vì thế tôi lại đi tới tiệm cà phê có mạng một lần nữa. Địa điểm lần này là một trấn nhỏ ở Thụy Sĩ. Vốn định hồi âm cho Thiếu Phong, kết quả lại ở chỗ kí nhìn tin nhắn của Thiếu Phong phát ngốc.
” Tử Hiên:
Tôi vẫn luôn cho rằng chính mình thực cô độc. Sở hữu bất mãn, sở hữu sợ hãi, sở hữu ủy khuất tất cả đều chính mình thừa nhận, luôn là cảm thấy thế giới này đối với tôi không công bằng, không cho tôi một cái đường đi suôn sẻ, một lần rồi lại một lần đem lòng tự trọng của tôi phá hủy. Nhưng, tôi lại xem nhẹ người bên cạnh, kỳ thật vẫn luôn có em bồi tôi. Tôi đối với em ỷ lại sớm đã vượt xa phạm vi thừa nhận của tôi. Nếu không phải có em bên cạnh, tôi vĩnh viễn không có khả năng trở thành luật sư. Có một thời gian, tôi từng thực không ổn định, tôi chán ghét mỗi lần giao dịch lại không cách nào đình chỉ tiếp khách, không ngừng tuần hoàn tra tấn chính mình. Vài lần tôi ở thời điểm giãy giụa muốn từ bỏ, tôi liền nghĩ đến em. Tôi không muốn em xem thường nên tôi mới tiếp tục nỗ lực, rốt cuộc mới có thể kiên trì thoát khỏi hết thảy. Vì cái gì tôi đến bây giờ mới hiểu được chính mình?
Tôi đã từng là một tên tiểu nhân thực đê tiện, thực ích kỷ. Tôi phi thường không muốn tiếp thu chính mình là người đồng tính luyến ái, vẫn luôn vẫn luôn hy vọng chính mình có thể có cái hạnh phúc gọi là gia đình, sinh hoạt bình thường, người người tôn trọng. Kỳ thật tôi cũng không phải không muốn có hài tử, mà là chưa từng có người nguyện ý vì tôi sinh. Đã từng có bốn nữ nhân nói qua mang thai hài tửu của tôi, nhưng các nàng đều là ở thời điểm sau khi phá thai mới nói cho tôi, đến ngay cả sự lựa chọn tôi cũng không có. Tôi nằm mơ cũng chưa nghĩ đến sẽ có người duy nhất nguyện ý vì tôi mà sinh hài tử thế nhưng tới cuối cùng cũng không dám đem chân tướng nói cho tôi biết. Tôi thật sự là một người ác liệt đến vậy sao? Tôi và em biến thành như bây giờ đều là do tôi tạo thành. Tôi vẫn luôn cảm thấy chính mình thực đáng thương, lại không phát hiện ra người vô tội chân chính lại là em!
Thời gian thật sự trôi qua quá mau, bất tri bất giác đã một năm. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hài tử.
Không cách nào hình dung lòng tôi ngoài ý muốn lại chấn động, lúc trước tôi như thế nào lại khinh suất cho rằng hài tử sẽ cùng tôi không quan hệ? Stephanie đặt tên cho hài tử là Dương Thiên Nhạc, hy vọng hắn mỗi ngày đều vui vẻ.
Có lẽ đây gọi là cốt nhục liền tâm, tôi vô pháp phủ nhận tình cảm của chính mình đối với hài tử, dù cho tôi không phải là một người ba tốt. Tôi không muốn giấu em, cũng muốn đối với chính mình thẳng thắn, tôi đã không có khả năng giống như trước kia vô tâm, làm bộ đứa nhỏ này cùng tôi không có bất luận cái gì liên quan. Bất luận tôi giờ phút này có bao nhiêu hối hận, đứa nhỏ này vĩnh viễn đều là cốt nhục của tôi. Ngay cả khi em vĩnh viễn không tha thứ cho tôi, tôi cũng vô luận xóa bỏ loại cảm giác tình thân này.
Nhìn đến bộ dáng đáng yêu của Tiểu Thiên Nhạc, tôi liền nhịn không được nhớ tới Tiểu Hào. Đồng dạng đều là hài tử của tôi, nhưng tôi lại không cách nào thản nhiên đối diện với đứa con trai này. Đối với hắn, tôi vĩnh viễn sẽ nợ hắn một cái nhân tình, bởi vì tôi vĩnh viễn không có khả năng yêu thương đứa nhỏ này như đối với Tiểu Hào. Tôi cùng Stephanie đều thực vô trách nhiệm, vì ý niệm ích kỉ của chính mình, không thể cho hài tử một hoàn cảnh trưởng thành đày đủ. Nhưng mà, tôi vẫn như cũ có thể minh bạch khó khăn của Stephanie. Thấy các nàng hạnh phúc, tôi thực hâm mộ.
Hiện tại tôi so bất luận kẻ nào đều khát khao cái loại hạnh phúc này.
Tử Hiên, tôi muốn có một hài tử, hài tử của tôi và em. Hãy cho tôi một cơ hội, chúng ta lại sinh thêm một hài tử, một hài tử thật khỏe mạnh, vui vẻ, không hận chúng ta, được không?
Thiếu Phong. ”
Lại có một hài tử sao? Một hài tử không hận ta……Có khả năng sao?Nhìn vào mành hình, tôi đột nhiên cảm thấy hai mắt hơi cay cay. Những lời này của Thiếu Phong không chút lưu tình nào mà đâm vào nội tâm của tôi.
Đây là hy vọng sau trong tâm của ta sao? Trước kia tôi tuy rằng thường thường sẽ oán trách Thiếu Phong vô năng, tuy rằng tôi cũng khát vọng có thể khẳng định được tình cảm của mình nhưng tôi đối với loại chuyện sinh hài tử này kỳ thật vẫn luôn không phải thực ham thích. Sau tất cả, loại chuyện sinh hài tử này đối với một nam nhân chịu sự giáo dục của nhân loại là điều thực khó tiếp thu. Chính là hiện giờ bất đồng. Sau khi có Tiểu Hào, tâm tính tôi hoàn toàn thay đổi. Nếu hơn một năm kia, tôi đem tất cả tâm tư đều đặt ở trên người hài tử…… Tiểu Hào hẳn là sẽ ra đời một cách bình an vô sự.
Thụy Sĩ, một quốc gia được bao quanh bởi các ngọn núi, có nhiều túp lều thường xuất hiện trong thế giới cổ tích xa xưa, ấm áp mà mỹ lệ. Tôi một mình ngồi ở khách sạn dưới chân núi, nhìn hồ nước trong vắt trước mặt đến xuất thần.
Chính là, lại có một hài tử, có khả năng sao?Bất tri bất giác tôi ở bên ngoài du đãng đã một năm rưỡi. Trừ bỏ mấy tháng lúc đầu, tôi vẫn luôn uống thuốc theo chỉ dẫn của Giang Đỉnh, nhưng thẳng đến hôm nay tôi cũng không biết thuốc này đối với tôi có hữu hiệu hay không. Có lẽ, cơ thể hư hỏng của tôi đã không thể lại có hài tử……
Đợi tôi lấy cũng đủ dũng khí tới một bệnh viện bí mật ở Thụy Sĩ đã là chuyện của một tuần sau. Nơm nớp lo sợ cầm dãy số, lại ở phòng chờ khám bệnh đứng ngồi không yên hai mươi phút, mới đến lượt của tôi.
Mặc áo bệnh nhân mà y ta đưa cho tôi, tôi bị đưa tới một nhã phòng*, ngoan ngoãn chờ bác sĩ tới kiểm tra.
(* phòng được bố trí một cách trang nhã)
“Thế giới thật nhỏ a, Tử Hiên tiên sinh.” Giống như một thanh âm đã từng quen biết, mang theo một chút ý vị cười nhạo, lạnh lạnh ở bên tai tôi vang lên. Tôi vừa nghe sắc mặt liền đại biến. Tôi quả nhiên không nên đắc tội với người Liêu……
“Ta còn tưởng rằng ngươi hết hy vọng, sẽ không bao giờ xuất hiện ở loại địa phương này.” Giang Đỉnh phóng đại khuôn mặt thực ghê tởm dừng cách mặt tôi 5cm.
“Như thế nào lại là ngươi?” Tôi lạnh mặt hỏi. Tôi có chết cũng không cho tên hỗn đản này kiểm tra cho tôi! Trời mới biết hắn trong khi kiểm tra cho tôi đang suy nghĩ thứ gì. Nghĩ đến lần trước Giang Đỉnh đùa giỡn tôi liền sinh khí.
” Thật xin lỗi a, bởi vì ta vừa vặn mới được nhận vào bệnh viện này.”
“Thật là đáng tiếc.” Giám đốc bệnh viện này nhất định là một lão nhân ngu ngốc! “Ta muốn đổi bác sĩ.”
Sắc mặt Giang Đỉnh tối sầm lại, sau đó lạnh lùng nói: “Rất tiếc, bệnh viện này chỉ có một mình ta là bác sĩ người Hạ Tinh.”
“Cái gì? Bệnh viện lớn như vậy mà chỉ có một bác sĩ?”
“Vốn dĩ bện viện của người Hạ Tinh bác sĩ không nhiều lắm, huống chi hiện tại thị trường khiếm khuyết nhân tài.” Cái chó má nhân tài gì, thứ này cũng được coi là tài năng. Cứ nghĩ đến việc để hắn kiểm tra, tôi liền có phảng phất có cảm giác bị cưỡng gian.
“Xin lỗi, ta đây không thèm.” Ném xuống những lời này, tôi cũng không quay đầu mà hướng phía cửa đi đến. Vì cái gì mỗi lần gặp nam nhân này liền sẽ phát sinh loại chuyện này?
“Ngươi không tính sớm một chút biết chính mình còn có thể có hay không sinh được hài tử sao?” Thanh âm tự tin tràn đầy của Giang Đỉnh thật sự làm người ta chán ghét, chính là hai chân của tôi đã phi thường không nghe lời. Tôi đối với Thụy Sĩ không quen thuộc, muốn tìm bác sĩ khác có lẽ sẽ không khó, nhưng tôi đích xác đã nghĩ không muốn trì hoãn nữa. Ngay sau khi ly khai nơi này, tôi không biết tới năm nào tháng nào mới có dũng khí lại đi kiểm tra.
Nhìn Giang Đỉnh tươi cười không có ý tốt, da đầu tôi liền có điểm tê dại.
“Đừng ngượng ngùng, ta kiểm tra vô số người, điều kiện của ngươi không tính là kém, có hy vọng.” Thật là con mẹ nó! Này cũng có thể làm bác sĩ sớm biết năm đó tôi liền thi y khoa!
Hài tử a hài tử, nếu ông trời có mắt để ngươi ra đời một lần nữa, ngàn vạn lần chớ quên lão mẹ ngươi giờ phút này vì ngươi chịu ủy khuất.Kỳ thật Giang Đỉnh là một bác sĩ không tồi, tuy rằng miệng có điểm hư, nhưng nhờ dăm ba câu của hắn chọc giận, giúp tôi giải trừ sợ hãi trong lòng. Lần kiểm tra này làm phi thường kỹ càng,tỉ mỉ, tôi ở bệnh viện chịu Giang Đỉnh tra tấn 5 ngày cùng dạy bảo mới thoát ly khỏi bể khổ.
Nhẹ nhàng gió lạnh thổi bay tóc tôi, mặt trăng nhô lên cao, ánh sao lập loè, tôi đứng ở sườn núi phủ đầy tuyết trắng suy nghĩ rất nhiều rất nhiều. Trong tay, báo cáo kiểm tra đã có điểm nhăn, có điểm dơ, nhưng tôi vẫn nắm chặt không bỏ. Tuy rằng cùng Giang Đỉnh nâng vài thiên giang**, nhưng tôi vẫn ngầm cảm kích hắn.
Thiếu Phong, hiện tại liền xem ngươi cùng ta.