Vừa mới lên sàn bar thì Hạ Tuyết gặp Khương Dung đứng ở quầy rượu.
"Thưa quản lý, em có chuyện muốn nói. Mấy ngày qua cậu Trọng không đến nên em chẳng đứng bàn phục vụ ai. Nếu được, chị cho em rút được chứ ạ?"
"Rút ư? Không đâu. Ban nãy cậu Trọng vừa mới đến đây mà."
"Sao? Chị nói Trọng Lâm đang có mặt ở Gossi?"
"Ừ, với lại chị định đi tìm em đó. Cậu Trọng hiện ở phòng VIP và nói muốn em đến đấy." – Thấy gương mặt cô gái PR hai mươi tuổi hiện rõ sự kinh ngạc, Khương Dung nhún vai – "Hình như cậu ấy không có ý định qua đêm, chỉ bảo nhất định phải gặp được em."
Đối diện, Hạ Tuyết tròn xoe mắt khó hiểu.
Lúc bước vào phòng VIP, Hạ Tuyết thấy Trọng Lâm đang uống rượu. Vẻ như hắn đã ngồi chờ cô rất lâu vì trên bàn có mấy chai rượu ngoại trống không nằm lăn lốc. Trông dáng vẻ thất thần của hắn, tự dưng cô cảm giác lòng mình cũng chơ vơ theo.
"Anh gặp tôi có chuyện gì không?"
Nghe tiếng Hạ Tuyết, Trọng Lâm mau chóng quay qua và đôi mắt bỗng sáng bừng hệt kiểu một kẻ sắp chết vừa tìm thấy hy vọng. Không nhiều lời, hắn đứng dậy rời bàn có ý muốn bước đến gần cô. Vì đã ngấm men rượu nên hắn đi không vững lắm, đôi chân siêu vẹo thỉnh thoảng bước ngập ngừng rồi còn loạng choạng. Nhưng hắn vẫn khá tỉnh táo chứ chưa đến nỗi quá say.
"Tôi chờ em lâu lắm rồi." – Khi đã đứng ngay trước mặt Hạ Tuyết, Trọng Lâm lập tức cầm chặt cánh tay cô.
"Anh làm tôi đau đó." – Hạ Tuyết khó chịu bởi những ngón tay kia không ngừng siết vào da mình – "Có gì cần nói, anh nói nhanh đi."
Nhận rõ vẻ hời hợt đến lạnh lùng từ cô, Trọng Lâm chậm rãi nói từng chữ:
"Em còn giận tôi chuyện sáng nay?"
Đối diện, Hạ Tuyết khẽ quay mặt sang hướng khác, giống kiểu tránh né.
"Tại sao lúc nào em cũng chỉ có Trương Hải Luân?"
Hạ Tuyết vẫn không trả lời.
"Tôi cho em nhiều tình cảm như vậy mà vẫn không đủ ư?"
Nhắm mắt và đầu óc bắt đầu mệt mỏi, Hạ Tuyết cứ lặng thinh trước những câu hỏi có phần hơi kích động từ đối phương.
Chẳng nghe Hạ Tuyết đáp lấy một lời, Trọng Lâm quá điên tiết liền hét lớn:
"Rốt cuộc, tôi đối với em có ý nghĩa gì???"
"Anh thôi đi!" – Hạ Tuyết không chịu đựng nổi nữa, gần như gắt lên – "Nếu anh cứ mãi không chịu hiểu tình cảm tôi dành cho anh thì đừng hỏi gì nữa!"
"Hiểu? Tôi phải hiểu cái gì??? Từng lời em nói, tôi không biết đâu là thật, đâu là giả dối..."
"Vậy thì anh đừng hỏi và bắt tôi trả lời. Buông ra! Tôi sẽ rời khỏi đây."
Thấy Hạ Tuyết định tháo tay mình, Trọng Lâm càng giữ chặt hơn. Hắn chẳng rõ bản thân muốn gì và cần làm gì. Hắn lạc mất mình. Bao nhiêu xúc cảm trong người đều hỗn loạn, chúng giày vò để rồi làm hắn phát điên.
"Em không được đi! Hãy ở lại cho đến lúc trả lời hết các câu hỏi của tôi."
"Anh say rồi! Bỏ tay ra. Tôi muốn đi ra ngoài. Tôi thật sự mệt... rất mệt..."
Nói chưa hết câu thì đột nhiên Hạ Tuyết cảm giác đầu quay vòng vòng, một cơn choáng kéo đến nhanh chóng khiến cô ngất lịm.
... Từ từ mở mắt, Hạ Tuyết thấy mình đang nằm trên giường, đôi mắt phản chiếu chiếc đèn neon vàng vọt cùng trần phòng cao nhẵng mịn. Đầu hơi nhức và đau như búa bổ. Khẽ khàng, cô đưa tay lên trán để rồi vô tình chạm phải miếng khăn lạnh. Ai đó đã đắp nó lên để giúp cô hạ sốt. Hạ Tuyết nhớ khi nãy đang giằng co với Trọng Lâm thì đầu óc tự nhiên choáng váng tiếp theo bản thân chẳng rõ chuyện gì diễn ra nữa.
Mệt mỏi ngồi dậy, Hạ Tuyết đảo mắt nhìn khắp phòng để rồi kinh ngạc khi bắt gặp Trọng Lâm ngủ gật bên cạnh giường. Mái đầu hắn lặng im như hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say. Chưa hết, trên chiếc bàn gần đấy còn có cái thau đựng nước. Ngồi thừ người, Hạ Tuyết chợt hiểu vậy là Trọng Lâm đã chăm sóc cho mình mấy giờ qua. Nhẹ nhàng, cô luồng những ngón tay vào mái tóc tên đại ma đầu ấy. Mềm mại cho từng cái vuốt bình yên.
"Đến bao giờ, anh mới chịu hiểu trái tim tôi?" – Trong không gian tĩnh lặng của căn phòng VIP, giọng Hạ Tuyết nghe thì thầm.
Dẫu rất nhẹ và khẽ nhưng bàn tay Hạ Tuyết vẫn đánh thức Trọng Lâm dậy. Cựa mái đầu rồi mau chóng ngước mặt lên, hắn thấy cô nàng đã thức giấc tự lúc nào, còn đang ngồi nhìn mình chằm chằm.
"Em đỡ hơn chưa?"
Bất ngờ trước chất giọng nhẹ nhàng từ Trọng Lâm, mắt Hạ Tuyết không chớp trong vài phút. Cô lại không đáp nhưng khẽ gật đầu. Rồi rất nhanh, cô thấy hai bàn tay to lớn áp sát mái tóc mình. Tiếp, hắn khẽ nhích người lên trên giường đồng thời tựa trán vào trán cô. Không biểu hiện gì hết ngoài câu nói thì thầm: "Tôi xin lỗi vì đã luôn ép buộc em...!"
Vào khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Hạ Tuyết bỗng giật mình bởi lại thấy một Trọng Lâm của những ngày xưa, rất xưa. Dịu dàng, trân trọng và đáng để yêu thương biết bao. Dường như lúc này hắn vẫn còn say, chưa tỉnh hoàn toàn. Cũng bởi vì vậy, cô mong sao người con trai ấy đừng bao giờ tỉnh để có thể mãi mãi giữ hắn trong vòng tay. Xúc động quá đỗi! Cô yêu giây phút hiện tại vô vàn, yêu cử chỉ ân cần từ kẻ xấu xa đó, yêu cả những xúc cảm nghẹn ngào đang khoáy động con tim mình.
"Đừng ghét tôi! Xin em đừng ghét bỏ tôi!"...
Thêm lần nữa, tim Hạ Tuyết vỡ oà khi nghe câu nói êm đềm với chất giọng lạc dần của Trọng Lâm. Cơ thể cô bắt đầu run lên.
"Ngốc! Chưa bao giờ, tôi ghét anh!"
Dứt lời và cũng là lần đầu tiên, Hạ Tuyết chủ động hôn Trọng Lâm. Cô vẫn luôn khao khát bờ môi vương mùi rượu và thuốc lá của hắn. Những nụ hôn trước đây, không giây phút nào biến mất trong ký ức, cứ mãi tồn tại.
Đối diện, sau mấy giây kinh ngạc thì Trọng Lâm khẽ khàng nhắm mắt đồng thời ấn môi mình vào sâu hơn. Hai tay hắn vẫn giữ mái đầu Hạ Tuyết hệt như không muốn hai đôi môi này một lúc nào đấy bất chợt tách ra. Vội vã. Cuống quýt. Nồng ấm. Nhẹ nhàng. Say đắm. Ngây ngất. Huyễn hoặc. Chênh vênh. Tất cả đều có. Đồng nhất hiện hữu.
Ngừng hôn, Trọng Lâm nhìn sâu vào mắt Hạ Tuyết, thình lình nói một câu:
"Cởi áo tôi ra!"
Đôi mắt Hạ Tuyết tròn xoe nhưng rồi dịu lại. Thoáng bất động hồi lâu, cô chậm rãi đưa tay lên tháo từng chiếc cúc áo và khẽ khàng kéo lớp vải ra khỏi người Trọng Lâm. Cái nhìn của cô lướt trên cơ thể trần hoàn hảo của hắn.Về phía Trọng Lâm, hắn hạ tay xuống bờ vai Hạ Tuyết, ngay đúng vị trí dây áo.
"Được không...?"
Tuy chỉ hai từ ngắn ngủi thôi ấy vậy Hạ Tuyết hiểu Trọng Lâm muốn hỏi gì. Hơi lưỡng lự nhưng cô cũng gật khẽ. Tiếp đến, không quá lâu để cô cảm nhận hai dây áo được mở bung, lớp vải mỏng mềm mại trượt nhanh xuống chân. Dù đây không phải là đầu tiên nhưng cô vẫn ngại khi lần thứ hai đứng trước mặt hắn trong dáng vẻ đáng ngượng này.
Chỉ chờ có thế, Trọng Lâm đã ôm lấy Hạ Tuyết, để hai tấm thân áp sát vào nhau, để hơi ấm từ người này truyền qua người kia. Và quan trọng, giúp họ nhận ra sự tồn tại của đối phương!... Chẳng bao lâu sau, cả hai lại hôn rồi mau chóng ngã xuống giường.
Đêm đó, Trọng Lâm và Hạ Tuyết đã trải qua những xúc cảm kỳ diệu nhất khi...
Hai cơ thể trần trụi ghì siết lấy nhau.
Những nụ hôn ướt át lướt trên da thịt.
Cái nắm tay thật chặt để kiềm nén vô số các thanh âm lạc lõng, nhẹ hẫng.
Thân xác và tâm hồn đều hoà nguyện thành một.
Cảm xúc thăng hoa cùng tình yêu.
Lạc.
Và hai con người đó lại tìm thấy nhau lần nữa trong thế giới mà không một ngôn từ cảm xúc nào có thể diễn tả hết.
Đêm khuya. Gió lặng. Trăng tàn.
***
Sáng hôm sau, Trọng Lâm tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài và sâu. Tuy còn mơ mơ màng màng nhưng hắn đã mau chóng quay qua bên phải. May thay niềm hạnh phúc hân hoan đêm qua không phải mộng mà là sự thật vì hắn thấy Hạ Tuyết vẫn còn nằm bên cạnh, mắt nhắm nghiền. Khẽ khàng, Trọng Lâm ngồi thẳng người lên. Hắn đưa tay gãi mái tóc rối mù rồi nhìn khắp căn phòng VIP tối om bởi không có bất kỳ cửa sổ nào để ánh sáng lọt vào. Trọng Lâm bắt đầu nhớ về tối qua... Dẫu biết khi đó bản thân đang say nhưng hắn còn nhớ rất rõ cảm giác cùng Hạ Tuyết ôm chặt lấy nhau rồi cả hai rơi dần vào một thế giới mộng mị hư ảo. Tất cả đều rõ ràng. Và vì vậy lúc này hắn thấy vui bởi đó không phải là sự cưỡng ép. Hắn hoàn toàn sống với những tình cảm chân thật của chính mình, của người gái con gái đó.
Hướng mắt nhìn trở lại Hạ Tuyết đang say giấc, Trọng Lâm mỉm cười đồng thời nhích lại gần hơn và cúi xuống định hôn lên gương mặt thanh thản của cô. Nhưng bỗng đúng lúc tiếng chuông điện thoại reo khiến hắn giật mình. Xoay người về phía chiếc bàn, trên đó điện thoại của Hạ Tuyết đang rung, hắn tò mò và đưa tay cầm lấy. Niềm vui trên mặt Trọng Lâm lập tức biến mất khi phản chiếu trong đáy mắt đứng yên là dòng chữ đề tin nhắn từ Trương Hải Luân. Lặng thinh vài giây, hắn chậm rãi mở nút Open.
« Hạ Tuyết, cậu hứa là sáng nay sẽ cùng mình đến trường. Vậy cậu dậy chưa? Mình thì dậy từ sớm để chờ cậu đây. Mau hồi âm lại cho mình nhé. »
PẶT! Trọng Lâm đóng mạnh nắp điện thoại lại, ánh mắt trở nên lạnh băng, nhen nhúm cả sự căm ghét. Bỗng chốc hắn thấy mình đã trở thành kẻ ngu xuẩn. Chuyện quái quỷ gì vừa xảy ra nào? Hắn đang muốn trả thù Hạ Tuyết thế mà tại sao bây giờ lại dễ dãi như vậy nhỉ. Trọng Lâm quên mất, người cô gái yêu là Trương Hải Luân chứ không phải hắn. Dẫu có trải qua bao nhiêu đêm mộng lạc cùng nhau thì trái tim cô vẫn chỉ hướng về một kẻ khác hắn thôi... Ném chiếc điện thoại lên giường, Trọng Lâm mau chóng bước xuống, lấy quần áo mặc vào. Hắn chẳng hề nhìn Hạ Tuyết một cái mà cứ thế mở cửa rời khỏi cái nơi vẫn còn ấm nồng mùi ái ân giữa mình với người đó.
Lúc Trọng Lâm vừa đi ra ngoài thì Hạ Tuyết choàng tỉnh. Giống Trọng Lâm ban nãy, cô nhanh chóng nhìn sang bên cạnh để xem hắn dậy chưa. Nhưng đáng tiếc, chỗ nằm ấy trống trơn. Vẫn giữ chặt chiếc mền quấn ngang người, cô từ từ ngồi dậy. Những cảm xúc đêm qua bắt đầu ùa về. Hạ Tuyết tự thấy lần này khác rất nhiều so với lần đầu tiên của hai người. Không đau, không tủi nhục hay sợ hãi mà nhẹ nhàng, lâng lâng lẫn hạnh phúc. Cô tự hỏi, chẳng rõ Trọng Lâm có suy nghĩ giống mình không mà sao sáng nay hắn lại vội vã đi như thế mà chẳng chờ cô dậy.
Đang thở dài thì chợt Hạ Tuyết bắt gặp chiếc điện thoại của mình nằm dưới chân giường. Khó hiểu, cô liền chồm người tới gần với tay lấy lên xem. Vừa mở nắp trượt điện thoại ra, cô đã bất động bởi trông rõ tin nhắn của Hải Luân gửi đến. Ngồi bần thần trong thoáng chốc, Hạ Tuyết dường như đoán ra lý do Trọng Lâm biến mất thật sớm vào sáng nay. Chắc chắn là do hắn thấy được cái này. Nhắm mắt, Hạ Tuyết co người lại và tựa cằm lên đầu gối. Cô hiểu, một lần nữa bản thân lại đánh mất Trọng Lâm. Những dòng nước mắt ấm nóng chảy nhẹ nhàng trên gò má khi cô biết rằng, rất có thể mình sẽ không bao giờ còn thấy con người đêm qua của hắn thêm lần nào nữa.
***
Buổi sáng ở nhà họ Hoàng, Tri Đồng ngồi vào bàn chuẩn bị dùng bữa với Hoàng phu nhân. Cầm tờ báo lên chưa kịp xem thì anh liền nghe bà lên tiếng, nhỏ nhưng rất rõ: "Tri Đồng, con có bạn gái rồi sao?"
"Dạ?" – Tri Đồng kinh ngạc quay qua nhìn mẹ.
"Dáng vẻ bất ngờ đó thì nghĩa là mẹ đoán đúng." – Hoàng phu nhân khẽ mỉm cười – "Phải vậy không nào?"
Đối diện, Tri Đồng đảo mắt hiện rõ vẻ khó xử. Anh không biết là vì sao mẹ mình lại phát hiện chuyện giữa anh với Thục Nghi nhanh như vậy. Hiện tại, anh vẫn chưa muốn bà biết về điều này nhưng xem ra, giờ có muốn giấu cũng đã chẳng thể giấu được nữa.
"Sao mẹ lại..."
"Đừng thắc mắc về chuyện đó vì mẹ luôn có cách để dõi theo con." – Hoàng phu nhân cắt ngang lời con – "Giờ hãy trả lời mẹ: đúng hay sai!"
Giấu tiếng thở dài, Tri Đồng đành gật đầu. Chỉ chờ có thế là Hoàng phu nhân liền nhanh chóng bảo thật chậm rãi như sợ con sẽ không nghe kịp:
"Vậy chiều mai mời cô gái đó đến nhà dùng bữa. Mẹ muốn xem mặt cô ấy!"
"Dạ?" – Lần nữa, Tri Đồng kêu lên sửng sốt.
"Con không cần phải căng thẳng. Chỉ là một bữa cơm chiều cho cuộc gặp gỡ thôi. Lẽ nào, con không định đưa bạn gái về ra mắt mẹ ư?"
Nhanh và quá bất ngờ! Đó là điều mà Tri Đồng cảm thấy lúc này. Mọi thứ diễn ra mau chóng đến khó tin.
Để Thục Nghi ra mắt mẹ, liệu có ổn không? Anh nhủ thầm và chưa bao giờ khó xử như vậy. Chẳng hiểu sao lòng xuất hiện nỗi bất an khôn tả. Phải... Chỉ là một cảm giác kỳ lạ bỗng dưng hình thành.
"Được không, Tri Đồng?"
Nhìn đôi mắt dịu dàng nhưng vô cùng kiên quyết từ mẹ, anh chàng họ Hoàng chẳng còn lựa chọn khác. Lặng im chốc lát, anh khẽ gật đầu.