Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 134

Trong không trung Kim Lăng thành đột nhiên vang lên một tiếng cảnh bảo sắc bén.

Ở lối vào là một mảnh hỗn loạn, đám người từ bốn phương tám hướng chen chúc đổ vào phòng tuyến thứ nhất và thứ hai.

“Cảm ơn anh, Sở tiên sinh!” Chu Đình Vận đứng thẳng người khom lại cảm kích nói, đoạn thời gian chạy trốn này, cơ hồ đã tiêu hao hết thể lực của nàng, đã hai ngày nay nàng không ăn bất luận thứ gì hết, thiếu chút nữa là muốn chống đỡ không nổi.

“Cô có khỏe không?” Sở Vân Thăng lúc này đã thối lui chiến giáp. Thấy sắc mặt Chu Đình Vận trắng bệch, vô số gân máu nổi lên, giống như người chết vậy, làm hắn giật nảy mình.

“Chắc là Tiểu Chu đang đói, trên đường đi, vì hai lão bất tử chúng tôi…ai…đã hại nàng khổ rồi.” Thê tử của Đường giáo sư thở dài một hơi, nói.

Sở Vân Thăng hơi ngẩn ra, nhớ tới lúc ấy ở xe buýt, Tiền Đức mang mọi người theo đi “tìm lương”. Cô gái quật cường này cũng muốn đi theo, nguyên lai là do muốn có them lương thực để nuôi sống hai lão nhân này. Lúc đó hắn còn tưởng rằng Chu Đình Vận là vì long tham của mình.

Theo trí nhớ của hắn, hắn nhớ tới ngày “tìm lương” đó, ở cửa chính kho hàng, gặp được một bạch y nữ tử toàn thân đầy hàn khí.

Là nàng?

Cái khí tức đó, cơ hồ giống như đúc với bạch y nữ tử vừa rồi ở trên lung đầu quái vậy kia.

Người áo chòng, bạch y nữ nhân, rốt cuộc bọn họ là người nào? Sở Vân Thăng tất nhiên đã đem hai người thần bí này liên hệ với nhau.

“Tôn a di, đừng nói như vậy, chúng ta không phải đã đến Kim Lăng thành rồi sao? Mọi chuyện đã tốt rồi.” Chu Đình Vận nhẹ nhàng nói, nhưng mà bầy trùng đỏ rực sau lung, làm cho những lời này của nàng, lại không có chút sức thuyết phục nào.

“Các người có thân thích ở Kim Lăng thành? Hay là chỉ muốn đặt chân đến chỗ an toàn?” Sở Vân Thăng thu hồi suy nghĩ, bất kể là người áo choàng hay bạch y nữ tử, cũng làm hắn không hiểu nổi, nên hắn cũng không lãng phí thời gian để suy đoán, trước mắt tự phù trong cổ thư mới là chuyện tình cần thiết nhất.

“Không, không có.” Chu Đình Vận ảm đạm lắc đầu, lại mang theo tia chờ mong nói: “Ở đây không phải còn chính phủ sao?”

“Đợi lát nữa cô sẽ thấy người chật kín hết chỗ ở Kim Lăng thành, tổng bộ chỉ huy chỉ có tâm mà không có lực.” Sở Vân Thăng lắc lắc đầu, đề nghị: “Nếu như các ngươi không có chỗ ở tạm thời, vậy theo tôi đi Tây khu đi, ở đó tôi có một chỗ ở.”

“Hả? Thật sao?” Chu Đình Vận không ngờ Sở Vân Thăng lại nói như vậy, có chút không dám tin, Sở Vân Thăng vừa rồi giúp nàng lần thứ nhất, nàng đã không còn dám hy vọng xa vời nữa.

Thực lực của Sở Vân Thăng, lúc ấy ở đội hộ vệ giác tỉnh, nàng đã tận mắt nhìn thấy, cơ hồ không ai bằng, có thể được hắn chiếu cố, tự nhiên là chuyện tình tốt.

“Tôi cũng muốn Đường giáo sư làm chút chuyện, tôi sẽ cung cấp lương thực cho các người, mọi người phải cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này.” Sở Vân Thăng gật đầu nói.

“Sở tiên sinh, đa tạ ngài. Tôi thay lão sư, a di, cảm ơn ngài.” Chu Đình Vận kích động nói, lương thực đối với bọn hắn mà nói, thực sự quá trân quý, bọn họ đã cạn hết lương thực nhiều ngày rồi.

“Đình Vận?” Lâm Tuấn Trì đứng ở một bên cơ thể run rẩy, co quắp lại một chút, nói.

“Lâm đại ca, người ta đã trèo cao rồi, sao có thể để ý đến chúng ta?” Liễu Mộng nói.

“Không phải, Lâm đại ca, cảm ơn anh đã trợ giúp tôi trên đường, Chu Đình Vận tôi vĩnh viễn không quên. Chỉ là lão sư và a di đã muốn chống đỡ không nổi rồi.” Chu Đình Vận cắn môi nói.

“Không có việc gì, cô đi đi.” Khuôn mặt đẹp trai của Lâm Tuấn Trì cố nặn ra một vẻ tươi cười, sau đó xoay người thần sắc cổ quái nói với Sở Vân Thăng: “Sở tiên sinh, hy vọng anh có thể chiếu cố tốt cho Đình Vận.”

Sở Vân Thăng nhìn Lâm Tuấn Trì như là người bệnh tâm thần, xem ra Lâm Tuấn Trì, tiểu tử này đã ăn phải dấm muốn đổ lên đầu của mình rồi. Cho rằng mình nhìn trúng Chu Đình Vận sao?

Cũng khó trách, nghề nghiệp của Đường giáo sư, ở trong thời đại này, cơ bản là một người phế vậy, trừ Sở Vân Thăng ra còn có ai có hứng thú với hắn? Sở Vân Thăng cũng không them để ý nhiều, trực tiếp vỗ vỗ đầu tiểu lão hổ rồi xoay người rời đi.

Lâm Tuấn Trì ngẩn ra, hơi có chút tức giận, người này hiển nhiên lại không để mình vào mắt.

“Có gì mà đắc ý dữ vậy? Lâm đại ca, chúng ta đi thôi.” Liễu Mộng kéo Lâm Tuấn Trì, nhưng không kéo đi được.

Lúc này, có ba chiếc ô tô tiến đến bên cạnh, dừng trước đám người Sở Vân Thăng, là bọn Diêu Tường và Lục Vũ.

“Sở ca, đã xảy ra chuyện rồi, trùng tử càng ngày càng nhiều.” Diêu Tường nghiêm túc khác thường nói.

“Tôi biết rồi, có thương vong hay không?” Sở Vân Thăng gật đầu, hỏi.

“Còn chưa có, lúc gặp chuyện Lục Vũ liền kéo tôi rút lui.” Diêu Tường lắc đầu nói.

“Không thương vong là tốt rồi, trở về rồi hãy nói.” Sở Vân Thăng nói tiếp, rồi chỉ vào hai vợ chồng ngồi xụi lơ đứng không nổi trên mặt đất, nói: “Kêu một số người nâng họ lên xe, lập tức trở về thành.”

Sở Vân Thăng ra lệnh một tiếng, lập tức có mấy tên hắc ám võ sĩ cấp thấp tiến lại, trên người những người này, cũng giống với Sở Vân Thăng, đều đeo huy chương sáng láng, dưới ánh đèn dò xét của quân đội, đặc biệt làm chói mắt.

Lần này Liễu Mộng không dám nói lung tung, những người này năng lượng khí tức thập phần mãnh liệt, nàng biết đối phương tất cả đều là loại người đã giác tỉnh, mà bọn họ đều nghe lệnh của Sở Vân Thăng. Người mà có nhiều chiến sĩ dưới tay như vậy, nàng căn bản không thể trêu chọc vào.

Mà sắc mặt Lâm Tuấn Trì càng tái nhợt khó coi, lúc này hắn lại chủ động kéo Liễu Mộng yên lặng rời đi.

Sở Vân Thăng cũng không quản hai người nọ, hắn bảo Diêu Tường dùng giấy thông hành trực tiếp vào thành, trở về Tây khu lập tức bắt tay tìm kiếm nhân tài.

Sau khỉ vào thành, Sở Vân Thăng mới cảm thấy tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, trong tiếng cảnh báo ác liệt, cả đội quân nhân tạo đạo phòng tuyến thứ hai, chỉnh tề bước đi, khí thế bức người, làm cho cả Kim Lăng thành trản đầy khí tức đại chiến.

Lúc đến Tây khu, trái tim của Sở Vân Thăng liển hoàn toàn nhảy lên, chắng những phía đỏng xuắt lnện đại lượng trùng tử. Mà trẻn phòng tuyển khu Bi Đỏng Ở Tây khu, cũng xuất hiện bầy trùng với sô lượng kinh khủng như vậy.

Kim Lăng thành dưới bầy trùng tử, đã bị triệt để bao vây. Sở Vân Thăng bỗng nhiên toát ra ý nghĩ này.

Lúc này, trong thành là một mảnh hỗn loạn, lời đồn nổi lên tứ phía. Cái gì là Bấc khu đã bị công phá.

Cái gì là: Đông khu đã hỏng hết toàn tuyến.

Còn cả: Đệ nhất cao thủ đã chết trận.

Cảnh sát bộ đội bắt đầu nổ súng bắn chết phấn tử nổi loạn. Phần lớn nhâu viên quản lý phiến khu, cầm loa hô hào quần chúng ổn định tâm tình lại,tin tường tổng bộ chỉ huy, tin tường tổng bộ chỉ huy, tin tưởng tổng bộ hắc ảm, Kim Lăng thành tuyệt không rơi vào tay giặc.

Ba chiếc xe của Sở Vân Thăng, lần nữa bị dân chạy nạn cho rằng là bộ đội vận lương, dân chạy nạn ngày thường nhát gan ngoan ngoãn, lúc này không biết bị cái gì kích động, trở nên điên cuồng mạnh mẽ cướp xe, về sau Sở Vân Thăng cũng không thể không phải các hắc ám võ sĩ cầm súng đứng ở trên xe, khôqg ngừng nổ súng cảnh cáo những người này, mới trở về Tà Tự lâu thành công.

Tình huông ở đây cũng không khác địa phương khác bao nhiêu, trong bóng tối, bốn phía đêu có người tuyệt vọng gầm rú, cùng tiếng thét cực kỳ bi thảm vang1ên.

Cũng may dưới đại lâu, Đinh Nhan đã dẫn người đề phòng nghiẻm mật, ngoại trừ Lô Quốc Long tân tân khổ khổ làm chắc chắn thành ra, còn có một sồ người nhà của võ sĩ, cầm các loại súng úng, đuốc sáng, tuấn tra bốn phía.

Sở Vân Thăng thấy bọn họ còn tốt như vậy, ba người Chu Đình Vận, lúc này vẻ mặt vô cùng hoảng sợ và tuyệt vọng, các nàng trên đường đi tin rằng ở Kim Lăng thành sẽ rất an toàn, nhưng mọi thứ chỉ là quá khứ. không ngờ ở đây lại tràn ngập hỗn loạn vả nguy hiểm nhu vậy, nếu không phải cơ duyên xảo hợp gặp được Sở Vân Thăng, lại được Sở Vân Thăng mang đến đây, các nảng cũng không dám tưởng tượng, có thể tìm chỗ an toàn ở địa phương như Kim Lăng thành này hay không.

“Các ngươi trở về là tốt rồi, Sở tiên sinh, Chúc Lăng Diệp đã tới.” Đinh Nhan thấy toàn bộ chủ lực đã trở về, âm thầm thỡ dài, nếu như hỗn loạn lan đến đây, chỉ bằng vào năm sáu hắc võ, căn bản không áp chế nổi.

“Nàng tới làm gì?” Sở Vân Thăng chỉ huy nhân thủ đem vợ chồng hai giáo sư vào trong, kỳ quái hỏi.

"Chúc Lăng Diệp mang theo một tin tức, hỏi nghị tối cao của tông bộ chỉ huy, đã giơ tay biểu quyết thông qua dự luật lần thứ hai chiến mộ hắc ám võ sị. Trước mắt giao cho tổng bộ hắc ám làm, phỏng chừng không bao lâu nữa, toàn thành sẽ cưỡng chế chiến binh.” Ngữ khí Đinh Nhan nghiêm túc nói."Nàng có ý tứ gì?” Sở Vân Thăng trực tiếp hỏi, Chúc Lăng Diệp sẽ không vô duyên vô cớ tới chỗ này đề báo tin túc thôi.

"Nàng hy vọng chúng ta có thể cùng nàng gia nhập chung một chủ lực sư, căn cứ theo tin tức tình báo của nàng, lần cưỡng chế này, khác với lần đầu tiên mộ binh, hắc ám võ sĩ sẽ được phân phối trong đại chủ lực sư đề tăng cường phòng ngự tiền tuyến, biên chế lả hắc võ đoàn độc lập, trực tiếp chịu sự chỉ huy của chủ lực sư Trường chỉ huy, toàn bộ chống lại đàn trùng.” Đinh Nhan giải thích ngắu gọn, thật ra còn nhiều vấn đề chỉ tiết khác, nhưng mà bây giờ cũng không kịp chậm rãi nói tỉ mỉ.

"Chúng ta đi rồi, người ở nhà làm saơ? Bên ngoài đã thành mảnh hỗn loạn, nếu để bọn họ xông vào là xong hết.” Đoạn Đại Niên khẩn trương đứng dậy, lo lắng nói.

“Tôi nghĩ, rât nhanh sẽ có bộ đội đến trản áp, bọn họ muốn mộ binh hăc ám võ sĩ, nếu như bên trong thành không thể dẹp loạn mà nói, nhiễu loạn sẽ càng lớn hơn.” Đinh Nhan cũng không ngầng đầu mà trà lời.

Giống như để mình chúng cho lời hắn, xa xa truyền đều tiếng súng vang dội.

“Mặt khác, Chúc Lăng Diệp bí mặt tiết1ộ,tổng chỉ huy Trường Kim Thiên của tổng bộ chỉ huy hôm nay đột nhiên bệnh nặng phải đến khu bệnh viện trung tâm, hắn mới nhận chức tổng chỉ huy, xuất thân từ quân đội, làm việc quyết đoán, tàu nhẫn, thiết huyết.” Đinh Nhan cười lạnh nói.

Bình Luận (0)
Comment