Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 240

Sau hai lần kinh nghiệm vào Thần Vực, hắn đã có thể thư thái đứng trên thạch thuyền đợi nó đưa đi, thừa lúc rãnh rỗi còn có thể đảo mắt một vòng không gian Thần Vực trong tầm mắt.

Thời gian này không thể quá dài, theo kinh nghiệm hắn rút ra, quy tắc đầu tiên của Thần Vực: sau khi thạch thuyền khởi động, thời gian đứng nguyên tại chỗ có sự hạn chế nghiêm ngặc, nếu không sẽ tự động bị đẩy ra khỏi Thần Vực.

Lần đầu vào Thần Vực do quá cẩn trọng, không hề bước đi một bước, cuối cùng thời gian đến đã tự động bị hất ra.

Việc đột phá Xúc nguyên thể tam tầng cố nhiên quan trọng, nhưng với hắn giờ việc tìm hiểu Thần Vực lại càng cấp bách hơn. Dù không phá được cảnh giới, nhưng nếu rời khỏi khu vực núi treo vẫn sẽ an toàn hơn. Huống hồ mục tiêu cuối cùng của hắn là truy tìm di vật của Cổ Thư tiền bối sớm nhất có thể, để còn tìm lại thành Kim Lăng bị thất lạc, chứ không phải tiêu hao thời gian tại chốn này.

Dù Thần Vực có bao nhiêu bảo bối, hay có thể khống chế một hoặc hai tòa cự phần, những điều này đều vô nghĩa với hắn.

Giờ đây, bổn thể an toàn trong cự phần đã được hắn thu xếp ổn thỏa. Trừ khi có chiến tranh quy mô ác liệt giữa các loài quái vật, nếu không sẽ không thể nào xảy ra việc gì.

Nhờ thế hắn có thể an tâm phần nào đi khám phá bí mật Thần Vực, không phải từng giờ từng phút lo lắng cho an toàn bổn thể.

Thần Vực là một cõi hư vô và rộng lớn, vô cùng vô tận. Nhưng hắn biết đây chỉ là ảo giác. Những nơi nhìn như vô cùng tận ấy, nếu không có thạch thuyền căn bản không cách nào đến được, dù có nhưng cánh cửa hình dạng cổ quái chăng nữa cũng đều vô nghĩa.

Quan sát tỉ mỉ sẽ thấy các quả núi treo vây quanh Thông Thiên Trụ đều xoay theo một quỹ đạo tròn khác nhau. Các quả núi treo càng gần trụ trung tâm có thể tích càng to lớn.

Cái đáng nói là lần này hắn đã gặp được những người khác! Chính tại một quả núi treo bên cạnh cách hắn không xa, một cô thiếu nữ đang trợn tròn mắt nhìn hắn.

Hắn chợt nhỡ ra, hình dạng hắn trên thần vực không khác mấy hình họa trên lệnh truy nã của bọn phi nhân loại. Bộ mặt này của hắn e rằng cả người hai thành đều biết rõ từ lâu!

Gặp người này, hắn mới hiểu ra vì sao đợt gần đây bọn thành Thôi Tuyết đang điên cuồng rà sát hành tung hắn khắp nơi. Xem ra đồng bọn chúng đã bắt gặp hắn trên Thần Vực trong lúc hắn không để ý.

Thật chất dự đoán của hắn chỉ hơi sai lệch một chút, người phát hiện hắn lúc ấy do ở quá xa đã không nhìn rõ mặt hắn.

Giữa các núi treo với nhau không có đường thông, dù cô gái đó có nhìn thấy hắn đi nữa, hắn cũng không thể làm gì ả.

Chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng: có thấy thì làm được gì, giờ lão tử đang lội lốt lão già ở ngoài, đố các ngươi nhận ra!

Đột nhiên, hắn nhớ hắn vẫn còn một việc trọng đại chưa làm!

Hắn vội vàng động não, kiểm tra các Nhiếp Nguyên phù thuần năng lượng phong ấn trên cơ thể.

Lúc đi vào khu dịch thể, hắn đã triện chế vô số phù thể trên không phòng khi vào Thần Vực cần đến. Nhưng sau khi xuất hiện sự cố phong ấn Cẩm Thạch, để giải quyết vấn đề cấp bách lúc bấy giờ mà tiêu hao sạch sẽ.

Ba ngày còn lại ngoài quan sát vận hành cự phần, hắn cũng đã ít nhiều bổ sung một ít phù thể phong ấn trong thể nội hắn.

Đấy chính là vốn hắn dùng để tác chiến trường kỳ trong thần vực.

Xoẹt!

Một tiếng hạ lệnh, một nhóm phù tự xuất hiện liền trên không trung trước mặt hắn.

Hắn đại hỉ, chỉ cần năng lượng sung túc, việc tiến thẳng đến Thông Thiên Trụ không gì khó khăn.

Để đề phòng thạch thuyền lần nữa lộn vòng như lần trước, vừa đi lên, hắn đã nhanh tay bám chặt lấy nó như con bạch tuột bám mồi. Có hơi khó nhìn, nhưng lại an toàn chắc chắn hơn nhiều.

Ngược lại lần trước, đợt này thạch thuyền lại vô cùng êm xuôi, cứ đi thẳng một mạch.

Nó vẫn cứ đi thẳng về phía trước một khoảng khá xa, rồi nhẹ nhàng dừng lại. Xuất hiện trước mặt hắn là từng cả một khoảng không đầy các thạch thuyền giống nhau đang không ngừng di chuyển, tạo thành một con đường chuyển động.

Muốn đi qua nhất thiết phải nhảy từ thạch thuyền này sang thạch thuyền khác. Có chừng mươi miếng thạch thuyền, chúng không những tốc độ di chuyển nhanh, cự ly cũng khá xa.

Người thường hay thậm chí cả Thiên Hành Giả, với cự ly như thế căn bản không qua nổi. Xem ra Thần Vực đang “tuyển chọn” những người có “thành tích” ưu việt.

Với hắn, cự ly không có khó khăn gì, hắn không những hoàn mỹ sửa đổi phép tắc trên hình họa cửu chương, và trên người vẫn còn uy lực tàn dư của Lục Giáp phù. Độ linh hoạt thừa sức đi qua.

Hắn định thần lại khỏi động tốc độ, thân nhẹ như chim bay không một tí chần chừ lao thẳng về phía thạch thuyền, thậm chí vì tốc độ quá nhanh mà đến nỗi ở một số lần bỏ qua thạch thuyền ở giữa, vượt thẳng lên thạch thuyền kế tiếp.

Quá đỗi nhẹ nhàng! Cô gái gần đấy há hốc mồn nhìn hắn. Những kẻ có khả năng vượt ải này trong thành đã không nhiều, nhưng có thể qua một cách dễ dàng lại càng hiếm hoi. Chẳng trách chi ngài sử giả Băng Giá phải truy tìm kẻ này, quả nhiên không phải người tầm thường.

Ả không biết được rằng, tốc độ này với Vân Thăng vẫn có phần hơi chậm. Lúc khoát chiến giáp và áo choàng, hắn mới thật sự đạt tốc độ cực đỉnh!

Ả không có thực lực bằng được Vân Thăng. Vừa đi lên thạch thuyền đầu tiên, thời gian như đang đếm ngược từng giây. Sau khi ánh lên màu sáng vàng ba lần,nó sẽ tự chuyển sang màu đỏ và đồng thời bắt đầu xoay vòng với tốc độ ngày càng nhanh. Sau đó thạch thuyền lại ánh lên ánh đỏ ba lần nữa sẽ biến mất. Nếu lúc này vẫn còn chưa đi sẽ bị hất khỏi Thần Vực!

Ả chỉ qua được ba phiến đá, đến phiến đá thứ tư nhất thời không khống chế bước chân được rơi vào hư không. Trước khi “đi”, ả vẫn quay đầu lại nhìn Vân Thăng nói với một câu gì đấy.

Do Vân Thăng quá tập trung vào các phiến đá trôi nên không nghe rõ.

Hắn lại an toàn đi đến quả núi treo thứ hai. Tấm lưới màu xanh lại xuất hiện. Như núi treo đầu tiên hắn đi lên, trên nền đất cũng có một số hình họa kỳ lạ đang được hình thành.

Trái với dự đoán của hắn, sẽ xuất hiện Thanh Giáp trùng có đẳng cấp và võ lực hơn Xích Giáp, mà trực tiếp xuất hiện Kim Giáp trùng cao cấp hơn!

Kim Giáp trùng cũng không sao, hắn không có gì để ngán ngẫm, có điều là hình họa trên nền lại mãi không định hình. Lúc đầu xuất hiện hình họa mười một chương, nhưng chẳng mấy chốc lại tựa như báo lỗi, chuyển thành một hình họa khác. Không được bao lâu lại chuyển đổi sang bộ hình họa thứ ba. Mãi đến bộ thứ năm lại trở lại thành bộ thứ nhất.

Lúc đầu hắn còn ngỡ đâu có năm bộ hình họa mười một chương, vừa trốn chạy sự truy sát của Kim Giáp trùng vừa nghiên cứu hình họa. Rốt cuộc lại phát hiện sự tình không phải thế.

Có thể nói, năm bộ này thật chất chỉ là một: quy tắc tu luyện Ám năng lượng, theo năm thuộc tính khác nhau.

Đối với hắn cũng chả có tác dụng gì. Pháp tắc tu luyện trong Cổ Thư đã quá ưu việt. Chỉ bí quyết tu luyện Băng Hỏa năng lượng hắn giao cho bọn Diêu Tường hay Tĩnh Mâu Ấu đều hơn hẳn nó. Hai nữa là năng lượng bổn thể của hắn thuộc loại năng lượng thuần nhất, không nằm trong năm bộ này, có muốn học cũng vô bổ.

Ngay lúc này, tốc độ chuyển đổi của năm bộ hình họa ngày càng nhanh đến hoa cả mắt. Cuối cùng, nền đất bỗng nhiên chấn động mạnh phảng phất như sắp đứt ra, cả hắn cả Kim Giáp trùng đều té ngã sõng soài.

Hắn không biết lại cớ sự gì xảy ra, đương lúc lo lắng núi treo đứt đôi, hắn bị buộc phải rời Thần Vực thì núi treo lại từ từ ổn định trở lại. Trên nền đất bỗng xuất hiện hình một con Tứ Bất tượng. Tuy vẫn hỗn loạn, nhưng không còn chuyển đổi chập chờn.

Vân Thăng đang nhảy lên lưng con Kim Giáp trùng. Hắn nhìn qua cảnh tượng này, lại liên tưởng đến Cổ Thư. Hình họa hỗn loại như vậy hoàn toàn là do “báo lỗi”, không có một ý nghĩa gì !

Thế này là thế nào?

Không ai có thể trả lời hắn. Hắn đại thể đoán, hình họa trên nền đất sẽ tương ứng với thuộc tính người tham chiến xuất hiện bộ hình họa thích hợp. Nhưng bản thân hắn lại là một ngoại lệ, tu luyện nguyên khí thuần thuộc tính theo Cổ Thư tiền bối. Thần Vực không thể có bộ hình họa tương ứng với hắn, lại bắt đầu đâm vào tình hình “treo máy”.

Cuối cùng xuất hiện hình Tứ Bất tượng này e rằng chỉ dùng để tránh trường hợp cả hệ thống bị lỗi.

Nhưng cũng nhờ lỗi kỹ thuật này, hắn đã hoàn toàn nhìn rõ hình hoạ tu luyện cả năm thuộc tính của Thần Vực.

Sau khi chờ giây lát vẫn không thấy có phản ứng, hắn liền nhảy phắt lên, tay đưa lên không vẽ nhanh hình thể Băng Băng phù, chuẩn bị kết thúc vòng này.

Hắn không biết quy tắc của núi treo này là gì, chỉ biết rằng là nếu giết nó chắc chắn sẽ được qua.

Đối với hắn, thời gian là yếu tố quan trọng số một. Hắn không có thời gian đi nghiên cứu những cái vô nghĩa.

Khả năng phòng ngự và sức công phá của Kim Giáp trùng cách xa Xích Giáp trùng, nhưng về độ nhanh nhạy lại không bằng. Với pháp tắc hình họa cửu chương cải cách của mình, hắn vừa nhanh chóng vây lấy nó, vừa triện chế phù tự trên không.

Những phù triện này đáng nhẽ được chế từ lúc ở ngoài, nhưng hắn quả thực không có nhiều thời gian, hơn nữa chỉ cần có nguyên khí, dù ở đâu cũng giống nhau.

Hắn cũng muốn rèn luyện thêm năng lực triện phù trên không. Sau này khi nguyên phù cạn kiệt, hắn cũng không cần phải ôm đầu chạy trốn như chuột trong lúc lâm nguy.

Chỉ có rèn luyện trong từng cuộc chiến mới có thể đạt được hiệu quả thực tế.

Đối phó với Xích Giáp trùng chỉ cần mỗi Băng Băng phù, nhưng với Kim Giáp trùng trong thần vực e rằng phải dùng ít nhất trên ba lá!

Dưới sự công kích của từng lá Băng Băng phù mà Kim Giáp trùng đã tan xương nát thịt……

Hắn lại lẳng lặng chờ đợi bên núi treo. Hoàn toàn không lo lắng đang có người “phấn khởi” nhìn hắn trên tòa núi treo gần đấy.

Trước khi Thần Vực mở cửa, bọn Thiên Hành Giả thành Thôi Tuyết từng có một mệnh lệnh. Chỉ cần nhìn thấy Sở Vân Thăng tất yếu phải ghi nhớ nhất cử nhất động của hắn. Dù có mất đi cơ hội học tập lần này cũng không tiếc.

Còn mệnh lệnh bên thành Liệt Hỏa có phần hơi khác, bọn họ biết được có người đã chiến thắng hoàn mỹ trên núi treo vòng một Thần Vực, mệnh lệnh họ phải làm là tìm ra người đó.

Tuy nhiên khi có người ngẫu nhiên được phân bố ở gần khu vực hắn, đã phải dở khóc dỏ cười khi nhìn hắn sau một hồi “chọc quấy” tại vòng hai đến trực tiếp giết Kim Giáp trùng.

Đừng nói chi có sức mạnh hậu thĩnh của Thần Vực, trong thực tế muốn giết một Kim Giáp trùng đã không phải việc dễ dàng. Chỉ cần căn cứ theo chỉ đạo trong khối núi treo vòng hai này tu luyện gia tăng năng lượng và tăng cao năng lực phòng hộ. Nếu kết hợp với thân pháp cửu chương được học cầm cự một thời gian ngắn đã qua được vòng này. Mà tên này lại dùng một phương pháp trực tiếp đến thế, chả biết hắn đang muốn gì?

……

Một ngày sau, thành chủ thành Thôi Tuyết quay lại từ Thần Vực, tình báo của bọn người chứng kiến ngày càng liên miên không dứt như vũ bão.

Hứa Tình Thư nghiêm giọng kết luận: “Giết Kim Giáp trùng tại vòng hai không cần thiết phải giết, và cũng vô tiền khoáng hậu chưa ai làm thế! Thuộc hạ cho rằng hắn đang ra uy với chúng ta! Và đang khoe khoang võ lực!”

Bình Luận (0)
Comment