Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 262

“Phụ nữ?” Sở Vân Thăng kinh ngạc: “Đâu ra?”

Theo sự hiểu biết có hạn của hắn về tên áo choàng, tên dị tộc này miệt thị con người đến mức gần như cực đoan. Với hắn con người chả khác nào giống chó giống lợn, thế sao hắn lại cần phụ nữ của nhân loại?

“Nghe nói đấy là một cô ả người Hàn Quốc. Chủ nô Uông nói từng gặp ngài sứ giả dưới chân núi treo, ngài đã từng khen ả xinh đẹp. Ngài Tam tướng quân biết chuyện lập tức sai người đưa qua đây gặp ngài sứ giả.” Tiểu Chân giải thích đầu đuôi ngoài cửa.

Cô ả Hàn Quốc? Còn từng gặp?

“Ả minh tinh Hàn Quốc? ” Vân Thăng đột nhiên nhớ ra buộc miệng.

Khi băng qua Thần Vực tiến quân khu dịch thể, hắn quả thực có gặp một đoàn người từ thành Liệt Hỏa, trong ấy có một người là người Hàn Quốc. Sau một thời gian dài, hắn gần như quên bẵng.

Chỉ là, người ả gặp không phải ngài sứ giả, mà là Sở Vân Thăng giả mạo.

“Vâng, Viên lão gia.” Tiểu Chân ở phía ngoài trong lòng hơi kinh ngạc, mà vẫn mặt không đổi sắc trả lời.

Tam tướng quân từng hạ lệnh cho cô phải lưu ý mức độ thân mực giữa ngài sứ giả và Viên lão gia này. Trước đó, ông cụ đã từng đưa thanh trường đao ngài sứ giả giao lão bảo quản. Cô đã sững sốt đến nỗi giờ vẫn chưa dám đưa tin này về cho tướng quân.

Mà giờ đây, đối với ngài sứ giả, bất luận là phụ nữ, hay việc lớn bé Viên lão gia đều biết rõ mồn một. Có thể thấy được người này và ngài sứ giả đã có mật thiết đến mức độ khó tin!

Còn Vân Thăng cũng đột nhiên đoán ra dụng ý của ba tên này.

Việc ả nữ minh tinh này đã là việc của bao nhiêu ngày trước, ba tên này sớm không đưa đến muộn không đưa đến, lại chọn ngay vào lúc này. Đã thế chúng còn để Tiểu Chân chuyển lời với hắn, rõ ràng đang thăm dò ý hắn đây mà!

Nhưng cụ thể thăm dò cái gì? Muốn xem sức ảnh hưởng của hắn đối với ngài sứ giả ư? Hay muốn xem thái độ của hắn đối với chúng?

Có điều, hắn cũng không muốn tốn hơi sức tính toán với bọn chúng. Hắn không có nhiều thời gian và sức lực đến thế. Trên thực tế, Lôi Minh không có đủ “vốn liếng” để đọ sức với mình. Chúng căn bản không biết là hắn hoàn toàn có thể thông qua thân phận ngài sứ giả xóa sổ chúng khỏi thành Liệt Hỏa, gầy dựng lại thế lực!

Chỉ là hắn tạm thời còn muốn lợi dụng lực lượng của thành Liệt Hỏa. Chẳng bao lâu hắn sẽ rời khỏi khu vực Thần Vực, hắn không muốn có nhiều rắc rối, đỡ được việc nào hay việc đấy. Mãi đến bây giờ, việc hắn muốn đi tắm còn chưa có thời gian nữa là…

Xem ra hắn phải tìm cơ hội trấn áp ba tên này, để chúng hiểu hắn và chúng hoàn toàn không đứng trên một bàn cân. Nếu không, e rằng việc rắc rối cứ liên tục không dứt thôi!

“Hôm nay không gặp. Ta phải nghỉ ngơi, ngài mai hẳn nói!” Hắn cố tình nói thành việc của bản thân, chứ không phải là ngài sứ giả, bật đèn đỏ cho Tiểu Chân biết rõ. Còn chúng đoán thế nào thì là việc của chúng, hắn giờ đã uể oải khắp người.

“Ngươi đi ra đi, để cô Tiểu Chân ấy sắp xếp chỗ nghỉ tạm thời cho các ngươi. Ngày mai dẫn Laura đến gặp ta sớm.” Hắn vỗ vỗ vai Edgar dặn dò.

Có một người tin cậy được như Edgar tìm ba ứng viên kia giúp, hắn ngày mai đã có thể rút thời gian ra liều thương. Dù bất cứ khi nào ở đâu, hắn cũng hiểu rằng chỉ có trạng thái thực lực và võ lực của bản thân mới là quan trọng nhất.

Edgar thấy hắn mặt mũi bơ phờ, biết là không nên làm phiên liền nhanh chóng rút lui. Sau khi ra khỏi phòng mới phát hiện, hắn quên hỏi vì sao chỉ vài ngày chưa gặp mà Vân Thăng lại đổi thành bộ dạng này.

Ngài Lennon quả thật là Super Man, chuyện gì cũng có thể xảy ra … Edgar lòng đầy cảm kích nhìn hai đồng bào vẫn đang sợ hãi ngoài cửa.

Đợi khi mọi người đi khỏi, Vân Thăng đưa tay thử nhiệt độ nước. Với thời tiết băng giá này, nước đã nguội từ thuở nào.

Hắn đành phải rút trường đao của tên áo choàng đặt vào trong nước, cộng thêm tí nguyên khí kích hoạt. Hỏa diệm trên trường đao lập tức bùng lên. Chẳng mấy chốc, Hỏa năng nguyên chất đấy lại làm nước trong chậu nóng lên.

Hắn cởi bớt quần áo, chui vào thùng, hai tay đặt trên thành chậu, thư thái thưởng thức sự thoải mái của việc ngâm mình trong nước ấm. Trận chiến với tên áo choàng hắn đã mệt nhoài, chỉ một thoáng hắn đã chìm vào giấc chiêm bao.

Trong cơn mơ, không biết do ảnh hưởng cửa nước nóng, hay do không khí thác loạn của thành Liệt Hỏa ảnh hưởng, cái “hạt giống” chôn vùi trong lòng hắn lại bắt đầu manh động…

Hắn phảng phất như trở về căn phòng cũ quen thuộc của mình, bắt gặp một thân thể quen thuộc. Đương định đến gần, không hiểu sao nó lại biến thành một túp lền gỗ giản đơn, trên giừng là cô thiếu nữ vẫn đang ngủ say hay hôn mê mà hắn đã từng gặp ở đâu đấy.Hắn không tài nào nhớ ra.Cổ họng như cháy khô, dục vọng trong người vẫn không ngừng trỗi dậy. Lòng rối bời, đương lúc hắn đang định làm gì, đột nhiên bị ai đánh mạnh một cú lên lòng. Vừa tức giận quay lại, không ngờ lại bắt gặp ngay người cha già cả đang thất vọng nhìn mình:

“Vân Thăng ơi, giờ đã lúc nào rồi, con còn nghĩ ba thứ linh tinh này! Nhà cô mẫu con đang gặp nguy, mà sao con lại có thể vô tâm thế?...”

Đương mở miệng giải thích, hắn phát hiện có gì đấy đang không ngừng tràn vào miệng, mà căn bản không lên tiếng được. Lúc này, người cha già của hắn cũng biến mất. Xuất hiện trước mắt là hai tên ác quỷ một đỏ một trắng cười ghê tởm lôi hắn vào vực sâu tối thẳm. Hắn càng lúc càng khó thở, cố gắng vẫy vùng, phản kháng. Đột nhiên, thay vào đấy là hình ảnh cô mẫu và mọi người đang bị một con quái vực dưới vực thẳm sâu xé …

Hắn bàng hoàng!

…àooo…

“..Hự…hự…”

Vân Thăng vừa trồi lên khỏi mặt nước, miệng vừa nhả nước vừa thở hồng hộc, lòng ngực phập phùng lên xuống liên tục.

Lại mơ ư? Hắn giờ không còn thấy buồn ngủ nữa. Giơ tay gạt nước trên mặt, lại kinh ngạc thốt lên: í?

Hắn vẫn nhớ trên khuỷu tay phải của mình, trong lúc chiến đấu với tên áo choàng, bị đao trường hắn vạch trúng mà để lại một đường rõ dài.

Điều hắn kinh ngạc không phải là vết thương giờ đã lành, vì Xúc nguyên thể vốn đã có tác dụng này; đáng nói là, chỗ da thịt vừa lành lại căng mịn hơn da dẻ già nua vốn dĩ của hắn nhiều. Tuy vẫn chưa thể trở lại đúng với tuổi tác thật, nhưng ít ra không phải là của một lão già bảy mươi.

Quả nhiên, sau khi lên được Xúc nguyên thể tam tầng, các bộ phận trong cơ thể đều đang cố gắng hồi phục lại trạng thái vốn có. Những luồng sinh khí đã mất, bỗng chốc lại như trở lại.

Vân Thăng cuối cùng đã thở phào. Nếu hắn vĩnh viễn phải mang bộ mặt lão già bảy tám chục này, tuy không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng hắn không cam tâm.

Một tảng đá lớn trong lòng vừa được đặt xuống, lại bỗng nhớ lại lời “chỉ trích” của bố trong mơ. Tuy biết rõ đấy chỉ xuất phát từ nội tâm tiềm tàng của bản thân, nhưng cái màn cuối cùng trong mơ quả thật kinh hoàng. Trong lòng hắn biết rõ, nếu thành Kim Lăng biến mất thất thủ, cảnh tượng trong mơ ấy tuyệt đối không phải tưởng tượng. Tình hình thực tế e rằng còn kinh khủng gấp mười lần!

Phải nhanh chóng tìm ta bọn ứng viên, hối thúc bọn Thần Vực chọn ra người cuối cùng. Hắn phải sớm rời khỏi cái nơi quái quỷ này! Hắn bỗng có ý nghĩ, nếu Thần Vực vẫn do dự không chịu quyết định, chi bằng hắn trực tiếp cầm Cổ Thư giết vào Thần Vực, dùng vũ lực cưỡng bức phá đi hạn chế của nó!

Thời gian của hắn chính là sinh mạng, Thần Vực có thể đợi, nhưng hắn không thể!

Hắn thật sự phải chuẩn bị sẵn tinh thần khai chiến cùng Thần Vực. Hắn không thể vô thời vô hạn chôn chân trốn này. Nếu Thần Vực một năm vẫn không quyết định, dù hắn có vào được thế giới trùng tử, chỉ sợ thành Kim Lăng đã không còn.

Nhưng trở mặt với Thần Vực, trong lòng hắn không nắm chắc phần thắng. Trong thế giới tinh thần hư vô này, giờ ngoài có thể triện phù trên không, và có sự bảo vệ bí mật của Cổ Thư, hắn vẫn chưa tìm được cách để phá hủy nó.

Là phải phá hủy thực thể Hoàng Sơn ư? Hay là phá hủy Thông Thiên trụ? Hắn hoàn toàn không biết ra tay từ đâu, và thực lực bây giờ của hắn căn bản không làm được.

Dù thế nào đi chăng nữa, trước mắt chỉ có thực lực là yếu tố quyết định!

Nếu hắn ở cảnh giới Tam nguyên thiên, mà Cẩm Thạch có thể khống chế cả khu dịch thể. Như vậy, hắn đã có thể sử dụng binh lực thành Liệt Hỏa và trùng tử một cách không nghĩ suy đoạt thành Thôi Tuyết. Nắm trong tay mười ứng viên, lúc ấy, hắn có thể trực tiếp đàm phán cùng Thần Vực!

Nhưng giờ hắn chưa có thực lực ấy, có muốn vội cũng không được. Cái hắn có thể làm là tiếp tục chịu sự dày vò của sự chờ đợi. Vừa tuân theo thỏa hiệp với người trong gương đi bảo vệ các ứng viên, vừa bắt tay vào nâng cao trình độ mình bất kể ngày đêm, tính đến khả năng xấu nhất.

Nghĩ như thế, Vân Thăng càng thấy Edgar quan trọng. Chỉ cần có hắn giúp đỡ ra ngoài tìm kiếm, Vân Thăng sẽ có thể tiết kiệm nhiều thời gian để năng cao năng cao năng lực hơn.

Thời thế bây giờ, để tìm một người đáng tin làm những việc cơ mật quả thật hiếm hoi. Edgar đã trải qua nhiều lần sóng gió cũng chưa từng bán đứng hắn một lần.

Có lẽ chỉ có vài người trong tòa nhà lớn thành Kim Lăng từng có được sự tin tưởng này của Vân Thăng.

Hắn tay ôm trường đao, lại tọa ngồi trên giường, ngoan ngoãn tu luyện lại khẩu quyết khô khan. Hiện này hắn đã đạt cảnh giới Xúc nguyên thể tam tầng,nguyên khí bổn thể càng dồi dào tinh túy hơn. Mục tiêu tiếp theo của hắn sẽ là đệ tứ tầng, đệ ngũ tầng. Chỉ cần hoàn thành ngũ tầng, hắn sẽ có thể xông lên cảnh giới Tam nguyên thiên.

Ngược lại, Cẩm Thạch lại là điều làm hắn đau đầu nhất. Dù là tương lại sẽ khai chiến với Băng tộc thành Thôi Tuyết hay trở mặt với bên Thần Vực; trùng tử khu dịch thể sẽ là lượng lực bảo đảm an toàn, đáng tin cậy nhất của hắn.

Có thể làm được điều này, chỉ có thể thông qua Cẩm Thạch ấu thể này. Nhưng lúc nào mới có thể vượt qua giới hạn của cự phần, nắm trong tay toàn bộ khu dịch thể? Hắn hoàn toàn không biết. Cả quá trình sinh trưởng của nó, hắn cũng không tìm thấy câu trả lời trong cự phần. Đành phải đi một bước tính một bước thôi.

Sáng hôm sau, ngoài dự kiến, người đến gặp hắn đầu tiên không phải Edgar, mà là tên Tiểu Chân và tên chủ nô tối qua vừa đòi thiêu sống bọn Edgar.

Bình Luận (0)
Comment