Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 375

“Vì sao hắn có thể đi, bọn ta thì không?”

“Đúng, đúng, ta có quen biết hắn, hắn là đội trị an chín, trước đây là tên câm, vì sao người đội chín được đi, còn bọn ta thì không, hãy tha bọn ta đi đí!”

“Ta cũng quen hắn, hắn trước cùng bọn Lão Tôn đến nhận tiền bảo kê! ”

“Cầu xin các ngươi, người đội chín còn tha được, sao không thể tha cho bọn ta? Bọn ta thà tình nguyện làm người thực vật.”

“Hắn có thể đi, vì sao bọn ta…”

Người vong ơn bội nghĩa Sở Vân Thăng không phải lần đầu tiên gặp. Ngay lúc Hắc Ám vừa giáng lâm, hắn đã gặp một người tên Điêu Định Quốc ở Thân Thành, tên này hắn vẫn nhờ rõ mồn một, hắn từng cứu gã, thế mà gã lại nghĩ lại hại hắn.

Ngày hôm nay, bọn người này nhờ phúc hắn mà đi được đến đây, mà giờ đã không chút do dự bán đứng hắn.

Hắn cũng chả có phẫn nộ, đã quá quen thuộc với tình cảnh này, chỉ cần tên Hoa tiên tử họ Lý kia không công kích, hắn có thể xem như mình không nghe thấy gì, dẫn theo cô bé câm cùng Hà lão đầu tiếp tục đi.

“Cao Tân, ngươi dám lừa ta! Tất cả người đội chín đều phải chết! Tất Phương Đạt sợ hắn, nhưng lão tử thì không! Ta cả chết còn không sợ!” Hoa tiên tử ngỡ ngàng, nhãn cầu đỏ ngầu gầm gừ.

Cũng cùng lúc ấy, lão Tất đang đứng trên cây sắc mặt tái mặt nói vội: “Vách chủ, xin hay lập tức lệnh Lý Thao…”

Xẹt xẹt! Đùng!

“Giết! Giết!” Lý Thao như nổi điên hét ầm: “Giết tất cả cho ta! Một tên không chừa!”

Mặt Tất Phương Đình tái ngắt, cả đứng cũng không còn vững, xém chút đã rơi từ trên cây xuống.

“Lão Tất, không phải như thế, ngươi quá sợ hãi mà mất hết khả năng phân tích tỉnh táo, chỉ có đứng ngoài cuộc, ngươi mới nhìn thấy rõ. Lúc nãy khi hắn lựa chọn ra đi, đã chứng minh hắn giờ chỉ cò vẻ ngoài mạnh mẽ!”

“Đáng tiếc! Nếu như vừa rồi hắn biểu hiện mạnh mẽ, ta cũng sẽ lựa chọn tin ngươi, hạ lệnh ngăn Lý Thao lại. Nhưng giờ đây, chính là lúc giết hắn tốt nhất. Ngươi biết mạng hắn đáng giá bao nhiêu trong tay bọn Băng tộc Hỏa tộc chứ? Hắn sẽ biến thành nước cờ lớn nhất trong tay chúng ta, dù chỉ là cái xác !” Vách chủ Đông Vách nhìn cuộc chiến đột nhiên diễn ra dưới mặt đất đầy dã tâm nói.

Hai tay lão Tất bắt đầu rung rẩy, nói một câu không phù hợp với thân phận mình: “Ngươi điên rồi, điên mất rồi! Ngươi sẽ phải hối hận thôi!”

Vách chủ lắc lắc đầu cười khẽ: “Lão Tất, ngươi lại sai nữa rồi. Lùi một bước mà nói, dù hắn không có vô dụng như chúng ta đã thấy bây giờ, hắn đang ngụy trang, quả thật có sức mạnh của người mạnh nhất thế gian, hành động của Lý Thao chẳng qua chỉ là tư thù, không liên quan đến rừng thực vật chúng ta, tiến một bước chúng ta được người, lùi một bước chúng ta có thể giảng hòa, thân phận của Lý Thao quả thật là quá tốt!”

Xẹt xẹt xẹt!

Một cây độc kích xuyên trời bay đến.

Sỡ Vân Thăng bình tĩnh xé vải trên áo mình bọc cô bé Thảo Định lại cột ra sau lưng, quay sang nói với cô bé câm và Hà lão đầu đang trốn tạm dưới làn chắn do thuộc hạ của Cao Tân tổ thành nhanh chóng quyết định: “Lão Hà, Tiểu Xuyên, ta bây giờ đã không thể đưa các ngươi đi theo được nữa, chỉ có thể cố đưa Tiểu Thảo đi, hiểu chứ?”

Cô bé căm cắn chặt môi đưa tay rờ rờ đầu Tiểu Thảo cảm kích nhìn Vân Thăng, gật đầu liên tục. Trong mặt cô bé, Vân Thăng dù là tên câm như trước đây hay là thận phận người thần bí bây giờ, nó cũng chỉ có một cách nhìn rất ư thuần túy của một lão bá tánh – hắn là một người tốt.

Lão Hà ôm lấy cô bé yếu ớt thở dài, như thể đã cam chịu trước số phận.

“Chị! Em không đi, em phải ở cùng với chị! Em không đi…” Cô bé Thảo Đinh sợ hãi khóc lóc.

Tiểu Xuyên nghẹn ngào quay đầu đầy nó đi.

“Em không đi, chị, xin chị, đại thúc, xin ngươi, xin ngươi để ta lại, ta không đi, ta phải ở lại cùng chị, có chết thì cả nhà ta chết chung với nhau…” Cô bé khóc lóc cầu xin.

Không biết lấy sức từ đâu, Tiểu Xuyên đã diệu kỳ thét lên một tiếng đẫm máu một cách kỳ tích: “Đi!”

“Chị…chị có thể nói được rồi! Chị đừng bỏ em lại, chị…” Cô bé liều mình giơ cành lá ra như muốn níu lấy chị mình.

Vân Thăng kéo bọc lại, lạnh lùng cắt ngang: “Im miệng! Đi!”

Thời khắc sống chết Vân Thăng vốn lạnh lùng, hắn cần phải cho đầu óc tỉnh táo, dù không đủ thông mình mưu trí, nhưng cũng phải phát huy đến cực độ có thể. Đây là điều hắn hiểu rõ từ lâu.

Đeo mặt nạ vào, và nhặt giáo dài và khiên của bọn người mặt nạ đã chết. Trong tiếng thất thanh gọi chị của Tiểu Thảo, hắn đã nhảy cẩng lên, nhờ sức bậc từ việc đạp lên các người mặt nạ khác, hắn đã nhảy khỏi đám đông.

Dưới trùng trùng lớp lớp bao vây của đại quân người thực vật, dùng mông để nghĩ hắn cũng biết mình không thể xông qua khỏi chúng, chỉ có thể bắt giặt thì bắt vua, giết đốc lĩnh của chúng đã rồi nói! Một khi đốc lĩnh chết, đại quân tất loạn, đại quân nhất loạn, với thân pháp cửu chương đồ của mình, nhất định sẽ có một tia sinh cơ.

Tốc độ! Tốc độ tựa bay!

Hắn xông thẳng vào tên Hoa tiên tử đã đỏ ngầu cả mắt, hàng loạt kế hoạch mạo hiểm lập tức dần thành hình trong đầu. Điều hắn cần không chỉ là một tia sinh cơ, mà còn thật sự cần phải thoát ra khỏi đây. Vì thế hắn còn có một kế hoạch điên rồ hơn tất.

“Tên họ Lý kia, ngươi không phải muốn phục thù cho cả nhà sao? Đến đây! Có gan thì đến đây!” Hắn tàn nhẫn thét lớn đánh vào nỗi đau của Lý Thao.

Hắn không biết tên này đầy đủ của đốc lĩnh này, chỉ nghe bọn Lão Tôn gọi hắn là Lý đốc lĩnh. Hắn giờ đang cố ý tàn nhẫn làm ra vẻ mặt cười nhạo, chế giễu thậm chí đắc ý đâm thẳng vào nỗi đau sâu thẫm nhất của tên Hoa tiên tử này.

Gã nhất định không chịu nổi!

Vân Thăng biết rõ nỗi đau của những người này nhất, vì hắn cũng thuộc trong số họ, biết rõ nhất chỗ đau của họ ở đâu.

Miệng Lý Thao truyền đến những tiếng thét gào như gầm gừ, hai mắt đỏ ngầu đây hận ý trừng trừng nhìn Vân Thăng, thân hình gã bất động như thể sắp bất chấp tất cả xông đến bằm hắn ra thành trăm ngàn mảnh!

Vân Thăng nghĩ:tên này đã cắn câu!

Hiện nay, hắn không còn một chút nguyên khí, hoàn toàn vô phương vố kiểu đánh từ xa của người thực vật, nhưng với kiểu dùng Thổ nguyên khí xâm nhập thể nội của Hoa tiên tử mọi người ở đây cho là đỉnh cao nhất, nhưng với hắn lại là đơn giản nhất.

“Đến đây đi! Đồ bỏ, ngươi vĩnh viễn chỉ có thể trơ mắt nhìn người nhà chết trước mặt ngươi. Ngươi chỉ là một tên vô tích sự!...” Chữ nào cũng hắn cũng như một thanh kiếm sắc bén và vô tình, lạnh lùng, tàn khốc nhưng nghe trong tai Lý Thao nó lại thật và đau dị thường. Từng câu từng chữ Vân Thăng nói đều xuất phát từ nội tâm mình, dùng mình để tổn thương người khác, xé toạt vết thương của bản thân ra để làm thương đối phương!

Mắt Lý Thao đỏ ngầu như ứ máu, gã sắp phát điên, con người này phảng phất như hiểu lòng gã nghĩ gì, hắn dùng từng nhát từng nhát đâm vào tim gã khiến nó lâm li rỉ máu.

Xoẹt xoẹt…

Lý Thao đương đinh bất chấp tất cả xông lên, giết tên này để hắn câm miệng, nhưng không ngờ lại bị các dây mây quấn lấy lôi ra sau.

“Đúng là nông nỗi! Bị khiêu khích dễ dàng thế.” Vách chủ Đông Vách trên cự thủ lắc đầu phán.

Vân Thăng bị các dây mây bị đánh lùi, hắn có phần thất vọng nhìn Lý Thao bị lôi về đại quân người thực vật. Nhưng chỉ một lát sau, một nụ cười để nổi lên trên mặt hắn, Lý Thao bị lôi về đại quân người thực vật, nhưng thay vào đó, là bốn hoa tiên tử khác vẫn còn lê theo dây mây đi đến .

Quả đúng là xem trọng hắn, chỉ một chốc mà phái đến bốn Hoa tiên tử xuất động.

Vân Thăng chủ động xông lên, hắn cười nhạo nói với cả binh đoàn người thực vật: “Muốn ta chết ư? Vậy xem rốt cuộc là ai sẽ chết trước!”

Bốn hoa tiên tử lập tức phát động Thổ năng lượng xâm nhập, bốn phía bao vây như thể giết hắn cho kỳ được!

Còn hắn, không những không tránh, ngược lại, dưới ánh mắt nghi hoặc của bọn chúng, hắn nhảy cẩng lên đón lấy đòn công kích.

Sát khí động trời bốn phương, chỉ duy nơi đây lặng im như chết… công kích vô hiệu ư?

“Í?” Vách chủ Đông Vách chau mày lại kinh thán.

Tất Phương Đình giờ này đột nhiên nhớ ra nói: “Ta biết rồi, lần trước cũng là hắn, hóa ra lúc ấy hắn đã đến đây, ngài còn nhớ chúng ta có một Hoa tiên tử…”

Lão còn chưa nói hết, thông qua Đằng Nhân Thông Tin đã nghe thấy một tiếng thét giận dữ.

“Ra đây!!!”

Tiếng ra đây của hắn, khiến lão Tất xém chút đã hồn bay phách lạc còn ngỡ mình đã bị phát hiện, cả vách chủ kia cũng không khỏi ú tim!

Sau đó, họ phát hiện mình đoán sai. Đợi khi nhìn rõ xảy ra việc gì,kẻ thì há hốc mồm rung lẩy bẩy, người thì mày nhíu, mắt nhắm chặt.

“Vách chủ, cầu xin ngài đấy, cầu xin ngài hạ lệnh cho dừng lại đi. Chúng ta đánh không lại hắn đâu, thật sự đánh không lại. Ngài chỉ tin ta một lần này thôi!” Tất Phương Đình vẫn liền liền van lày.

Khi lão nhìn thấy một chiếc bóng đen tuyền bỗng dưng từ đâu lù lù xuất hiện bên cạnh Vân Thăng, lão đã hoàn toàn sụp đổ, từ thể xác lẫn tinh thần, tất cả tất cả, mảnh giáp không còn!

Lão thề là chưa hề nhìn thấy vật này bao giờ, cách một khoảng cách xa nhường này, con quái vật này vẫn khiến lão thấy tái tê cả lòng, như có một luồng hàn khí sinh ra. Luồng hàn khí này chính là Mộc năng lượng trong thể nội lão đang “rung cằm cặp”!

Nhìn con quái vật với đôi cánh màu đen hình chữ M sau lưng, vách chủ thậm chí chưa kịp nói chi đã nghe rõ từ vùng đất giết chóc xa xa truyền đến giọng nói khẽ của Vân Thăng: “Giết!”

Phạch! Phạch!

Chỉ trong một chốc, quái vật đã hóa thành sấm chớp màu đen đánh vào đại quân người thực vật của Lý Thao. Một tích tắc đã cỏ bay đầu người rơi, nó đi đến đâu cũng thế tựa long trời lở núi, không đường chống đỡ.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nó đã quét qua một vòng như chốn không người, bao nhiêu người thực vật thậm chí cả bóng nó còn chưa kịp nhìn rõ đã mệnh tang chín suối, tuyệt ly nhân thế.

Người thực vật kinh hoảng không biết việc gì vừa xảy ra, một quái vật giống người nhưng lại không phải người , giống trùng tử nhưng lại không phải trùng tử này đột ngột xuất hiện như một đấng ma thần trời giáng giết chúng một đòn “tan tác”.

Véo vèo!

Tất cả bọn người thực vật lập tức dừng công kích mục tiêu ban đầu,chuyển toàn bộ “súng đạn” sang quái vật đen.

Tuy nhiên…

Phù! Quái vật tung đôi cánh đen tuyền đâm thẳng lên trời. Những chiếc gai độc, đạn quả do bọn người thực vật phóng ra… bị quái vật bỏ xa sau lưng. So với tốc độ của nó, chúng chỉ là ốc sên mà đòi chạy đua với hỏa tiễn.

Bạch bạch!

Quái vật bay vòng khiến người ta hoa cả mắt như một dãy lụa đen trên không, dưới mũi thương sắc nhọn của nó vạch ra từng tia chớp kinh thiên động địa.

Đùng đùng!

Bụi khói tứ phía, đất lở đá bay, cả Vân Thăng của bị khí lưu này hất tung đi, những nhân loại khác cũng nghiêng ngã chỏng chơ.

Cách này nảy sinh trong lúc hết cách lâm vào bước đường cùng , lợi dụng Thổ nguyên khí thâm nhập của Hoa tiên tử, tam vật bỏ nội chiến cùng ra tay phản kích, “điệu hổ ly sơn”! Thừa lúc Cổ Thư và Cung không chú ý, bỏ hạn chế, cho sinh mệnh chi nguyên ào ạt truyền vào thân trùng, nhất cử đẩy thân trùng ra!

Nhưng cục diện hình như có phần không khống chế được…

Giết chóc vẫn tiếp tục, quái vật lúc thì sà xuống mặt đất tấn công, lúc lại dùng mũi thương xa xa đâm vào một tên người thực vật đang kinh hoàng thất thần, cả binh đoàn người thực vật cứ thế bị nó vùi dập dưới chân.

Tử vong đồ sát triệt để bao trùm cả mảnh đất hắc ám này.

Bình Luận (0)
Comment