Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 44

Vị trí yếu ớt nhất của Xích Giáp Trùng chính là đầu và hậu môn, trong quá trình giao tranh trực diện, Sở Vân Thăng cũng chỉ có thể đối mặt với đầu côn trùng, chỉ cần thành công liền có thể nhanh chóng kết thúc chiến đấu.

Con côn trùng đã bị thương mất cả hàm dưới này, sức phòng ngự đã giảm rất nhiều, một cái chân đao của nó khó khăn lắm mới đâm đến được chiến giáp của Sở Vân Thăng, hắn liền nghiêng người lách qua, không tốn bao nhiêu công sức đã chém vỡ đầu nó.

Gã binh sĩ giết đỏ cả mắt kia bị côn trùng ném ra ngoài, nằm hấp hối trên đất, hai người chiến hữu vội vã ôm lấy gã.

"Tiểu đội trưởng!..." Giọng nói của một người trong đó hơi nghẹn ngào, muốn nhét đoạn ruột bị lôi ra vào trong lại, nhưng lại run rẩy không cách nào làm được.

Tính mạng của vị tiểu đội trưởng này nhanh chóng trôi đi, cánh tay trái gần như đã biến thành thịt nát mềm oặt rũ xuống mặt đất, đầu gục xuống, được các chiến hữu lắc lư hơn mười lần mới cố sức mở được nửa con mắt, gắng sức mấp máy miệng, chiến hữu của gã lập tức kề sát lỗ tai tới gần miệng hắn.

Giác quan của Sở Vân Thăng vốn đã vô cùng nhạt bén, giọng nói thều thào của vị tiểu đội trưởng lúc nào cũng có thể chết này vẫn truyền vào lỗ tai hắn một cách rõ ràng..

"Cường ... Tử ... tìm ... tìm một ... chỗ ... chôn cất ... anh, anh ... anh ... không ... muốn ... giống ... giống như ... một ... con ... chó chết!...."

Miệng tiểu đội trưởng trào máu tươi, tí tách chảy xuống.

Nước mắt nước mũi Cường Tử chảy dài, nghẹn ngào gật đầu nói: "Vâng! ... Tiểu đội trưởng, tiểu đội...."

Vị tiểu đội trưởng đột nhiên co giật kịch liệt mấy cái, miễn cưỡng giương mí mắt vô lực, nhìn lên bầu trời có chút ánh sáng mờ mịt, yếu ớt thều thào mấy tiếng mơ hồ: "...Nếu như ... như ... gặp ... gặp được ... chị dâu cậu ..."

Nói được phân nửa, đã không còn nghe được gì nữa, đôi mắt của gã vẫn mở ra nhìn lên bầu trời, trên khóe miệng như có như không vẫn còn một nụ cười thảm, như đang hồi ức, lại như đang ước mơ.

Cường Tử và một gã binh sĩ khác gục đầu lên thân thể tiểu đội trưởng, nghẹn ngào khóc, ngón tay ghim lên nền đất, nắm lại thật chặt .

"Anh Cường, chúng ta liều mạng với côn trùng, đại đội trưởng đã chết! Trung đội trưởng đã chết! Tiểu đội trưởng cũng đã chết! Các anh em tất cả đều đã chết hết, sống trên đời còn có ý nghĩa gì!?" Một gã lính khác đột nhiên nhảy dựng lên nói, mặt mày dữ tợn.

...

Sở Vân Thăng bước qua xác chết của con côn trùng, lặng lẽ rời khỏi. Thường trong những lúc hắn một mình một người, cũng sẽ nghĩ, nếu có một ngày bản thân chết trong miệng côn trùng, nếu được người khác chôn xuống dưới đất mà không phải nằm lăn lóc bên đường như một con chó chết, có lẽ đó chính là một niềm hạnh phúc cuối cùng của mình.

Bình thường hắn vẫn tự cười cái ý nghĩ này của mình, khi còn sống còn không để ý hết được, vậy mà còn muốn đi để ý nhiều chuyện sau khi chết như vậy, đúng là có chút buồn cười.

Chỗ không xa, đám người Tiễn Đức Đa và Khương Nghiệp đang chém giết với côn trùng, những binh lính phối hợp tấn công với bọn hắn xả đạn như đang phát tiết, từng con từng con côn trùng ngã xuống, con người cũng đắm chìm vào trong máu tươi.

Sở Vân Thăng bước nhanh hơn, nhảy lên cao, chém một kiếm lên lớp giáp xác của một con côn trùng đang định đánh lén một gã đội viên từ phía sau lưng.

Thanh kiếm Thiên Ích sắc bén dưới tác dụng của nguyên khí tinh thuần của Sở Vân Thăng, mạnh mẽ phá tan tầng phòng ngự của côn trùng, chém thật mạnh lên lớp giáp xác của nó, két một tiếng, trên giáp xác nứt ra một khe hở.

Sở Vân Thăng thuận theo trọng lực khi lao từ trên trời xuống, đâm thẳng mũi kiếm vào trong khe hở, xoạt một tiếng, đâm thật sâu vào sau lưng côn trùng.

Xích Giáp Trùng đau đớn, điên cuồng rung lắc, muốn hất bay người đang nằm trên lưng nó đi. Đáng tiếc Sở Vân Thăng cũng không cho nó bao nhiêu cơ hội để giãy dụa, rút kiếm Thiên Ích ra, một hơi đâm liền mấy nhát, mãi đến khi côn trùng đã hoàn toàn không thể nhúc nhích mới thôi.

Lau đi chất nhầy của côn trùng dính lên mặt nạ bảo hộ, Sở Vân Thăng xoay người chém một kiếm, chặt đứt cái càng đang muốn kẹp lấy mình của một con côn trùng khác, cả người hắn như hóa thành một viên đạn, bắn thẳng tới một bên mất đi cái càng của con côn trùng.

Toàn bộ kiếm Thiên Ích đều bị Sở Vân Thăng cắm mạnh vào trong miệng con côn trùng, hắn hét lớn một tiếng, đẩy chuôi kiếm, liên tiếp đẩy lùi côn trùng ra sau mấy bước, sau đó rạch mạnh kiếm Thiên Ích xuống dưới, mang theo những chất nhầy ăn mòn bẩn thỉu xé ra ngoài.

Con côn trùng đã bị thương nặng, lảo đảo lui về sau, trong miệng chảy đầy thứ chất lỏng màu xanh biếc, loạng choạng mấy bước, cuối cùng mới ngã xuống.

Lúc này, toàn bộ chiến trường chỉ còn lại ba con Xích Giáp Trùng đã bị các chiến sĩ thức tỉnh phá vỡ tầng phòng ngự, đang bị hỏa lực điên cuồng của các binh lính ép lại cùng một chỗ, chỉ còn chờ chết.

Tiễn Đức Đa đã hoàn thành nhiệm vụ, lúc này mới đầy mặt sợ hãi mà nhìn sang Sở Vân Thăng dính đầy chất nhầy trên người, khó hiểu hỏi Dư Tiểu Hải bên cạnh: "Anh bạn này của anh thật quá mạnh mẽ, lẽ nào anh ta không nghe thấy lời của đội trưởng, chỉ cần phá vỡ tầng phòng ngự của côn trùng là được rồi sao?"

Dư Tiểu Hải khinh bỉ nhìn hắn một cái, ngạo nghễ nói: "Phá vỡ phòng ngự? Tôi còn chưa từng thấy con côn trùng nào còn có thể sống sót dưới đòn tấn công của anh Sở!"

Hiển nhiên Dư Tiểu Hải đang nói khoác, ít nhất thì trước đó không lâu, Sở Vân Thăng vì phải giữ lại nguyên khí mà không thể không vạch sẵn con đường chạy trốn, thoát khỏi ba con côn trùng đuổi theo hắn, có điều lúc này, Sở Vân Thăng liên tiếp giết chết ba con, không cần bất kỳ một binh lính nào nổ súng hỗ trợ, điều này không khỏi khiến Tiễn Đức Đa tin tưởng vào lời của Dư Tiểu Hải.

"Đúng là cao thủ chân chính, ngoại trừ đội trưởng, tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua ai lợi hại như vậy, à không, dù là đội trưởng cũng còn không bằng! Quá mạnh mẽ, quá tốt, may mà lại còn ở tổ của mình, ha ha!" Tiễn Đức Đa tràn đầy hưng phấn cười nói.

Khương Nghiệp bên cạnh nghe hắn nói như vậy, chỉ biết ngượng ngùng cười cười, chia tổ là do đội trưởng quyết định, hắn cũng không có cách nào, có điều cũng may là năng lực của tên nhóc gọi là Diêu Tường kia cũng không tệ lắm, khiến hắn ít nhiều cũng hơi an ủi.

Ba con Xích Giáp Trùng cuối cùng rốt cuộc cũng ngã xuống, những đội viên tham gia giải quyết ba con côn trùng này cũng lần lượt trở lại bên người Khương Nghiệp và Tiễn Đức Đa, nhìn những thi thể đầy đất, có của con người, có của côn trùng, đều xen lẫn cùng một chỗ, mọi người cũng không có tâm tình đâu để nói chuyện trên trời dưới đất, kiểm tra một chút tình hình nhân viên và tổn thất, chào hỏi qua một vị nhân viên chỉ đạo duy nhất còn sống sót bên quân đội, mọi người mang theo tâm tư của mình rời khỏi chiến trường.

Sở Vân Thăng không rời đi, hắn đứng một bên hút thuốc, nói với đám Tiễn Đức Đa là hắn cần yên tĩnh một chút, hắn đang muốn chờ đến khi đội hộ vệ thức tỉnh và quân lính đều rời đi, tranh thủ hấp thu nguyên khí trong xác chết của côn trùng. Nguyên khí lãng phí trong mỗi phút mỗi giây, đều làm cho hắn cảm thấy đau lòng.

Mỗi lần chiến đấu thảm khốc, đều gặp phải rất nhiều tình huống bất đồng, tâm tình của đội viên bị chấn động mạnh cũng là một việc bình thường, Tiễn Đức Đa và Khương Nghiệp cũng không quá để ý, chào hỏi đôi câu rồi cùng mọi người quay trở lại xe tải. Dư Tiểu Hải cũng bị Sở Vân Thăng yêu cầu trở về xe tải trước, để gã tranh thủ đi hỏi Trương Tự Thành về tình hình tiến triển của việc nghiên cứu phương pháp rèn luyện năng lực.

Những binh lính còn sống, khăng khăng yêu cầu phải hỏa táng chôn cất cho các chiến hữu đã chết, Sở Vân Thăng đại khái cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng họ: Bây giờ người chết là chiến hữu, tương lai người chết có khả năng là chính mình!

Côn trùng đã bị giết chết, đoàn người chạy nạn phía sau sẽ lập tức tiến lên, bây giờ đến ngoại ô Thân Thành còn chưa ra được, trong lòng tất cả mọi người đều nóng như lửa đốt, không dám dừng lại quá lâu.

Đối với người thường, Sở Vân Thăng cũng không quá để ý đến việc để lộ năng lực của nguyên phù ra trước mặt bọn họ, đối với họ mà nói, cầm một tấm nguyên phù đi hấp thu nguyên khí thiên địa, so với chiêu chém vòng lửa của Diêu Tường cũng đều là những chuyện không thể tưởng tượng, không cảm thấy có gì đặc biệt khác thường.

Tròn mười sáu con côn trùng, Sở Vân Thăng sau khí hấp thu đầy tấm Nhiếp Nguyên phù trống không đã chế tạo trước đó, lại không ngừng chế tạo thêm nguyên phù mới để tiếp tục hấp thu.

Một số con côn trùng đã bị thất thoát năng lượng khá lâu, mười sáu con côn trùng cũng chỉ tương đương với mười bốn con vừa chết, hắn tổng cộng thu được hai tấm Nhiếp Nguyên phù tràn đầy hoa văn ngọn lửa, lại thu hai cái xác còn dư vào trong Vật Nạp phù, để sau này lại dùng.

Trong cơ thể vẫn còn dư lại ba nấc nguyên khí, hắn không định lập tức bổ sung đầy, có hai tấm Nhiếp Nguyên phù đầy hoa văn trong người, lúc nào cũng có thể bổ sung, không cần phải nóng vội..

Quan trọng hơn là, yêu cầu khi tu luyện là phải hoàn toàn xả hết nguyên khí trong cơ thể, mới tính là trọn vẹn một quá trình, cho nên hắn dự định phải dùng hết lượng nguyên khí còn lại trong cơ thể đã.

Tâm tình của Sở Vân Thăng đã khá hơn một chút, bao lâu nay vấn đề Nhiếp Nguyên phù không đủ vẫn luôn làm khó hắn, rốt cuộc cũng giải quyết được, như vậy có nghĩa là tốc độ tu luyện của hắn sẽ lại lần nữa nhanh hơn, cảnh giới Hai Nguyên Thiên dường như không còn xa xôi như vậy nữa.

Khi hắn trở lại xe tải, Dư Tiểu Hải hưng phấn nói với hắn, nghiên cứu của Đại học Đông Thân về năng lực của mình đã có kết quả sơ bộ, lại còn giới thiệu cả một kế hoạch rèn luyện.

Sau khi Dư Tiểu Hải thí nghiệm, quả thật là tốc độ khôi phục năng lực có nhanh hơn trước kia một chút, có điều Sở Vân Thăng thấy vẫn quá chậm, thậm chí là còn chưa đến phân nửa tốc độ tĩnh tọa tu luyện của hắn, không riêng gì Dư Tiểu Hải, hắn biết những đội viên khác đều có tốc độ khôi phục rất chậm, đây chính là nguyên nhân vì sao mà bọn họ phải chia tổ ra để chiến đấu.

Sở Vân Thăng tìm đến đội trưởng Chung Nam, yêu cầu cho mình tham gia tất cả các lần chiến đấu của các tổ, hắn có nhu cầu cấp bách phải nâng cao thực lực của mình.

Bình Luận (0)
Comment