Hắc Đạo Nữ Vương: Xin Chào Thiếu Gia

Chương 11

Ái Kỳ đang ngồi trước máy tính, đôi tay linh hoạt múa trên bàn phím, hiện tại cô đang điều tra ba người Tâm Mỹ.

Trên máy tính hiển thị những con số lạ, khóe miệng Ái Kỳ nhếch lên, bảo mật này phá quá dễ dàng, chỉ là Hắc Long không tìm ra mà thôi. Người ta nói thông minh quá cũng hóa ngu, quả không sai.

Tay vẫn bấm theo trình tự, không quá hai phút đôi tay dừng lại, đôi mắt lạnh nheo nhìn màn hình.

Tâm Mỹ tên tuổi không rõ, sát thủ danh hiệu 07, được truy nã khắp thế giới, mệnh danh đứng đầu top 5 nhân vật nguy hiểm.

Lưu Phong tên tuổi không rõ, hacker danh hiệu 04, hacker bí ẩn luôn phá rối kinh doanh các tập đoàn lớn, cho đến nay đã tính được mấy nghìn công ty phá sản, mất nhà mất việc.

Lưu Vũ tên tuổi không rõ, siêu trộm danh hiệu 05. Người này cũng là một tên đau đầu trong việc truy nã, đi không đầu về không đuôi.


Nghe nói ba người này, đã từng được các cục an ninh quốc gia thế giới, cầu xin Trần lão đại ra tay, chỉ là bị cô từ chối khéo léo. Không muốn tham gia vào chuyện nhàm chán này. Việc mà bấy lâu an ninh khốn khổ, nay bị từ chối vì nhàm chán như vậy bọn họ cũng không có mặt mũi nói thêm, mà người này cũng không thể động.

Ái Kỳ ngả người ra sau ghế, tay gõ gõ trên bàn tạo ra âm thanh thanh túy. Khóe môi hơi nhếch lên Tâm Mỹ, Lưu Phong, Lưu Vũ, oan gia ngõ hẹp rồi, giúp người cướp lô hàng của tôi, sau đó tôi bị thương! Xem ra mấy người không thoát khỏi tôi rồi.

"Rào rào, bùm bùm"

"Tinh." Đồng hồ chỉ 12 giờ đúng, tóc tách 1s, 2s, 3s... Trong đêm khuya tối, trời mưa to xối xả, ánh sáng chớp lóe sấm chớp theo cơn gió thổi mạnh, giống như ông trời đang khóc thét vì ai.

Nửa đêm trên đường phố không bóng người, trên đường được thắp sáng bởi những ánh đèn chớp nháy. Vậy mà đêm khuya lại có chiếc xe Ferrite sang trọng lao như bay trên đường.


Theo sau khoảng năm chiếc xe BMW đuổi theo, kèm theo tiếng súng vang vọng khắp nơi, cướp đi sinh mạng con người.

Bên ngoài gió thổi nhè nhẹ, đêm khuya trăng đã lên cao. Ái Kỳ nằm trên giường lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn lắc đi lắc lại, đôi mày nhíu lại từng giọt mồ hôi chảy xuống.

"Không mẹ ơi!" Giọng nói non nớt của đứa trẻ năm tuổi, đôi tay bé nhỏ cầm lấy bàn tay trắng nõn đã nhuốm máu, khóc lóc không ngừng.

"Tiểu Kỳ, con đừng khóc, ngoan, con phải sống, sống thật tốt, phải trả thù cho ba mẹ, biết chưa?." Giọng người phụ nữ yếu ớt, dần dần nhỏ lại, và không còn nghe thấy nữa, bàn tay cô bé đang cầm cũng trượt xuống.

"Huhu...mẹ ơi, ba ơi...đừng bỏ con."

"Ba ơi...mẹ ơi."

"Không, không, không được."

"Không." Ái Kỳ bật dậy, miệng không ngừng lẩm bẩm, đôi mày nhíu lại, đôi mắt lạnh lùng giờ đã trở nên hỗn loạn đầu đầy mồ hôi.


Giấc mơ này đã theo cô mười hai năm rồi, cảnh máu me, tiếng súng vang trong đêm mưa, ba mẹ đã rời bỏ cô, đã chết trong đêm hôm đó.

Từng gọi mồ hôi rơi xuống, sự sợ hãi trong lòng lại nổi lên, không...cô phải mạnh mẽ, không được sợ hãi, phải trả thù cho ba mẹ.

"Ước nguyện cuối cùng của hai người!"

Ái Kỳ đã từng hứa với bản thân, phải thật mạnh mẽ, phải trả thù cho ba mẹ. Tối hôm đó, gia đình hạnh phúc của cô, đã không còn.

Người bạn thân của ba mẹ cô, vì muốn có được vị trí cao trong hắc đạo, không vì tình bạn bè, mà cướp đi mạng sống của bọn họ. Nhưng ông ta lầm rồi, còn có cô, thì mối thù đó vẫn chưa kết thúc.

Hắc Long không ngủ được, nên dậy đi loanh quanh. Không ngờ qua phòng lão đại lại nghe thấy, đôi mắt khẽ cụp xuống. Lão đại vẫn như vậy, chưa quên được chuyện đó.
Lão đại bề ngoài lạnh lùng như khối băng. Nhưng thật sự lão đại cũng là người yếu đuối mỏng manh dễ vỡ, sự chứng minh chính là cậu vừa nghe được.

"Vào đây." Đang suy nghĩ, đột nhiên nghe được giọng lạnh lùng, không kém sự ngông cuồng, từ phòng vọng ra.

Hắc Long chần chừ, rồi sau đó cũng bước vào. Thấy lão đại đang ngồi trên ghế, tay cầm ly rượu whiskey uống, tạo lên sự cô đơn hiếm thấy.

"Lão đại, sao người không ngủ?" Dù biết, như Hắc Phong vẫn hỏi, anh không dám nói thẳng, sợ...!

Ái Kỳ cầm chai rượu, rót ra một cốc, cho Hắc Long, vẫn âm thanh băng lãnh: "Ngủ? Chả phải cậu biết sao?"

Cầm lấy ly rượu, Hắc Long ngồi xuống ghế bên cạnh rất tự nhiên, giọng nhẹ nhàng: "Lão đại, mười hai năm rồi, người chưa quên sao?"

Mệt mỏi dựa vào ghế, Ái Kỳ nhắm mắt lại, lãnh khốc nói: "Quên, làm sao mà quên được?"
Sáng hôm sau, mọi việc vẫn tiếp tục diễn ra bình thường. Chỉ là Kiều Anh, Nhã Lộ cũng không đến gây chuyện nữa.

Thấy Tâm Mỹ đi đi lại lại, ánh mắt cứ nhìn mình. Ái Kỳ khó chịu nhíu mày, lạnh lùng nói: "Chuyện gì?"

Lưu Phong ngồi gần Ái Kỳ, ánh mắt ra hiệu đến nhanh, đây là cơ hội đó.

Tâm Mỹ sợ sệt ngồi cạnh bàn Ái Kỳ, ngượng ngùng cười: "À, tối tớ muốn rủ cậu đi Hill Club, để cảm chuyện hôm qua, cậu đi chứ?"

Lưu Phong bên này trừng mắt, ý nói: Cậu bị điên hả? Bảo cảm ơn chuyện hôm qua, mà làm gì vậy?

Tâm Mỹ cũng trừng lại, mặt hơi hếch lên: Cậu đi mà nói. Hừ! Không dám chứ gì? Không dám thì câm miệng.

Ái Kỳ ngẩng đầu lên, nhăn mày suy nghĩ, nhếch môi theo thói quen: "Được."

Ái Kỳ cũng không có ý xấu về mấy người này, chỉ là cô muốn thu phục mấy người này, muốn ba người này phải theo cô.
Liếc mắt nhìn Kiều Anh, nhìn mặt cô ta có âm mưu gì đó. Ái Kỳ cũng không rảnh quan tâm, nhưng nếu động vào miếng mồi của cô, cô sẽ không do dự xử lý.

Mặt mày Tâm Mỹ lập tức vui vẻ, hay xuống bàn Tử Dạ: "Tử Dạ, cậu đi chứ?" Tâm Mỹ ngồi cạnh bàn, lúc rảnh rỗi là quay với Tử Dạ nói chuyện. Tuy chỉ nói một hai câu, Tâm Mỹ cũng không cảm thấy chán, nên dần dần trở nên thân thiết.

Tử Dạ lạnh lùng nhìn Tâm Mỹ, liếc Ái Kỳ một chút như suy nghĩ gì đó, rồi gật đầu "Được."

Buổi học cũng nhanh chóng trôi qua, vẫn như thường ngày, mọi việc diễn ra theo trình tự, tất cả mọi người đều nhanh chóng ra về.

Bình Luận (0)
Comment