Hắc Đạo Nữ Vương: Xin Chào Thiếu Gia

Chương 17

Ái Kỳ mặc đồ đơn giản như thường ngày, hôm nay là ngày cắm trại trên rừng, nhân cơ hội này cũng có thể rèn luyện cho ba người Tâm Mỹ. Cô không muốn người bên cạnh là người vô dụng, người có thể theo Trần Ái Kỳ phải hơn người thường.

Chiếc xe lăn bánh đến khu tập hợp, bốn người nhanh chóng có mặt điểm danh. Người phụ trách đợt này là Đoàn Tử - Huấn luyện viên thể hình nổi tiếng.

Trước khi bắt đầu vào trong, Đoàn Tử nói: "Cuộc cắm trại diễn ra vào ba ngày, trong rừng không hề có động vật nguy hiểm, nhưng sẽ có rắn và các động vật gây ngứa."

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Đoàn Tử nói tiếp: "Chúng ta sẽ chia làm mỗi nhóm năm người."

Dứt lời mọi người rối rít tìm nhóm thích hợp cho mình. Bên này Kiều Anh cười tươi kéo Nhã Lộ đi về phía nhóm Ái Kỳ: "Tớ sẽ ở nhóm này". Sau đó lườm Tâm Mỹ, ý nói cút ra chỗ khác.


Nhìn Kiều Anh kiêu căng, Tâm Mỹ khinh thường nhìn một cái. Mặt thật dày, cũng không biết cô ta là người thế nào, mấy hôm trước còn bắt cô, không biết xấu hổ giờ còn dám vác mặt đến. Nếu không phải là lão đại nói, cô ta còn việc cần đến thì cô đã không phải nhẫn nhịn. Tâm Mỹ hừ lạnh, bĩu môi nói: "Cô không thấy sao? Đủ người rồi."

Kiều Anh thấy giọng điệu của Tâm Mỹ, trợn mắt khiêu khích. Nhìn một vòng chỉ có bốn người, không quan tâm tay đẩy Nhã Lộ ra lại nói: "Có bốn người thôi mà, tôi vào nữa là đủ. Cô nên im lặng không có quyền lên tiếng."

Kiều Anh hiện tại nhìn Tâm Mỹ rất chướng mắt, chỉ cần Tâm Mỹ còn sống thì ngày đó cô còn chưa buông tha.

"Tôi nữa." Tâm Mỹ đang xắn tay áo lên, chuẩn bị cho Kiều Anh một trận. Thì từ xa Tử Dạ đang tiến lại gần, khuôn mặt lạnh lùng cùng vẻ đẹp tuấn mỹ hấp dẫn, đứng gần Tâm Mỹ, sau đó ánh mắt lại nhìn Ái Kỳ.


Kiều Anh nhìn Tử Dạ bằng ánh mắt si mê, hiện giờ cô mới nhìn rõ người con trai này, thật sự rất đẹp.

"Chậc chậc, thấy chưa đủ người rồi, mau cút đi." Tâm Mỹ vung tay đuổi người, mắt liếc Kiều Anh nhìn Tử Dạ chằm chằm thì khinh bỉ.

Bị Tâm Mỹ đuổi, Kiều Anh nghiến răng lườm Tâm Mỹ, quay người đi, trong lòng đang chửi tám đời tổ tông Tâm Mỹ.

"Cứ chờ đi, chúng mày nhanh sẽ được hưởng thụ." Kiều Anh vừa đi vừa suy nghĩ, mặt đen tiến lại nhóm Uyển Như.

Một đoàn bốn mươi lăm người, cả năm huấn luyện viên đi sâu vào trong khu rừng, mặt ai cũng tràn đầy phấn khích.

Theo lời huấn luyện viên nói, các nhóm mọi người bắt đầu dựng trại, rồi sau đó tự kiếm thức ăn cho nhóm, trong rừng có rất nhiều động vật để bắt. Đây quả là những thứ mà thiếu gia, tiểu thư ăn không ngồi rồi chưa từng nghĩ đến, ai đấy đều hăng hái.


Nhóm Ái Kỳ dựng trại rất nhanh, vừa xong năm người cùng bắt đầu đi kiếm thức ăn. Trong rừng cây cỏ cũng khá rậm rạm, ai cũng mang theo đồ chống muỗi và côn trùng.

Vừa đi Tử Dạ vừa chú ý nhìn Ái Kỳ, bề ngoài cứ lạnh lùng, không thể đoán được cô đang suy nghĩ gì. Từ trước đến nay Tử Dạ anh luôn nhìn thấu hiểu người khác, nhưng mà coi gái này càng nhìn càng không thể nhìn rõ.

Tử Dạ nghĩ gì Ái Kỳ đương nhiên biết, nếu người khác đều nhìn thấu suy nghĩ của cô, thì cô nên thu dọn về quê cày cấy.

Đi sâu vào rừng, Ái Kỳ quan sát xung quanh không có gì nguy hiểm, cô tiến về một gốc cây to dựa vào nhắm mắt lại.

Ba người Tâm Mỹ thầm kêu khổ, bắt đầu hành trình kiếm săn bắn. Tử Dạ nhìn Ái Kỳ một lúc, cũng không nhiều lời nhặn những viên đá nhỏ dưới chân, tìm những con mồi.
Cứ như vậy, bốn người bắt được rất nhiều động vật. Ái Kỳ nhìn trong tay bốn người, thỏ có, chim có, gà có, rắn có. Trong mắt hiện lên tia hài lòng.

Thường thì những động vật sống trên rừng, đều là động vật rất to và nặng cân. Nhìn nhiều động vật bụ bẫm trong tay, Tâm Mỹ nuốt nước miếng nói: "Đủ rồi, chúng ta về thôi tớ rất đói."

Mọi người gật đầu, nhiều như vậy năm người ăn cũng không hết. Chưa đi được mấy bước, một đàn rắn bò ra. Trên tay Tâm Mỹ có cầm một con rắn, giống y loài rắn này, mọi người lại không thể ngờ rằng lại có nhiều rắn đến như vậy.

Bước chân Ái Kỳ khựng lại, ánh mắt thản nhiên nhìn đàn rắn độc đang ngoe nguẩy bò lại gần, sau đó đứng cách xa đến nơi an toàn, ánh mắt lạnh không thay đổi nhìn ba người.

Tâm Mỹ, Lưu Vũ, Lưu Phong nhìn Ái Kỳ mếu máo, nhìn đàn rắn nghênh ngang đến gần nuốt một ngụm nước miếng. Ánh mắt bắt đầu tìm kiếm vũ khí cây cỏ xung quanh.
Không biết từ đâu Tử Dạ trong tay cầm một chùy thủ sắc bén, tư thế sẵn sàng. Bầy rắn đang gần tiến lại gần, chỉ cần một cử động nhỏ chúng có thể tấn công ngay, bốn người nhìn nhau qua ánh mắt trao đổi.

Tuy loài rắn này có độc, nhưng không thể gây chết người, nói cách khác loài rắn này không đáng để vào mắt, chỉ là nếu muốn chạy cũng khó, chi bằng giải quyết hết.

Tay Tử Dạ ra tay với tốc độ nhanh, khua đi khua lại không bỏ sót con nào, mùi máu tanh của rắn nồng nặc xộc vào mũi rất khó chịu, một lúc sau gần trăm con rắn nằm không động đậy.

"Ay da, mấy con rắn này thật là, có cần thiết phải hung dữ như vậy không?" Lưu Phong nhìn đống rắn nằm dưới cỏ rậm, than thở.

"Chậc chậc, thật nhiều rắn." Lưu Phong phủi phủi máu bắn trên tay, suýt là bị nó đớp đôi tay xinh đẹp rồi.
Tâm Mỹ nhìn hai người, miệng cười to trêu chọc: "Haha, hai người đúng là quá kém."

Ái Kỳ bật người dậy, đột nhiên cảnh giác xung quanh, ra hiệu cho mọi người: "Trật tự". Mọi người lập tức im lặng, Tử Dạ cũng đoán ra có điều gì đó nguy hiểm.

"Là hổ." Ái Kỳ đột nhiên lên tiếng, động tĩnh này cô biết rất rõ, không thể sai vào đâu được.

Ánh mắt Tử Dạ hiếu kỳ nhìn Ái Kỳ, ngay cả kẻ định ở rất xa cô ấy cũng nhận ra được chẳng nhẽ là do giác quan.

"Không phải nói nơi này không có động vật nguy hiểm sao?" Tâm Mỹ trợn mắt lên ngạc nhiên, nơi này cư nhiên lại có hổ, đùa sao?

"Chỉ cần là rừng, thì cái gì cũng có." Ngữ khí lạnh lùng, cuồng bạo của Tử Dạ khẳng định, ánh mắt tìm kiếm xung quanh.

Động tĩnh ngày càng gần cây cỏ vang lên tiếng xột xoạt, chả mấy chốc hai con hổ to lớn, chiều dài hai mét xuất hiện trước mặt, hàm răng nhọn hoắt liế m liế m mồm như tìm được mồi ngon.
Ba người Tâm Mỹ trợn mắt lớn, họ chưa bao giờ thấy được hổ to như vậy, quá là lớn đi. Có lẽ vì tiếng động vừa rồi biết đám rắn này, hai con hổ này mới nghe thấy.

Đối với Ái Kỳ chỉ liếc mắt, hai động vật này không đáng để vào mắt, với sức của cô hai động vật này còn kém xa, điều cô muốn chính là ba người kia ra tay.

Tử Dạ nhìn Ái Kỳ đến cả liếc cũng không thèm, nếu là những cô gái khác họ sẽ hét lên rồi khóc vì sợ hãi. Vậy...

Hai con hổ đi vòng quanh bốn người cũng không nhận ra sự hiện diện của Ái Kỳ, chỉ cần con mồi có động tĩnh, móng vuốt của nó sẽ một phát chí mạng, vậy là có một miếng mồi ngon dâng đến tận miệng.

Nhìn con mồi ngon trước mắt, có thể thấy được nước dãi đang chảy ra, chiếc lưỡi lớn liế m xung quanh miệng, ai nhìn vào cũng cảm thấy ghê tởm.
Tâm Mỹ lấy từ trong người ra tay cầm con dao nhỏ, môi nhếch lên một đường cong hoàn mĩ, tay hơi động đậy, xoay xoay con dao nhỏ trong tay khiêu khích. Lão đại đã muốn như vậy, bọn họ cũng không thể làm trái.

Thấy con mồi động tĩnh, con hổ lớn hơn xông đến ba Tâm Mỹ, móng vuốt sắc nhọn hiện ra, nếu trúng có thể thân tàn ma dại.

Con hổ nhỏ hơn lại hướng đến người Tử Dạ, điên cuồng xông lên ánh mắt tham lam nhìn con mồi trước mặt.

Bình Luận (0)
Comment