Ái Kỳ không hề tỏ vẻ tức giận, nhìn thân ảnh khuất dần sau cửa lớp, khóe môi nhếch lên. Tổng thống Mỹ à, ông có một đứa trẻ thật thú vị.
Tuy thật sự Lãnh Thiếu Tuyệt không biết thân phận của cô, càng không biết quan hệ của cô và ba anh ta. Nhưng ấn tượng đầu tiên của anh ta đối với cô, là một người rất chán ghét phụ nữ.
Ở trong mắt và ngoài mặt của Lãnh Thiếu Tuyệt đã biểu hiện hết những suy nghĩ đó.
“Cái này, cái này…” Lưu Vũ ậm ừ mãi không nói ra, đầu óc cũng không nghĩ ra gì, nói ra lại sợ nói gì không đúng thì lão đại lại tức giận, mắt liếc liếc Tâm Mỹ, Lưu Phong.
Trong lớp nói ra các học sinh ở đây đều sợ Lãnh Thiếu Tuyệt, cũng từng có nam sinh gây gổ với Lãnh Thiếu Tuyệt, bị anh ta đánh cho ba mẹ không nhận ra.
Sau này học sinh đều lấy đó làm gương, có đi đường chạm chán phải đi đường vòng, nếu không sẽ rất thê thảm.
Khi Lãnh Thiếu Tuyệt ra khỏi lớp, học sinh đều tụm năm tụm bảy lại xì xào. Lãnh Thiếu Tuyệt đáng sợ hôm nay lại tốt bụng như vậy?
Lưu Phong nhún vai tỏ vẻ không biết, từ khi gặp lão đại đến giờ ngòai mặt lạnh lùng ra, đây là lần đầu tiên anh thấy lão đại có biểu cảm khác.
Cũng không biết Lãnh Thiếu Tuyệt kì dị kia có cái gì thu hút lão đại, mà khiến cho lão đại thay đổi 960° nữa.
Tiếng trống vào lớp vừa vang, Tử Dạ cũng vừa bước vào lớp. Cũng vì vụ ăn cắp bản thiết kế trong công ty hôm qua, anh phải thức đêm đến tận sáng để xử lý.
Sắc mặt hôm nay cũng không tốt lắm, cũng là vì thiếu ngủ.
Một góc bàn không ai để mắt, Dương Uyển Như tay cầm tấm ảnh cô bé khoảng năm tuổi, vuốt ve.
“Ái Kỳ à, bao giờ cậu mới trở về? Là ba mình không tốt cậu hãy trở về đi, không phải cậu nói chúng ta mãi mãi là bạn tốt sao?”
Suốt buổi học Lãnh Thiếu Tuyệt cũng không có mặt, về việc này ai cũng không cảm thấy kì lạ, giống như việc này xảy rất nhiều lần.
Một bá học thường xuyên nghỉ học, thành tích học tập vẫn đứng nhất trường.
Tử Dạ vừa ra khỏi lớp học với khuôn mặt mệt mỏi, hôm nay thật sự anh không có hứng thú với chuyện gì, cả người cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Bản thân lại còn mắc chứng…
Đang suy nghĩ linh tinh Tử Dạ va phải một người, định né sang một bên đã nghe thấy câu chửi: “Khốn kiếp.” Sau đó là một cú đấm mạnh vào mặt phải.
Tử Dạ mất đà ngã xoài xuống nền, tay bất giác lau khóe miệng chạy máu, trong lòng đột nhiên nổi giận ngồi dậy, muốn xem người nào lại đánh anh, cũng chỉ là lỡ va phải thôi.
Mà đối phương không để anh nhìn rõ ai đã bị đánh liên tiếp vào mặt.
Học sinh đang tan học xảy ra sự việc này túm tụm lại, nữ sinh không chịu nổi che miệng sợ hãi.
Bá học hôm nay lại nổi điên gì vậy?
Lãnh Thiếu Tuyệt là đang quay về lớp lấy cặp sách, bản thân lại đang mải suy nghĩ không chú ý va phải người khác.
Tâm trạng vốn dĩ không tốt bản thân lại rất ghét đụng chạm với người khác, lập tức máu dồn lên não tức giận đánh người.
Cả người vốn đang mệt mỏi, Tử Dạ bị Lãnh Thiếu Tuyệt đánh cũng không có sức ngồi dậy, chỉ có thể nằm đó bị đánh.
Nếu là bình thường chắc chắn anh sẽ không bị như vậy, huống hồ bản thân đang bị chóng mặt.
Đám người Ái Kỳ đang chậm rãi ra khỏi trường, thấy dám người tụ tập vậy quanh cũng không có hứng thú ở lại, trực tiếp đi thẳng.
Nhưng đi được hai bước đột nhiên dừng lại, bởi vì Ái Kỳ nghe rõ ràng "Bá học hôm nay nổi điên gì vậy? Đánh cả nam sinh Tử Dạ này.”
Lưu Phong, Lưu Vũ, Tâm Mỹ thấy Ái Kỳ dừng lại giật mình lùi ra sau, không hiểu sao Ái Kỳ lại dừng lại. Mấy chuyện ẩu đả này nghĩ rằng lão đại sẽ không để ý đến chứ.
Đột nhiên trong lòng sinh ra một cỗ tức giận, không quan tâm mọi người Ái Kỳ xông thẳng để chỗ học sinh tụm lại.
Cô thẳng tay đẩy tất cả ai cản đường làm một giàn học sinh ngã xuống, cả khuôn mặt trầm lạnh khiến những người xung quanh sợ hãi lui ra nhường đường.
“Ây, lão...” Tâm Mỹ thấy Ái Kỳ đột nhiên lại tức giận, lao về phía học sinh ồn ào không hiểu gì, nhìn Lưu Phong Lưu Vũ cũng đi theo.
Đến khi Ái Kỳ nhìn thấy Lãnh Thiếu Tuyệt đang đánh Tử Dạ, con ngươi tối sầm lạnh lẽo nhìn Lãnh Thiếu Tuyệt, khiến xung quanh ồn ào đột nhiên im lặng không khí lạnh lẽo khó thở.
Khuôn mặt vốn đang bình thường của Tử Dạ giờ bị đánh đến sưng vù, cả người giống như không chút sức lực nằm đó. Ái Kỳ biết nếu như bình thường anh ta sẽ không bị như vậy, chắc chắn là bị làm sao đó.
Đứng sau Ái Kỳ Tâm Mỹ, Lưu Phong, Lưu Vũ nhìn nhau ngạc nhiên. Chuyện gì đang xảy ra?
Cảm nhận được ánh mắt sắc như dao, Lãnh Thiếu Tuyệt dừng đôi tay còn dính máu, ngước lên nhìn Ái Kỳ bằng ánh mắt đang tức giận.
Nhưng ngay sau đó bản thân lại run run sợ hãi.
Giờ phút này Ái Kỳ không thể khống chế được bản thân, thẳng chân đạp Lãnh Thiếu Tuyệt bay ra xa đập vào tường, miệng phun ra ngụm máu.
Lúc đầu cô cảm thấy anh ta vốn thú vị, nhưng giờ cảm thấy thật chướng mắt. Nếu không phải nể là con trai duy nhất tổng thống Mỹ cùng cô có kết giao, cô đã gϊếŧ luôn tại đây.
Khoảng cách tường lớp khá xa, mà một cú đá của Ái Kỳ có thể khiến Lãnh Thiếu Tuyệt phun ra cả máu, chứng tỏ sức lực mạnh thế nào.
Ba người Tâm Mỹ có thể đã cảm nhận được Ái Kỳ rất muốn gϊếŧ người, nhưng là đang khống chế bản thân.
“Ahh” Sau một màn này học sinh lại một trận hét ầm lên.
Lãnh Thiếu Tuyệt lăn vài vòng trên nền, một lúc sau mới có thể ngồi dậy đã bị Ái Kỳ đạp mạnh lên ngực, lạnh lẽo nói: “Lá gan thật lớn.” Hôm nay không dậy con trai ông một bài học, thì tính lỗ m ãng này…hừ.
Không để Lãnh Thiếu Tuyệt nói gì chân Ái Kỳ dùng sức đè xuống, khuôn mặt Lãnh Thiếu Tuyệt lập tức thay đổi trắng bệch đến đỏ bừng khó thở, hai tay cố gắng dùng sức kéo chân Ái Kỳ ra, nhưng cho dù làm thế nào cũng không dịch chuyển được.
Giờ Lãnh Thiếu Tuyệt cảm thấy sợ hãi rồi, suy nghĩ những gì của anh về cô gái này là sai rồi, những gì anh suy nghĩ chỉ là bản thân quá chán ghét phụ nữ thôi. Cô gái này quá mức nguy hiểm, khiến người khác phải sợ sĩ cúi đầu.
Đến khi thấy Lãnh Thiếu Tuyệt sắp không chịu nổi, Ái Kỳ mới nhấc chân lên không nói gì xoay người lại gần chỗ Tử Dạ đang nằm, mặt vẫn không thay đổi gì.
Chỉ thấy Tử Dạ nằm đó mặt nhăn nhó mê man, nhưng lại không thể ngồi dậy, điều này càng khiến Ái Kỳ tức giận nhanh tay kéo Tử Dạ dậy, sau đó cõng lên lưng bước chân nhanh nhẹn ra ngoài, để ba người Tâm Mỹ hốt hoảng chạy theo.
Nếu Tử Dạ có chuyên gì, cho dù là tổng thống Mỹ cô cũng không tha.
Ngồi trên xe Hắc Long trầm lặng không dám nói lời nào, chỉ khẽ liếc qua gương chiếu hậu nhìn ba người kia, mong có một lời giải thích.
Mà chỉ thấy ba người kia khuôn mặt không tránh khỏi sợ hãi, im lặng cúi đầu. Đây là lâng đầu tiên anh thấy lão đại tức giận vì người khác, lại còn ngang nhiên ôm người đó.
Tuy ngoài mặt không có biểu cảm gì, nhưng Hắc Long biết lão đại đang tức giận. Còn người kia rõ ràng là phó chủ tịch Bạch, đây là cái chuyện gì đây.
~~~~~~
Các nàng ơi ~ ta mới đăng một truyện mới, thể lọai xuyên không, nữ cường. Tên Thiên Hạ Vô Song các nàng vào ủng hộ đi