“Còn dám nói?” Ái Kỳ gằn giọng lên tức giận, khuôn mặt càng lạnh lùng trầm xuống, không khí ngưng trọng lạnh lẽo.
Cô không thích những người tỏ vẻ mình mạnh mẽ, mà bản thân lại không tự chăm sóc được.
Tử Dạ thở hắt nhíu mày lại, anh biết là Ái Kỳ đã tức giận. Trong lòng một trận hoảng hốt đưa tay lên mặt Ái Kỳ, giọng khẽ khàng nói: “Đừng giận, được rồi anh sẽ nghe theo em.”
Bất giác giật mình rút tay về, trong chăn Tử Dạ nắm chặt tay lại. Anh không hiểu hành động của mình là sao, khi nhìn thấy cô ấy tức giận trong lòng anh đột nhiên hoảng hốt.
“Nghỉ ngơi đi.” Ái Kỳ hít hơi thật sâu đứng thẳng người, nói xong xoay người ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên có động vào cô, mà bản thân lại không tức giận. Hình như cô đã thay đổi rồi, thay đổi quá nhiều. Là từ khi...khi cô quyết định đến ngôi trường đó.
Tử Dạ cụp đôi mắt xuống có cảm giác hụt hẫng, đột nhiên anh nhận ra cảm xúc của mình hình như thay đổi rất nhiều.
“Trở về.” Cẩn thận đóng lại cửa Ái Kỳ bỏ lại một câu bước ra ngoài, bây giờ cô cần suy nghĩ về những hành động mình, vì sao lại trở nên như vậy?
Hắc Long, Tâm Mỹ nhìn nhau rồi lại nhìn Lưu Phong, Lưu Vũ, vừa rồi lão đại còn hấp tấp dùng tốc độ nhanh nhất tới đây, mà giờ vừa vào trong đã muốn về.
Bốn người không nói gì trao đổi ánh mắt, Hắc Long gọi điện thoại gì đó, rồi nhìn mọi người gật đầu đuổi theo Ái Kỳ.
Lúc Ái Kỳ vừa rời khỏi một lúc cũng là một chiếc xe sang trọng đỗ trước bệnh viện, Tông Vũ hấp tấp xuống xe.
Vừa rồi có một số lạ gọi cho anh, nói phó chủ tịch Bạch đang ở trong bệnh viện. Lúc đầu có chút không tin nhưng khi nghe đầu dây bên kia là chủ tịch Long, thì lập tức dùng tốc độ nhanh nhất tới đây.
Trong lòng không ngừng cầu nguyện, nếu phó chủ tịch Bạch có mệnh hệ gì…ôi không cần nói nhiều.
Nơi phó chủ tịch Bạch nằm là một phòng vip cao cấp trên tầng hai, khi tìm được đã thấy Tử Dạ đang mở cửa ra ngoài.
Trên mặt là những vết thương bầm tím lại không che được vẻ đẹp, trên người mặc áo bệnh nhân. Tay đẩy dây chuyền nước, lúc này khó mà nhận ra đây là phó chủ tịch Bạch giỏi giang, thiên tài trong kinh doanh.
“Phó, phó chủ tịch Bạch chuyện này là sao? Sao người lại ra nông nỗi này?” Thất thần hồi lâu Tông Vũ mới chạy lại gần Tử Dạ, khuôn mặt đau khổ không nói thành lời.
Chuyện này mà để chủ tịch biết được con trai yêu quý của mình thành ra thế này, thì chết chắc. Còn chưa nói đến Bạch phu nhân, một người chăm sóc con cái mình hơn cả chồng, thì cứ đợi lên thớt đi.
Tử Dạ nghe giọng quen thuộc thì ngước mắt lên, lập tức giao nhiệm vụ: “Điều tra tất cả camera trong trường cho tôi.” Một ngôi trường nổi tiếng, chả lẽ lại không có camera.
Lúc này khuôn mặt Tử Dạ vừa tức giận vừa tỏa sát khí, cho dù là người nào lần này anh sẽ không tha.
“Vâng phó chủ tịch, nhưng chuyện này...” Tông Vũ ấp a ấp úng nhìn xem sắc mặt Tử Dạ, chuyện này có nói cho chủ tịch phu nhân không?
“Không cần.” Tử Dạ biết ý nghĩ của Tông Vũ, đây chỉ là vết thương nhẹ không đáng lo ngại, quan trọng là người nào đã ra tay với anh.
Phòng tập gym.
“Bộp, bộp, bộp.” Từng cú đấm mạnh mẽ điêu luyện của Ái Kỳ đấm vào bao cát, tốc độ vừa nhanh vừa mạnh khiến bao cát lung lay như sắp đổ, trên trán một tầng mồ hôi ướt.
Đôi tay trắng thon được buộc bằng băng quấn tay, tóc được buộc cao gọn gàng. Trên người mặc áo crt và chiếc quần soóc, khuôn mặt không thay đổi nhưng ánh mắt lại mang chút buồn bã.
Nghĩ đến ánh mắt khác lạ chả Tử Dạ khi nhìn cô, đột nhiên cô lại nhớ đến ba mẹ mình. Từng chút nhớ nhung đến nỗi giọng nói dịu dàng, uy nghiêm răn dạy của ba mẹ cô không còn hình dung được nữa.
Giá như thời gian ngừng lại, lúc đó cô thông minh hơn mạnh mẽ hơn thì lúc này đã không phải cô đơn thế này.
Quyền lực thì có thể làm gì chứ, hằng ngày nghe người khác nịnh nọt giả tạo. Thà có một cuộc sống giản dị hạnh phúc của gia đình, không phải tốt hơn sao?
Ái Kỳ ngả người ra sau nằm phịch xuống nền, mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Lão…” Hắc Long vừa mở cửa định bước vào, lại thấy Ái Kỳ nằm trên nền như đã ngủ.
Thường ngày lão đại đều ra đây tập luyện, lúc thì bắn súng không thì chạy bộ, rồi giao đấu với các anh em.
Nghĩ lại có chuyện báo cáo, Hắc Long nhìn một chút cuối cùng cũng nhẹ nhàng đóng cửa ra ngoài. Đợi lão đại tỉnh dậy rồi nói cũng không sao, anh cũng không nỡ thức.
Hắc Long vừa đóng cửa Ái Kỳ chợt mở mắt ra, cô biết Hắc Long muốn nói gì đó. Chuyện của Hồng Ngọc sao? Từ hôm đó đến giờ cô chưa gặp Hồng Ngọc.
Hôm qua cô thử xem hành động của Hồng Ngọc, biết cô ấy đang ở một quán bar. Nghĩ rằng nếu muốn vui chơi một chút cũng được, nên không nghĩ nhiều.
Chả lẽ xảy ra chuyện gì?
“Hắc Long.” Giọng Ái Kỳ không lớn lắm nhưng Hắc Long chưa đi xa, nên vẫn có thể nghe thấy.
Tiếng bước chân vọng lại cửa, Ái ngồi bật dậy là lúc cửa mở, Hắc Long từ từ bước lại nói: “Xin lỗi đã làm thức lão đại.” Khi có hai người lão đại đã nói: “Không cần quá xa cách, tôi đã coi anh như người nhà.” Cảm xúc lúc đó của anh mừng như điên, cuối cùng anh cũng đã có người thân.
Ái Kỳ tháo băng quấn tay ra, cầm khăn lau mồ hôi trên trán. Hắc Long liếc mắt về một phía bàn, tiến lại gần lấy trai nước.
“Không sao. Có chuyện gì?” Ái cầm lấy chai nước uống một hớp, rồi đưa chai nước cho Hắc Long chậm rãi hỏi.
“Là chuyện của Hồng Ngọc.” Cầm lấy chai nước Hắc Long lấy điện thoại từ trong túi ra, ấn gì đó rồi đưa cho Ái Kỳ.
Trên điện thoại là một bản đồ, có một chấm đỏ to trong một khách sạn nằm giữa trung tâm thành phố, tên là Victor.
“Theo thuộc hạ điều tra, đây là nơi mà phó chủ tịch Lôi đang ở. Ngày hôm qua khi Hồng Ngọc uống say ở bar này, thì đã được phó chủ tịch Lôi đưa về đó. Lão đại, Hồng Ngọc liệu có…”
Anh và Hồng Ngọc khi gặp nhau luôn cãi nhau, nhưng quan hệ hai người vẫn luôn rất tốt. Hôm đó lão đại tuy rất tức giận, nhưng không có nhắc đến việc Hồng Ngọc phải trở về, mà mấy ngày qua Hồng Ngọc cũng không dám trở lại đây.
Nhưng mọi hoạt động nơi ăn ở của Hồng Ngọc, Hắc Long đều biết rõ, duy nhất chỉ hôm qua là phó chủ tịch Lôi lại đưa Hồng Ngọc về chỗ anh ta, e là…
“Cho người đưa về đây.” Ái Kỳ ném điện thoại cho Hắc Long, lạnh lùng nói rồi xoay người đi. Cho dù quan hệ bọn họ có tốt đến đâu, thì một người như phó chủ tịch Lôi vẫn không thể tin tưởng.
_____
Chúc các bé ngủ ngon