Hắc Đạo Nữ Vương: Xin Chào Thiếu Gia

Chương 6

Ánh sáng buổi sớm chiếu vào phòng, Ái Kỳ nằm trên giường nheo mắt lại, nhìn đồng hồ đã sáu giờ. Nhẹ nhàng ngồi dậy cảm giác người tê liệt, do hôm qua ngủ một bên tránh vết thương ở lưng, nên giờ mới tê nhức.

Mặc xong quần áo, Hắc Long đã đưa đồ ăn sáng lên phòng, thấy lão đại muốn đến trường thì phản đối: "Lão đại đang bị thương, nên ở nhà nghỉ ngơi. Đến trường không tránh khỏi hoạt động nhiều, sẽ ảnh hưởng đến vết thương."

Ái Kỳ ngồi xuống ghế, cầm cốc cafe lên uống, lắc đầu lạnh lùng nói: "Không cần."

Hắc Long cũng không thể nói gì thêm, cho dù có khuyên thế nào lão đại vẫn không thay đổi.

Xảy ra sự việc hôm qua ở căn tin, mọi người trong trường gặp Ái Kỳ đều tránh xa, không ai dám sinh sự. Ái Kỳ cũng không quan tâm, một đường thẳng tới lớp.


Cô giáo ngồi trên bàn giáo viên, nói nhìn ra ngoài cửa gật đầu: "Cả lớp, hôm nay có hai học sinh mới."

Ngoài cửa một học sinh nữ bước vào, khuôn mặt xinh xắn dễ thương, mái tóc dài ngang hông nhẹ nhàng bay, dáng người thon thả uyển chuyển, miệng mỉm cười duyên dáng: "Xin chào, mình là Dương Uyển Như, mong mọi người giúp đỡ.''

Cả lớp ngạc nhiên bắt đầu bàn tán, Dương Uyển Như này là chị hai cũ của trường, năm trước đột ngột đổi trường, bây giờ đột nhiên vì sao lại chuyển về đây.

Ái Kỳ đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe đến tên "Dương Uyển Như" thì quay lại. Bàn tay để trên bàn nắm chặt đến run rẩy, ánh mắt càng lạnh lẽo sát khí nhìn chằm chằm thân ảnh trên bảng.

Bấy lâu nay Ái Kỳ kiềm chế được cảm xúc, có vui hay buồn đều không biểu hiện ra ngòai mặt. Điều có thể khiến cảm xúc của cô bộc lộ như vậy, chỉ có kẻ thù cô hận đến chết, cũng phải cậy nắp quan tài bật dậy.


Người sống trong thế giới nguy hiểm đã lâu, Lưu Phong luôn luôn nhạy cảm với cảm giác nguy hiểm. Dương Uyển Như vừa đến, Ái Kỳ bất ngờ thay đổi, giống như đang kiềm chế cảm xúc bộc phát, nhìn rất đáng sợ.

Cảm nhận được ánh mắt sắc bén, Dương Uyển Như chuyển mắt nhìn về phía Ái Kỳ. Chạm vào ánh mắt lạnh lẽo đó, cô cảm giác cả người lạnh như băng, cảm nhận được người đang run nhè nhẹ.

Người này cô chưa gặp bao giờ, vì tại sao lại nhìn cô bằng ánh mắt tức giận cùng hận thù.

"Ái Kỳ, làm sao vậy? Cậu bình tĩnh lại, sao lại như vậy? Xảy ra chuyện gì?" Tâm Mỹ và Lưu Vũ mặc kệ mọi người trong lớp, không quan tâm Ái Kỳ đang tức giận, ôm Ái Kỳ vỗ vỗ lưng lại có gì đó dày dày, sờ xuống dưới hơn cũng vậy, hình như là băng bó cái gì đó.

Ái Kỳ thở trở nên khó khăn, không quan tâm Tâm Mỹ đang làm gì. Cảm giác có gì đó nghẹn ở cổ, gân xanh trên mặt nổi rõ lên, tay nắm chặt đến trắng bệch run rẩy, hận không thể gϊếŧ luôn thân ảnh trên bảng.


Lưu Vũ nhìn đến sợ hãi, chân tay run rẩy trở nên luống cuống, giọng nói cũng không lưu loát: "Mỹ Mỹ, làm sao đây? Hình như cậu ấy đang rất tức giận."

Tâm Tâm Mỹ bỏ Ái Kỳ ra, nhìn Ái Kỳ như vậy rất đáng sợ, bàn tay cô run run cầm lấy tay Ái Kỳ, mở bàn tay đang nắm chặt ra: "Ái Kỳ bình tĩnh lại đi, cậu làm sao lại như vậy? Nếu xảy ra chuyện gì, cậu cũng hãy bình tĩnh, đừng tức giận."

Cô giáo ngồi trên ghế, cũng trở nên khó hiểu. Tuy cô là người nghiêm khắc nhất trường, nhưng nhìn trường hợp Ái Kỳ không nhịn được run sợ.

Trong lớp không khí trở nên đáng sợ, không ai dám lên tiếng. Từ cửa một chàng trai cao 1m87 bước vào. Nhìn gương mặt này thường ngày cả lớp sẽ ồn ào lên, nhưng hiện tại không một ai hứng thú.

Người đó có cặp lông mày hình lưỡi kiếm, đôi mắt màu đen pha trộn màu xanh lam, đẹp đến mức khiến người đối diện phải thốt lên câu tán thưởng. Tuy nhiên, tia sắc bén lạnh lùng trong đôi mắt đó làm hỏng cả vẻ đẹp rạng ngời hiếm có của nó. Một chiếc mũi cao, đôi môi mỏng, gương mặt hoàn hảo không toát ra vẻ tà khí, lạnh lùng hay thoải mái mà là vẻ ngông cuồng độc tôn và sát khí như diêm la dưới địa ngục.
"Bạch Tử Dạ, xin chào." Không quan tâm trong lớp đang ra sao, Bạch Tử Dạ lạnh lùng nói khẽ liếc qua bàn cuối, khuôn mặt bình tĩnh trong lòng khẽ giật mình.

Cô giáo nghe giọng Tử Dạ giật mình, cố gắng mỉm cười sắp xếp chỗ ngồi: "Tử Dạ, em ngồi bàn cuối của dãy hai, Uyển Như em ngồi bàn trên Tử Dạ"

Dương Uyển Như nghe vậy định thần lại, gật đầu người trước người sau về chỗ ngồi.

Chỗ của Tử Dạ giáp với chỗ ngồi Ái Kỳ, chỗ của cô là dãy một bàn cuối, còn của anh là dãy hai bàn cuối.

"Tâm Mỹ, Lưu Vũ hai em..." Cô giáo nhìn hai người khó xử, chưa nói xong Ái Kỳ mặt trở lại bình thường đột nhiên đứng dậy, đi ra khỏi chỗ. Hành động này làm cả lớp giật mình, tim như bay ra khỏi lồ ng ngực.

Khi đi qua chỗ Dương Uyển Như, Ái Kỳ dừng lại ánh mắt lạnh lẽo nhìn Dương Uyển Như, sau đó đi từ từ ra khỏi lớp.
Trong lớp chỉ còn tiếng hít thở không khí, ai nấy đều tự vỗ lồ ng ngực mình. Tâm Mỹ nhìn Lưu Vũ, Lưu Phong không hẹn cùng nhau lắc đầu.

Reng...reng...reng

Cuối cùng cũng đến giờ ra chơi, trong lớp Tâm Mỹ, Lưu Vũ, Lưu Phong còn một người là Bạch Tử Dạ.

"Ra chơi rồi mà sao Ái Kỳ vẫn chưa về lớp? Có phải xảy ra chuyện gì không?" Tâm Mỹ ỉu xìu nằm trên bàn Ái Kỳ, nhớ lại hồi nãy Ái Kỳ tức giận vừa sợ vừa lo lắng. Khi cậu ấy tức giận cũng khủng bố thật.

Lưu Phong nằm cạnh Tâm Mỹ, nhìn Lưu Vũ ngồi bàn trên, thở dài nói: "Cũng không biết...Ơ kìa kìa, cậu ấy kìa."

Từ bên ngoài Ái Kỳ chậm rãi bước vào, khuôn mặt vừa nãy đáng sợ, giờ đã bình thường lại.

Tử Dạ nghe vậy, rời mắt khỏi điện thoại trên tay, nhìn người đang từ từ bước vào.

Bình Luận (0)
Comment