Hắc Đạo Tình Nhân

Chương 5

Ta nói không nên lời, trên thực tế một chút sức lực cũng không có nữa, nhiệt độ hạ dần, cơ thể lạnh buốt, đại ca chuẩn bị bồn tắm nước nóng, đoạn kéo ta đi tắm.

Bồn tắm cũng làm bằng thủy tinh màu lam nhạt. Đại ca ngồi bên bồn tắm, quăng chiếc khăn lông cho ta, ta im lặng chà xát cánh tay, hơi nước nóng bốc lên, vùng da ở đùi khẽ đau nhói, đỏ một mảng lớn. Một câu xin lỗi đại ca cũng không nói, cũng chẳng quan sát ta được một chút, cứ thế cởi y phục xuống, dùng cái vòi sen bên cạnh mà tắm dội.

Nước để chảy tối đa, cọ rửa lấy thân thể cường tráng của hắn. Ngay cả phía sau lưng da thịt cũng căng đầy, từ bả vai đến chân không có chút sẹo lồi nào, tựa như người mẫu quần lót trên các tạp chí thời trang. Nhưng nếu là người mẫu thì sẽ không mang theo cái máu liều lĩnh, trên cánh tay cũng sẽ không có hình xăm. Cánh tay đại ca từng bị trúng thương bởi súng, sau giờ vết thương đã tốt lên, để lại một vết sẹo nhỏ, hắn đi lên phố người Hoa nhờ một sư phụ chuyên về hình xăm, xăm lên đầu con sói màu đen.

Nói thẳng ra đó là một con sói ương ngạnh, trông rất sống động, tựa như đang kêu gào, con sói này trên người đại ca quả thực tựa như đang còn sống, tăng thêm khí phách cho đại ca. Ta ít nhất cũng từng thấy rất nhiều hình xăm của các tên côn đồ cắc ké, trên cánh tay, trên lưng bọn họ vô cùng khoa trương, không phải rồng thì cũng hổ, nhưng không có khí phách, người nào có sợ một con cọp giấy chăng?

Ta nhìn đại ca, đột nhiên hắn xoay đầu lại, ta sợ hết hồn! “Cái…, cái gì?”

“Đau không?” Hắn có chút do dự hỏi ta, tắt vòi sen, mềm mại vuốt tóc của ta.

“Dĩ nhiên” ta cắn môi một cái “Ta còn tưởng rằng sẽ bị người giết mất rồi!”

“Nói lời ngu xuẩn!” Hắn trách cứ, ngồi chồm hổm xuống, lấy một ít dầu gội đầu, đoạn nhẹ nhàng mà gội đầu cho ta. “Ta sẽ không chê ngươi bẩn đâu”

“Ách?”

“Vật của ngươi làm sao bẩn được?” Hắn dằn đầu của ta, không để cho ta ngẩng đầu lên, “Tiểu Phong ”

Đại ca đang muốn nói cái gì đó, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, cốc cốc cốc ba tiếng, là một trong các cận vệ của đại ca, Hà Quyền “Bang chủ, Lý Hàn muốn mời ngài cùng ăn cơm”

“Biết rồi” Giọng nói đại ca trở lại lạnh lùng, hắn đứng lên, cầm khăn tắm lay khô thân thể,”Ngươi tắm rửa sạch sẽ một lát thôi, tối hôm qua không có ngủ giờ nghỉ ngơi đi”

“Ta…”

“Đừng nói với ta ngươi có đang làm việc” Đại ca nghiêm nghị nhìn chằm chằm ta một cái, “Ngủ trước đã”

“Vâng” ta không có cách nào đành gật đầu, chợt lại ngẩng đầu, “Đại ca, làm sao ngươi biết ta tối hôm qua không ngủ?”

“Một, ngươi có quần thâm mắt, hai, ngươi không có thói quen ngủ ở nhà trọ, chỉ cần đối giường ngươi sẽ mất ngủ, ba, lầu dưới nhà trọ Tân Giang lúc đó đang bán hàng, mà ngươi chỉ cần có chút tạp âm sẽ giật mình dậy ngay, làm sao ngủ ngon được?” Đại ca không nhanh không chậm mà giải thích.

Ta bất đắc dĩ than thở. “Ca, ngươi phái người theo dõi ta sao?”

“Ngươi không có về nhà, cũng không gọi điện thoại, ta dĩ nhiên phải cần biết ngươi ở đâu chứ.” Vẻ mặt đại ca thản nhiên.

“Cho ta chút riêng tư có được hay không?” Ta bất mãn kháng nghị.

“Vậy ngươi giấu máy nghe trộm thì sao?” Đại ca nói một câu rồi tiếp túc “Ta nghĩ trong chuyện này, chúng ta không kém nhau bao nhiêu.”

Bị đôi mắt lạnh băng của hắn nhìn chằm chằm mà ta sợ nổi da gà, gương mặt có chút tê cứng, đại ca vỗ vỗ bả vai ta “Tắm nhanh một chút đi, kẻo lại cảm mạo” Sau đó kéo cánh cửa phòng tắm thủy tinh, đi ra ngoài.

Ta không phục hắn dùng sức xoa xoa cánh tay của mình, khi mình bị đại ca trừng sợ hãi rụt rè, nhìn qua hắn là cảnh sát, ta mới là tặc!

“Khốn kiếp…” Ta nhìn dấu hôn trên ngực, nước gợn phía dưới, những dấu vết lộ ra màu đỏ tươi, càng thêm căm giận bất bình “Hiện tại sợ ta cảm mạo, mới vừa rồi còn đem ta lột sạch, làm sao mà không sợ ta cảm mạo đi?”

Mặc dù mắng như vậy, nhưng khuôn mặt của ta cũng rất nóng, tim đập rất nhanh, nghĩ đến hình ảnh lúc trước, ta chợt đem mặt mình chìm xuống nước…

Tắm xong, ta tìm y phục mặc, mở cái túi du lịch LV của Hắc Quỷ cấp cho ta, bên trong chỉ có vài món “y phục” siêu ít vải không thể ít hơn, hắn chắc không nghĩ tới đại ca sẽ đem quần áo của ta xé hư, cho nên chuẩn bị chỉ vài thứ đồ lót, ta thở dài, ngồi trên mặt thảm ngẩn người.

Trước mặt, là một cái đồ ngủ gần như trong suốt, nhẹ tênh, tô vẽ bằng lông chim, làm cho ta có cảm giác buồn nôn. Hai món hàng khác là cái quần màu đen chữ T, ta chưa bao giờ thấy cái thứ này, còn có vật hình như là đống dây da làm thành y phục, SM? Ta dùng ngón tay cầm lên, ném vào thùng rác, cuối cùng là một cái quần bơi da báo.

Mặc dù không trông cậy vào cái đầu óc của bọn lưu manh này, nhưng thật đây quá là ác tục, suy nghĩ một chút, ta chỉ mặc cái quần chữ T, cực kì khó chịu, nhưng so sánh với việc không mặc gì thì vẫn đỡ hơn. Sau đó, ta tìm kiếm hành lí trong túi của đại ca bộ quần áo có thể mặc được, nhưng cũng chỉ có một cái áo sơ mi màu đen mà thôi.

Chấp nhận mặc áo sơ mi của đại ca, kinh ngạc nhìn cái nút cài mã não, còn có… Thật dài, đem tay lòn vào tay áo sơ mi, thế nhưng vẫn còn dư một khúc lắc lư, phải đem xăn tay áo lên mới có thể lộ cổ tay ra, vạt áo còn lại cũng dài gần tới đầu gối.

Thân đại ca cũng phải cao… 185cm

Mà ta… 174cm, ta thở dài một hơi, không nên nhớ tới, vô duyên vô cớ đả kích mình… Cùng lắm, ta vốn không phải là em ruột đại ca, cũng không có cách nào cao lớn như hắn được.

Ta đứng ở trong phòng, nhìn qua cái gương trong phòng tắm nhìn lại mình, ta cũng không giống ba ba, ba ba là một người nam nhân rất uy vũ, có hai hàng lông mày rậm, tròng mắt đen nhánh, đáy mắt có chút nếp nhăn, lộ ra vẻ sầu bi mà nghiêm nghị, nhưng người là một nam nhân hiền lành.

Dáng ngoài của ta hoàn toàn di truyền từ mẹ, sau khi vứt bỏ ta cùng cha, không còn quay trở lại nữa, người rất đẹp, màu tóc đen choàng xuống đầu vai, ánh mắt như dòng nước trong veo, lông mi nồng đậm, lỗ mũi khéo léo, da tuyết trắng.

Khi còn bé ta rất chán người, nhưng hiện tại ta cũng không hận người nữa, lúc trẻ gả cho cha sinh ra ta, nếu như không phải vì tình yêu với cha, người nữ diên viên đang có sự nghiệp đỉnh cao sẽ không phải dừng bước vào thời điểm ấy. Chẳng qua là sau này nàng đã lựa chọn sự nghiệp, lúc ấy có kịch gia danh tiếng, nên người cần bầu bạn.

Mụ không quay đầu lại, ta cũng không có đi quấy nhiễu người, với cả, sau khi ba ba mất, dưỡng phụ vì làm thủ tục nhận nuôi dẫn ta đi gặp nàng, có thể sự phô trương trong giới xa hội đen của dưỡng phụ dọa lấy người, cho dù ta ở ngay trong xe, nàng cũng không chịu gắp ta, ngồi xuống không tới năm phút đã vội vã kí tên đồng ý cho nhận nuôi, cầm cái túi cản trở, từ cửa hông phòng cà phề bước đi.

Ngày đỏ, ta không khóc, vẫn rất bình tĩnh, trở lại nhà Kim Ẩn Tổ rồi, thấy phụ thân được Tiền viện Linh Đường, đột nhiên lệ ta như suối trào, đại ca đi tới, nắm chặt lấy tay của ta, vô luận ta khóc bao lâu, hắn cũng vẫn ở đó nắm chặt tay ta. Mấy ngày sau đó, ta đều ngủ ở trong lòng của hắn.

Ta nghĩ, từ ngày đó, ánh mắt của ta đã không tự chủ được mà dõi theo đại ca rồi, cẩn thận suy nghĩ thử xem, đại ca khi đó mới mười sáu tuổi, bị một tên tiểu quỷ mít ướt dính vào, sao lại không ngại phiền?

Ta trầm tư nhìn gương, đọc sách, đem lấy khuôn mặt khi dễ, hiện giờ ta đã lớn, đã có những khác biệt rõ ràng so với mẹ, là một khuôn mặt nam trưởng thành, mặc dù lông mi dài như vậy, lộ ra đôi mắt to màu đen, thật sự là…

“Chẳng có chút uy lực nào” Ta sa sút tính thần mà lầm bầm lầu bầu, cốc cốc cốc, có người gõ cửa. Là A Quyền

“Có thể vào không?” Ngoài cửa, A Quyền câu nệ hỏi.

“A, vào đi” Ta không chút suy nghĩ, liền đáp.

A Quyền lớn hơn ta hai tuổi, bóng dáng tựa như đại ca, đại ca đi đâu hắn theo đó, hắn cũng rất ít lời nói chuyện cùng ta, chung quy cũng chỉ là gật đầu thăm hỏi mà thôi.

Một tay A Quyền cầm một mâm thức ăn rất nặng, một tay đóng kín cửa, mới lên tiếng “Tiểu thiếu gia, bang chủ hắn…” Hắn đột nhiên ngây ngẩn cả người, nhìn ta, sau đó nhìn xuống cái giường xốc xếch, tầm mắt dời xuống, thấy được những thứ áo lót đang khoa trương trên sàn, “Ừ… khụ”

Mặt của ta đột nhiên đỏ lên rồi, không biết nên đi gom quần áo hay sửa lại giường. Trên thực tế cái gì cũng không cần, bởi vì ta vẫn chưa đóng hết nút áo sơ mi, tuyết trắng trên ***g ngực điểm đỏ đã nói rõ hết thảy.

A Quyền ho khan một tiếng, thu lại thần sắc đang khiếp sợ, không hề nhìn nữa, đi nhanh mấy bước đem mâm thức ăn để trên tủ đầu giường, có chút tê cứng nói “Bang chủ để cho ngài ăn xong rồi nghỉ ngơi, hắn ở dưới lầu đánh bài, chút nữa lên”

Nói xong hắn khom người chào, mặt nhìn thẳng cánh cửa đi tới, chần chừ một chút “Nếu như bang chủ không để cho nói, chuyện này ta sẽ không nói cho Nhị thúc”

“A…” Ta mới vừa mở miệng, A Quyền liền mở cửa, đi ra ngoài.

Ta ngây người như phỗng, sau một hồi lâu mới yếu ới mở miệng muốn gọi hắn trở lại. Nhưng sau khi trở về thì sao? Ta nghĩ sẽ giải thích gì đây? Nhìn cánh cửa đóng lại, lòng ta giống như cái bình ngũ vị bị lật úp, trong mắt mọi người, ta còn là đệ đệ của đại ca nha…

Ta ở bên giường ngồi xuống, nhìn đống hải sản còn nóng hổi, nhưng một chút khẩu vị cũng không có, ‘chúng ta là huynh đệ nha…’ cố gắng chịu không để nước mắt rơi, ta nhắc nhở mình chú ý phải bình thường, tại sao lại có những suy nghĩ như vậy với đại ca chứ. Chuyện này trong mắt dưỡng phụ, là một thứ không được cho phép, hình như ta đã váng đầu rồi?

Hơn nữa, ta làm sao có thể phá hỏng tình cảm nhiều năm của đại ca cùng hiền tỉ được? Ta hít một hơi thật sâu, cầm lấy chiếc đũa, hướng về cái mâm. Các món có thịt cua, đồ chua, mực, ta giống như kẻ nhịn đói lâu ngày, dốc sức mà ăn, từng ngụm từng ngụm, nhưng trong miệng có vị gì thì cũng không hình dung nổi, nước mắt rốt cuộc lăn xuống.

Hai giờ chiều, A Quyền quay lại nhìn ta, nói là đại ca thắng bài của Phác Thạch Anh, khoảng hai nghìn vạn Hàn nguyên, hắn tức tối muốn gỡ vốn, Lý Hàn hoàn vốn cho nên ván bài có thể kéo dài. ta nghe rồi gật đầu, cũng không kinh hãi, đại ca từng đánh bài cùng với một nhóm nhỏ ở Nhật Bản quyết chiến một trận “sinh tử”, đem sự trung thành của nhóm đó với số tiền mỗi lần đánh bài là mười tỉ.

Ta dưới cái nhìn chăm chú của A Quyền bò lên giường ngủ, nhưng lăn qua lộn lại không thể nào ngủ được, ta vốn không phải là tới du lịch, ta nhớ lại sơ đồ du thuyền khoa tình báo đưa cho ta, Gian phòng của Lý Hàn thật giống như… đang ở cách một vách?

Từ đầu đại ca đã quyết định chủ ý, không để ta tùy tiện đi xuống lầu, không biết hắn dùng cái gì để xua đuổi lòng nghi ngờ nặng nề của Lý Hàn, cùng lắm, với ta bỏ qua là chuyện tốt a, trong phòng Lý Hàn, hẳn là có một vài thứ đồ thú vị chăng?

Ta suy nghĩ một chút, rồi bò dậy, đi đến cửa bên, thùng thùng gõ cửa.

“Có chuyện gì sao?” A Quyền quả nhiên thủ ở ngoài cửa.

“Ta muốn uống nước” Ta cố ý khàn giọng nói, còn giả bộ như đang rất buồn ngủ. “Ta ăn hải sản, rất khát”

“Trong tủ lạnh không có nước sao?” A Quyền chất vấn hỏi.

“Chỉ có rườu cùng thức uống ngọt, cổ họng của ta bốc lửa rồi, ngươi cầm bình nước khoáng lên đây được ko?” Ta mở cửa một đường nhỏ. “Cùng lắm, có thể đem bình nước đặt ở cửa chứ, ách… Ta không có quần áo…”

Lời ta nói còn chưa hết, A Quyền cũng đã đi xuống lầu rồi, không nghĩ tới rằng ta đang lợi dụng đóng kịch mà cãi lời đại ca, ta mở cửa, lộ thân thể, trong hành lang không một bóng người, dưới lầu ngược lại hết sức náo nhiệt, có âm nhạc ồn ào, tiếng cười đùa của các nữ nhân, ta ra khỏi phòng, đóng kín cửa, thận trọng bước từng bước sát căn phòng bên cạnh.

Nói thật, lấy tư chất của Lý Hàn mà nói, làm sao có thể mua được du thuyền lớn và tốt thế này?

Ta ngừng thở, đè tay vào tay nắm cửa, thanh âm răng rắc rất nhỏ truyền đến, cửa đang khóa, ta ngồi chồm hổm, nhìn kĩ ổ khóa một chút, khóa cửa là dùng khóa điện từ, dùng cà vạt gắp, thanh sắt… Đồ nghề cũng chưa chắn mở được cánh cửa này, ta thử nhìn một chút qua khe cửa, thảm rất dầy, gió thổi cũng không lọt.

Làm sao bây giờ” Ta nhíu chặt mày, trái tim đập bịch bịch, hay tìm trộm thẻ của Lý Hàn? Không thể nào! Đại ca sẽ nổi giận, nhưng ta cũng không thế cứ đứng trước của Lý Hàn như vầy… Hắn nhất định sẽ cùng đại ca tìm đến, lúc đó, trừ một trận trách mắng, đại ca còn có thể nhốt ta lại, vậy hành động nằm vùng lần này xem như thất bại!

Ta đứng lên, sốt ruột kéo tay cầm cái cửa, nhìn chung quanh xem nơi này có đồ vật nào có thể dùng được không? Nhưng càng nhìn càng tuyệt vọng, ống nước phòng cháy chữa cháy, bình chữa lửa, tranh, bồn hoa, thảm, cửa sổ mạn tàu, cái nào có thể mở cửa được đây?

Chẳng lẽ, ta dùng bình chữa lửa đem đập cửa mở sao?!

Mơ hồ, ta nghe tiếng nói của A Quyền và Hắn Quỷ, hắn đang ở bậc thang xoay tròn, sẽ lên tới ngay bây giờ.

“XX!” Không nhịn được nói tục, trong lòng bỗng nhiên có một ý nghĩ to gan, nhưng thật sự vô cùng nguy hiểm, ta nghĩ Trịnh Bân nhất định sẽ không thích ta làm như vậy.

Nhưng nếu không sử dụng chút thủ đoạn, cảnh sát vĩnh viễn cũng không tìm được chứng cứ.

Ta quyết định, vội vã chạy về cửa sổ mạn tàu, thăm dò, liền thấy trên boong thuyền tầng một là hồ bơi ổn định nhiệt độ, có một nữ nhân đưa lưng về phía ta ngồi trên bên bởi, thật giống như đang hưởng thụ tắm nắng, trên boong thuyền cũng không có người khác đi lại.

Ngoài mạn tàu thân thuyền bóng loáng, hiện lên nét nghiêng bảy mươi độ, nhưng từ phiến cửa sổ này đến phiến cửa sổ bên kia khoảng cách vô cùng gần, cho dù dưới chân không chạm tới thứ gì thì ta vẫn tin tưởng vào lực cánh tay.

Chẳng qua là ta có chút say tàu.

Thấy mái chiều xoáy sóng trắng, ta lại có cảm giác choáng váng ở con mắt, hít một hơi thật sâu, ta chui ra cửa sổ mạn tày, hay tay vịn thật chặt bệ cửa sổ, thân thuyền nghiêng làm giảm bớt gánh nặng trên cánh tay, ta tưởng tưởng đang ở trong phòng leo núi, mặc dù, phía trên là bầu trời còn bên dưới là sóng sôi trào bọt trắng.

Từ một cánh cửa sổ đến một cánh cửa sổ khác, ta chỉ tốn có mấy giây, du thuyền đã nhanh đến vào cửa biển rồi, mặt sông rộng rãi hơn, thuyền bè ít dần, rất may mắn không ai thấy cái bộ dạng quỉ dị của ta, mặc áo sơ mi đen, đi chân không, trèo bên ngoài du thuyền cao tốc, đại khái sẽ bị người ta xem là kẻ điên.

Ta cắn răng một cái, ngón tay rờ rẫm cửa sổ mạn tàu chính là cửa sổ phòng Lý Hàn, kế bên là gian phòng của đại ca, nhưng là, gian phòng đại ca ở phía dưới chính là đại phòng khách, nếu như trèo ở bên ngoài, chân cọ vào thủy tinh sẽ bị người bên dưới phát hiện.

Cửa sổ mạn tàu phòng Lý Hàn mở ra một khe hẹp, ta nắm cửa sổ, dùng sức đẩy nó ra, nhưng cửa sổ rất chặt, di động một chút đã mắc kẹt rồi, ta dùng quả đấm liều mạng đạp nó, dùng tay đẩy, trong lòng bàn tay toàn mồ hôi.

Rốt cuộc thì cửa sổ cũng mở rộng ra, ta cảm giác được hơi ấm từ trong gian phòng thổi vào trán ta, ta thở phào nhẹ nhõm, tay vừa trợt “Oa a!”

Theo bản năng nuốt tiếng kêu sợ hãi vào bụng, trái tim chợt cuồng loạn, mồ hôi lạnh thoáng cái xông ra, huyết sắc trên mặt cũng không còn!

Trong hoảng hốt, ngay 0.1s từ lúc rơi, tay ta đã kịp thời bắt khung cửa sổ lại, nhưng nó giống như mất đi tri giác, không ngừng run rẩy, bên tai của ta vẫn còn âm thanh của trái tim mình đang đập, tựa như muốn phá vỡ ***g ngực ra, cổ họng khẽ phát run, ta ổn định lại một chút, cúi đầu, dười chân là mặt biển không thấy đáy, giống như đang có rất nhiều người đang bơi lôi, sôi trào sóng bạc.

Ta phục hồi tinh thần lại, hít sâu một hơi, ổn định lại cánh tay của mình, một cánh tay khác cũng bắt được lên bề cửa sổ, bò lên.

Khả năng bơi lội của ta không tệ, cũng không sợ rơi xuống biển, nhưng hiện tại dòng nước rất lạnh, chỉ có năm, sáu độ. Đột nhiên rơi vào trong nước lạnh như vậy không tránh khỏi chuột rút, còn một phần nữa là có thể bị cánh quạt của du thuyền cuốn vào, rất nguy hiểm.

Ta ngã xuống cái ghế sa lon mà thở từng ngụm từng ngụm khó khăn, nhìn sơ căn phòng cũng không khác biệt là mấy, có khác chính là khác về cách bày trí. Căn phòng này thiên về màu đỏ, thảm đỏ một màu rượu, tường màu đỏ nhạt, đồ gỗ hồng, còn có đèn bàn màu đỏ.

Ta nhất khỏi cái ghế sa lon, kiểm tra vách tường và tủ quần áo, đẩy cửa tủ quần áo ra, bên trong có mười mấy món hàng hiệu, treo lên thật chỉnh tề. Dưới là một cái túi du lịch LV sang trọng, ta mở ra nhìn, trống không. Lúc này mọi nơi trừ tủ quần áo cũng không có rương gắn mật mã.

Ta đứng lên, kéo cái cửa tủ quần áo ra, không lãng phí giây phút nào lúc soát tủ đầu giường, kể cả chân giường nữa, nhưng tất cả đều trông không, ngay cả một trang giấy trắng cũng không có

Ta mở gối ra, nhấc nệm lên một góc, không phát hiện được gì trong hốc tối dưới giường, cuối cùng ngay cả đèn bàn, thảm, phòng tắm hay thùng rác đều đã xem qua hết rồi, chỉ có mấy hộp diêm, vài đôi vớ cùng khăn giấy mà thôi.

Gian phòng này quá sạch sẽ, thứ gì cũng không có, ta nghĩ như vậy, chán nản ngồi xuống. Nơi này sạch sẽ không giống như phòng của một gã lưu manh, Lý Hàn còn chưa học xong tiểu học, mười bốn tuổi đã tham gia với bọn lưu manh đầu đường xó chợ, trộm cắp, hút chích thuốc phiện, có thể nói không từ chuyện xấu xa nào. Một người như vậy lại yêu sự sạch sẽ sao?

Lý Hàn là một tên đáng nghi, chỗ này cũng không ngoại lệ, tính cách cẩn thận quá đáng.

Ta thuận tay sờ một chút vào tử đầu giường, có bụi khói, không có cái gạt tàn thuốc nào, Lý Hàn đã ngồi ở đây hút thuốc.

Trực giác nói cho ta biết, trong gian phòng nhất định có một hốc tối khác, nếu không Lý Hàn đem đống bạch phiến kia giấu ở đâu? Hắn là kẻ nghiện.

Ta lấy lại bình tĩnh, tưởng tượng gian phòng này có thể thiết kế hốc tối ở đâu, vừa không để cho người ta chú ý, ta nhìn tủ đầu giường. Lý Hàn ngồi bên giường hút thuốc, vừa rời đi, ta cúi người, ngón tay chạm lên tham, lục lọi cẩn thận, không có khói bụi, chứng tỏ Lý Hàn đã ngồi ở đây, mặt hơi ngó vào tường, hút một ngụm khói, tàn thuốc là rơi vào cái gạt tàn, sau cầm điếu thuốc đi ra ngoài. Cho nên, trên tủ đầu giường còn có một chút tàn thuốc hôi, còn có…

Ta mở đèn bàn ra, ngồi chồm hổm nhìn vào mặt ngoài của cái tủ đầu giường bằng gỗ lim, có dấu ấn chén rượu cùng cái gạt tàn thuốc lưu lại nhàn nhạt.

Cho dù Lý Hàn chỉ hút nửa điếu thuốc. Nhưng, người nào lại không để ý tới cảnh sắc Hán Giang nên thơ như vậy, còn hút thuốc ở đầu giường nữa?

Hơn nữa, du thuyền lớn như vậy chẳng lẽ chỉ có một cái gạt tàn thuốc, nếu muốn hắn có thể kêu bọn đàn em đưa tới, trừ phi, hắn không muốn nơi này có bất kỳ vật gì khiến người khác chú ý.

Ta ngó chừng ở đầu giường, nó là thành gỗ lim, có mấy đường điêu khắc đơn giản, giống như chòm râu Rồng cuồn cuộn nổi lên, ta nhìn sát vào, phát hiển có ánh sáng dọc thao, có dấu móng tay.

Ta rất vui mừng! Mới vừa muốn nhìn vào một chút xem có cơ quan gì “Ta lấy tiền rồi lập tức sẽ tới…”

Trong hành làng có người nói chuyện, cười haha, một là thanh âm của Lý Hàn, một thanh âm khác là đại ca?

Ta thất kinh, bọn họ đánh bài xong rồi? Không kịp ngẫm nghĩ nữa, đã nghe đến âm thanh khóa cửa chuyển động. Tim đập tựa hồ muốn dừng lại trong khoảnh khắc, ta lấy tốc độ cực nhanh chạy về phía cửa sổ mạn tàu, Lý Hàn cũng không có đi vào, hắn ở cửa, tay cầm cái tay nắm cửa, đẩy ra một đường nhỏ, cùng đại ca nói chuyện.

“Phác bang chủ, tay ngài thật là may mắn a, ta ở Las Vegas cũng chưa từng thấy!” Lý Hàn xu nịnh, thật giống như đang cố gắng lôi kéo mối quan hệ của Kim Ẩn Tổ, ta suy nghĩ một chút, thừa dịp lúc họ nói chuyện, nhẹ nhàng mà đấy tủ quần áo rồi nấp vào.

“Phác thúc trong tay có một trương thảo xài 10, trong tay ta có một trương hồng đào 10, không nghĩ tới ngài có thể nhảy vào đen đào 10, hai mươi mấy trận bài, khó trách vì sao sòng bạc của ngài lớn nhất Hàn Quốc!”

Lý Hàn vuốt mông ngựa, lại nói mấy câu liên quan tới ván bài… đột nhiên chuyển chủ đề, thần thần bí bí nói “Đúng rồi, hắn có nghe lời ngài không? Nếu như chưa đã ghiền, ta đây có đồ rất tốt, đảm bảo hắn…”

“Hắn rất tốt” Đại ca cắt lời Lý Hàn mà nói… tiếng nói trầm thấp giống như xuyên thấu lòng người, cho dù không nhìn thấy, ta cũng có thể tưởng tượng ra khuôn mặt đại ca lúc bấy giờ, nhất định là nghiêm túc nhưng vẫn lạnh như băng. Quả nhiên, Lý Hàn cảm thấy mình đã nói sai, giọng nói không hề khinh bạc nữa, ngượng ngùng nói một câu “Ta xuống ngay” tựu đẩy cửa tiến vào, thuận tay mà đóng cửa lại.

Đóng cửa rồi, sắc mặt Lý Hàn bỗng thay đổi, u ám, ánh mắt ác độc mà thâm hiểm, “Mẹ kiếp! Mở to mắt ngươi mà xem, thứ gì!” Hắn hung hăng chửi thề một tiếng, đứng ở cửa trong chốc lát, sau đó bước nhanh tới đầu giường.

Cũng may ta một bên tìm chứng cớ, một bên đã kịp sửa sang lại, nếu không chắc chắn đã lộ tẩy rồi.

Lý Hán ngồi xuống bên giường, không chút do dự đưa tay, ở đầu giường bên trái cũng chính là cái tủ đầu giường, nhẹ nhàng nhấn một cái, cái đầu giường gỗ lim văng ra một đường nhỏ, ta bỗng dưng ngừng thở, đại khái là cảm giác chán sống, một bên lén lút kéo đống y phục xuống, nhìn qua khe cửa mà soi đến tột cùng.

Thì ra là tủ sắt điện tử, tích, tích, tích, tích, ta nghe âm thanh Lý Hàn đang gõ mật mã, nhớ phương hướng tay hắn chuyển động, Trịnh Bân từng nói qua, ta có thể làm cảnh sát, sở dĩ bởi vì trực giác đáng sợ cũng như trí nhớ tuyệt vời này, nếu không, với tính cách của ta mà gây họa mấy lần như vật, sớm đã bị đá ra khỏi đồn rồi.

Lý Hàn từ trong tủ lấy ra hai chồng tiền, hình như là Đô-la, lúc đầu có hai vạn, sau đó hắn đóng kín tủ sắt, đứng lên, chừng nhìn một vòng quanh rồi đi ra ngoài.

Vừa nghi ngờ, nhưng cũng rất tự tin đích thị là sự tự tin mù quáng.

Ta thở phào một tiếng lớn nhẹ nhõm, sau đó liều mạng thở, ta lau mồ hôi trên mặt, một tay kéo tủ quần áo ra, bước đầu tiên, phát hiện chân đã mềm nhũn.

Nhưng ta không dám trì hoãn, lỡ như Lý Hàn quên mất cái gì, trên đường trở về là hỏng bét, ta cũng không có may mắn đến hai lần mà không bị phát hiện, ta bước nhanh tới đầu giường, học động tác của Lý Hàn, mở thanh đầu giường.

Một cái két sắt hình chử nhật khảm ở trong vách tường, ta kiềm chế sự kích động, cố gắng nhớ lại động tác ngón tay của Lý Hàn, trên trái, phải, trên trái, dưới trái… Ta nhìn màn hình tinh thể lỏng hiện ra.

Ký hiệu ấn xuống nút xác nhận, đát một tiếng, két sắt đã mở ra.

Ta nhìn trân trân vào két sắt, bên trong có rất nhiều tiền, sơ sơ có khoảng 30.000 đô la Mĩ, chất đầy hai tầng két, còn có trái phiếu nước ngoài.

Không nghi ngờ gì nữa, những thứ này đích thị là bất hợp pháp, ở sòng bạc Hàn Quốc, chỉ cần lay chuyển một vòng, có thể biến thứ bất hợp pháp thành thu mua hợp pháp. Ta nhớ Nguyên Tích ca đã nói, một trong các phương pháp rửa tiền chính là mua hàng loạt danh bài, ở những đứa phương khác lúc hạ giá thì bán ra, lấy thu tài chính về.

Nhưng vấn đề là, ta phải tìm được chính xác chứng cứ, Lý Hàn có thể cự tuyệt thừa nhận số tiền này là của hắn, hoặc tệ hơn đốt hủy.

Ta nhìn vào két sắt một chút, có cảm giác lạ lùng, nếu so sánh với dung tích bề ngoài… thật không đối xứng.

Cảm giác của ta về cái két này hẳn phải rất lớn, nhưng sau khi mở ra lại rất nhỏ, chỉ có thể là ngụy trang, rõ ràng cái két sắt này không thể nhỏ như vậy được.

Ta lấy đống trái phiếu ra, gõ tấm thép trong tủ, thùng thùng, có khoảng trống. Ta dùng sức đẩy, tấm thép bật về phía sau, lộ ra một cái két khác. Thì ra là như vậy! Ta thiếu chút nữa đã nhảy dựng mà hét lên.

Ta đem tất cả đồ bên trong móc ra ngoài, có hết thảy mười bốn hộ chiếu, một hộp hột xoàn, những hột xoàn này gọt dũa rất tốt, trong suốt và sáng, mỗi một viên cũng phải trên hai cara.

Lý Hàn thật sự giàu đến vậy sao?

Ta mở đống hộ chiếu ra, có Mĩ, Nga, Hàn Quốc, Trung Quốc, những thứ này đều có tên, quốc tịch, nơi cư ngụ, đóng mộc hẳn hoi. Nhưng trừ một quyển hộ chiếu Nga, những hộ chiếu còn lại đều không có hình.

Ta thấy rất bực, cầm lấy hộ chiếu có hình, là một cô bé có chút tàn nhang, màu tóc nâu.

Hộ chiếu ghi số tuổi là hai mươi hai, nhưng ta có cảm giác chỉ khoảng mười bảy tuổi. Ta lấy hộ chiếu này, giấu vào túi áo sơ mi. Sau đo đem đống đồ đạc để lại chỗ cũ.

Tiếp đó ta giấu một tờ trái phiếu, đem đống còn lại nhét về, đóng kín két sắt, kéo khóa cẩn thân, rón rén đi tới bên cửa nghe ngóng, phía ngoài không có động tĩnh.

Ta từ từ mở cửa, nhích nữa người qua khe cửa ngó nhìn hành lang. A Quyền cũng không có ở vách. Ta cảm thấy sung sướng, có lẽ hắn đang ở lầu dưới rồi.

Bất quá, cho dù bị hắn bắt gặp lúc bấy giờ, ta cũng không sợ. Ta đã tìm thấy thứ cần tìm, cho dù bị nhốt cả ngày cũng chẳng sao.

Ta từ từ kéo cửa, phút chốc chuồn ra khỏi phòng, sau đó nhẹ nhàng khép cửa lại, răng rắc. Ta nghe được âm thanh nó khóa lại rồi, chạy nhanh hết sức trở về phòng của mình, đóng cửa lại, dựa vào cửa, hít sâu “Biết trở lại à?”

Đại ca đang ngồi trên mép giường, quả đấm băng bó chặt, màu đen trong đôi mắt như sắp sửa bộc lộ cơn thịnh nộ. A Quyền đứng ở cạnh hắn, đầu cúi xuống không dám nhúc nhích.

Ta “A” một tiếng rồi nuốt phải một tràng hơi lạnh!

Lúc về phòng ta chỉ chú ý đến động tĩnh ngoài hành lang mà quên đi một chuyện quan trọng nhất…

Đại ca đi lên lầu cùng với Lý Hàn, như vậy đại ca cũng trở về phòng… Hắn vừa vào cửa, phát hiện cửa sổ trống không, mà A Quyền lại không biết ta đi đâu, vậy hắn hiện tại nhất định là… Hắn quát lên như sấm!

“Cút!” Đại ca kiên nghị, giận dỗi quát, ta xanh cả mặt, mở cửa đi ra ngoài. Nhưng A Quyền đã tiến trước một bước. “Vâng, bang chủ” Sau đó đi ra ngoài cũng như đóng cửa rất nhanh.

Ta kinh ngạc đứng ở nơi đó, kéo cửa ra nhưng không thấy nhúc nhích.

“Quay lại, nhìn ta! Nhớ được ta với ngươi đã nói gì không?” Đại ca âm trầm nói, ta từ từ xoay người, đối mặt với đại ca, mấp máy môi, nhưng không phát ra tiếng.

“Nói a!” Đại ca gầm thét, vẻ mặt đầy giận dữ, ta run rẩy một chút, nói rất nhỏ “Ngủ, còn có… không được ra ngoài.”

“Vậy người mới vừa đi đâu?!” Hắn ép hỏi.

“Làm sao đi vào?”

Ta chột dạ cúi đầu, “Từ, từ bên ngoài…”

“Phía ngoài?” Đại ca có chút nghi ngờ, nhưng hiểu rất nhanh, giận đến mức nghiến cả răng “Ngươi nghĩ ngươi có thể mọc cánh a?! Mặc cái thứ này mà mặt mày còn sáng rỡ!”

Mắt của ta hơi ngước lên, nắm thật chặt quả đấm.

“Gọi ngươi đừng tự tung tự tác, ngươi không nghe, ngươi cho rằng đây chỉ là lỗi sao?! Lý Hạn có thể bắn chết ngươi, sau đó quăng ngươi xuống biển. Ngay cả thi thể cũng không tìm được, ngươi điên rồi sao? Hay là làm cảnh sát khiến ngươi váng đầu rồi! Ngươi cho rằng mấy vụ leo trèo bên ngoài là đóng phim sao?! Hết sợ chết rồi à?!” Đại ca khiển trách nặng nề, nước mắt của ta tràn ra, ở trong lòng rất muốn phản bác ta vốn tới đây không phải để du lịch, không phải bây giờ ta chẳng có chuyện gì rồi sao? Ta mặc thành như vậy là do ngươi làm hại, tại sao cuối cùng vẫn là lỗi của ta chứ?

Ta không cần người lo!

Vì cớ gì mà lúc nào cũng muốn ngăn cấm ta!

Ta khóc không thành tiếng, có một vật bị đại ca ném tới trên mặt thảm. Ta chớp chớp ánh mắt mông lung lệ, nhìn kĩ, đó là thẻ TM! Chẳng lẽ là phòng Lý Hàn… Ta khiếp sợ cực kì.
Bình Luận (0)
Comment