Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 139

Edt: Mítt

Cái chết của Tô Ngọc cuối cùng bị phía chính phủ định là do khí than nổ mạnh, Tô Hải Thành đến nhận cũng chỉ là một đống tro cốt không cách nào phân biệt thân phận, đối với cái chết của Tô Ngọc, hắn cũng cũng không có hoài nghi cái gì, nói cho cùng thì cho tới nay Tô Ngọc đều đem bản thân che dấu rất tốt, Tô Hải Thành cũng vẫn luôn cho rằng cháu trai của mình chỉ là một vị bác sĩ y thuật cao thâm mà thôi.

Mà ở nơi Tô Hải Thành chạm không đến, tổng bộ cảnh sát quốc tế, có quan hệ với danh hiệu sát thủ “Bò cạp độc” treo giải thưởng truy nã trong một đêm huỷ bỏ, mà một số tiền thưởng truy nã thì tại ngày hôm đó được chuyển đến một tài khoản bí mật ở Hoa Hạ.

Được rồi, số tiền thưởng này chính là số tiền đầu tiên Tô tướng quân nhà chúng ta ở thế giới này kiếm được..... 1 triệu dola mỹ!

Thì ra mạng của Tô Ngọc chỉ đáng giá nhiêu đây?

Đối với điểm này Tô tướng quân rất bất mãn a!

Trong tay thưởng thức máy truyền tin mã hóa thuận tiện lấy từ trong nhà Tô Ngọc, ánh mắt Tô Duệ lại lóe lóe.....

Hay là mình đem toàn bộ tổ chức sát thủ bắt gọn để lấy tiền thưởng? Hay là dứt khoát thay thế Tô Ngọc gia nhập tổ chức, ở tổ chức nhận nhiệm vụ kiếm tiền?

Này thật là một lựa chọn gian nan mà!

Đối với rối rắm của Tô tướng quân, Tô Vãn chỉ nghĩ nói một câu: tiền thưởng nhận được toàn bộ tịch thu sung công! Không đem tiền giao cho vợ thì không phải nam nhân tốt ~.

“Tài chính trong nhà đương nhiên phải giao cho vợ quản lí rồi.”

Tô Duệ tự nhiên không chút do dự đem tiền thưởng của mình nộp lên trên, mà Tiêu Vân Nghị ở một bên mắt thấy anh trai và chị dâu mình đã ở trên sô pha tính toán cả ngày cuối cùng nhịn không được chần chờ giơ tay lên...

“Anh à, em có thể lên tiếng không?”

Người bị làm lơ cũng chỉ có thể dùng loại biện pháp này tìm kiếm cảm giác tồn tại.

“A?”

Vừa nghe âm thanh Tiêu Vân Nghị, Tô Duệ lập tức ngẩng đầu nhìn hắn một cái...

“Vân Nghị, chú cũng muốn tiền?”

Đối với em trai trên danh nghĩ này, Tô Duệ cũng không chán ghét. Nếu hắn thật sự muốn tiền Tô Duệ cũng sẽ không cự tuyệt.

“Không, không phải!”

Nghe anh trai mình nói, Tiêu Vân Nghị lập tức liều mạng vẫy vẫy tay, sau đó hắn đem điện thọai trong tay mình giơ lên trước mặt Tô Duệ lắc lắc, trên khuôn mặt trẻ con kia hiện ra thần sắc nghiêm túc khó thấy.

“Anh, đạo diễn Tề đã gọi hơn mười cú điện thoại, kêu chúng ta nhanh trở về tiếp tục làm việc, nếu không sẽ thu tiền vi phạm hợp đồng của chúng ta!”

Ách.

Tô Duệ lúc này mới nhớ tới, mình là từ trong một đoàn phim điện ảnh trốn đi, hình như cái đoàn phim điện ảnh này có chế tác hơn trăm triệu, hơn nữa tiền vi phạm hợp đồng cũng không ít?

Nghĩ đến đây, Tô Duệ trầm ngâm rũ con ngươi, ngón tay với các khớp xương rõ ràng theo bản năng nghịch ngọn tóc Tô Vãn.

“Vợ à, em thấy thế nào?”

Mọi chuyện đều phải nghe theo an bài của vợ, Tô tướng quân ngươi đúng là thê nô!

“Vân Nghị, em trở về.”

Nằm ở trên hai chân của Tô Duệ, Tô Vãn liền mí mắt cũng chưa nâng, không chút do dự trả lời một câu.

Tiêu Vân Nghị: Anh anh anh, bổn manh vật đây là bị chị dâu ghét bỏ, nhất định là bị ghét bỏ? Quả nhiên làm bóng đèn là đáng xấu hổ ~

Nghe Tô Vãn nói, bạn nhỏ Tiêu Vân Nghị thương tâm, nhưng Tô Duệ trên sô pha ánh mắt đột nhiên sáng ngời, tha thứ hắn mấy ngày nay đầu óc đều chỉ có vợ nhỏ của mình, đã quên quỹ đạo sinh hoạt của những người khác trong thế giới này.

Dựa theo cốt truyện Tô Duệ biết mà nói, anh em Tiêu gia sẽ vẫn luôn ở trong giới nghệ sĩ phát triển, mà đúng là bộ phim điện ảnh đang quay hiện tại này, sẽ làm Tiêu Vân Nghị một đêm thành danh!

Ở nguyên cốt truyện bộ điện ảnh này trong lúc quay, nam diễn viên số 3 ở thời điểm quay phim được một nửa liền xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng không cách nào tiếp tục quay được nữa, lúc ấy đạo diễn Tề tìm không được diễn viên thích hợp lại có kinh nghiệm, lúc này Tiêu Khải liền chủ động đề cử em trai của mình, bởi vì khi đó Tiêu Vân Nghị vừa lúc là thế thân của nam 3!

Ngay từ đầu Tề đạo diễn đại danh đỉnh đỉnh căn bản sẽ không chú ý tới người mà ngay cả cái danh còn không có, ở trước màn ảnh chỉ lộ ra bóng dáng võ thế, lần này hắn thật sự không có biện pháp, mới đáp ứng để Tiêu Vân Nghị thử mấy cảnh, kết quả chờ Tiêu Vân Nghị thay tạo hình từ phòng hóa trang đi ra, toàn bộ người trong phim trường đều sợ ngây người~~~ gương mặt trẻ con này, chính là để chuẩn bị cho nhân vật nam 3 của bộ phim này đúng không?

Quả thực quá thần kì! Tề đạo diễn đương nhiên là đồng ý thay Tiêu Vân Nghị, mà làm thế thân nhiều năm, Tiêu Vân Nghị ở trước ống kính cũng hoàn toàn không luống cuống, hai bên lần đầu hợp tác liền hợp tác thật vui vẻ.

Chờ đến lúc bộ phim này công chiếu, đại đa số người xem đều là hướng về phía đạo diễn có tiếng cùng chế tác cộng thêm ảnh đế ảnh hậu mà đi xem.

Bộ phim điện ảnh này tên là "đế đô loạn" tóm tắt chính là một hồi sóng gió trong triều đình, nam 1 thân là Thái Tử bày mưu lập kế chỉ điểm giang sơn, mà nam số 2 lại một lòng muốn bá chiếm giang sơn - Nhị hoàng tử, cũng có thể gọi là tàn nhẫn độc ác quỷ kế đa đoan, nhưng, cuối cùng đả động đến người xem, lại là Lục hoàng tử ít suất diễn nhất....

Lần đầu tiên lên sân khấu, hắn choàng áo choàng lông cừu trắng như tuyết, xứng với khuôn mặt thiên chân vô tà trẻ con kia, làm người ta vừa thấy liền tâm sinh thương tiếc.

Hắn là nhi tử của cung nữ, ở trong hoàng cung chịu đủ khi dễ, nhưng mỗi ngày đều treo nụ cười sáng lạn.

Một tiểu thịt tươi ngây thơ đáng yêu như vậy, vây quanh Thái Tử mềm mại kêu “Thái Tử ca ca”, thực nhanh liền bắt được tâm của đại đa số người xem nữ.

Nhưng mà kế tiếp cốt truyện lại chuyển biến bất ngờ, Đông Cung đêm khuya bị hoả hoạn, Thái Tử ở trong cung bị ám sát!

Khi nữ chủ đại nhân đến hộ giá, thời điểm dùng trường kiếm đẩy ra khăn che mặt của thích khách, tất cả mọi người đều choáng váng.

Một thân hắc y Lục hoàng tử, vẫn là gương mặt trẻ con kia, nhưng giờ phút này, ánh mắt hắn lạnh nhạt không có một tia gợn sóng.

“Thái Tử ca ca, ngươi đau không?”

Vẫn là thanh âm mềm mại kia, chỉ là giờ phút này từ trong miệng hắn nói ra, lại làm tâm người lạnh băng.

Hoạ từ trong nhà, huynh đệ tàn sát, đây là bi ai của hoàng tộc.

Khi rất nhiều người tiếc hận cho nhân vật này, ở thời điểm gần kết thúc phim Lục hoàng tử lại cho mọi người một kinh hỉ....

Lúc này, phản quân của Nhị hoàng tử đang thắng thế, hắn khống chế lực lượng của Thái Tử, vốn tưởng rằng lúc này đây có thể thuận lợi đánh vào hoàng thành, nhưng đêm khuya ánh lửa sáng ngời, một đoàn Cần Vương quân bỗng nhiên từ bốn phương tám hướng vọt vào.

Mang theo cứu binh vội vàng tới không phải ai khác, đúng là Lục hoàng tử vốn nên bị Thái Tử nhốt vào Tông Nhân Phủ!

Dưới ánh lửa thấp thoáng kia, trên gương mặt thiếu niên lần đầu tiên xuất hiện biểu tình nghiêm túc, hắn nói....

"Nhị hoàng huynh, ngươi nhận thua đi!"

Từ lúc bắt đầu, ngươi đã thua, bởi vì ngươi không có tâm của một vị lãnh đạo!

Trận biến đổi bất ngờ, xuất hiện nhiều lần cao trào cung biến cuối cùng tự nhiên chính là Thái Tử thành công đăng cơ, nghênh thú nữ chủ kết cục viên mãn, nhưng từ rạp chiếu phim ra tới hầu như là người xem nữ đều khóc đỏ đôi mắt....

Đáng thương tiểu lục a!

Đạo diễn biên kịch, ngươi trả Lục hoàng tử lại cho ta!

Thì ra ở thời điểm đại kết cục, Nhị hoàng tử bị buộc cùng đường, chó cùng rứt giậu trực tiếp sai người bắt nữ chủ đại nhân, lấy điểm này áp chế Thái Tử, mà ở sống chết trước mắt như thế vẫn là Lục hoàng tử động thân ra, cuối cùng tuy rằng thành công cứu được nữ chủ, nhưng Lục hoàng tử lại bởi vì vậy mà chết thảm dưới kiếm của Nhị hoàng tử.

Một màn kia, máu tươi nhiễm hồng khuôn mặt thiên chân thuần tịnh của hắn.

Thiếu niên chỉ là nghiêm túc nhìn người bên cạnh, mỉm cười nâng tay.....

Từ nhỏ hắn chính là hoàng tử không người yêu thương ở lãnh cung, hắn sinh ra là một sai lầm.

Hắn mỗi ngày mỉm cười, bất quá chỉ là giả vờ kiên cường, thật ra tâm hắn đã bị phong bế, thật cô đơn.

Mà mấy năm nay, chỉ có một người chân chính cho hắn mái nhà ấm áp, cho hắn biết ý nghĩa chân chính của tình thân.

Người kia, chính là, Thái Tử ca ca.

Cuối cùng, nhân sinh hạ màn là lúc, hắn mỉm cười ở trong ngực ca ca mình nhắm hai mắt lại.... kiếp sau, chúng ta tiếp tục làm huynh đệ được không?

Thế gian này không chỉ có tình yêu.

《 Đế đô loạn 》, làm nhân vật Lục hoàng tử này một đêm bạo hồng!

Cơ hồ là người xem qua bộ phim này đều nhịn không được ở trang cá nhân của mình cùng bằng hữu trong giới phun tào.....

Nữ chủ loại này sinh vật thật sự quá chán ghét có đúng không?

Ngươi trước kia đao thương không sợ giống như nữ kim cương, làm sao vừa đến thời khắc mấu chốt ngươi liền biến thành tay trói gà không chặt Tiểu Bạch hoa?

Đương nhiên, bị người bắt lấy không phải ngươi sai, nhưng hại chết Lục điện hạ của chúng ta chính là ngươi sai ~

Người xem nữ phun tào quả thật là cường đại, lực lượng của fans nữ cũng vô cùng lớn, Tiêu Vân Nghị cứ như vậy một đêm thành danh, hơn nữa thật nhanh liền lấy thế nhất minh kinh nhân trở thành tân binh tiểu thịt tươi mới nhất của giới giải trí……

Thật ra Tô Duệ rõ ràng nhất, cái gọi là kỹ thuật diễn gì đó, ngươi trông cậy vào em trai trên danh nghĩa này của hắn sẽ có sao?

Lần đầu tiên đóng phim liền đụng tới nhân vật này, thật ra bạn học Tiêu Vân Nghị nhà chúng ta từ nhỏ đã được anh trai sủng tỏ vẻ, diễn xuất của em vẫn luôn đặc sắc như thế có được không?

“Anh?”

Lúc này Tiêu Vân Nghị ở đối diện thấy anh trai của mình vẫn luôn trầm mặc, biểu tình trên mặt cũng quái quái, hắn nhịn không được lo lắng tiếp tục mở miệng.

“Thật ra, em có thể tự trở về, một mình em cũng có thể làm tốt.”.

Thật ra trong lòng rất là sợ hãi, nhưng làm một em trai quốc dân mẫu mực thì không thể để cho anh trai mình lo lắng ~

Bỗng nhiên cảm thấy mình thật hiểu chuyện, Tiêu Vân Nghị thật muốn tự chấm cho mình một trăm điểm ~

Tô Duệ: ……

Làm ơn đi, ngươi lại tự bổ não cái gì rồi?

“Vân Nghị, mọi chuyện quyết định như vậy đi, anh sẽ gọi điện thoại cho đạo diễn Tề, còn có…… được rồi, đến lúc đó rồi nói sau!”

Tô Duệ vốn định nhắc nhở Tiêu Vân Nghị, nếu đoàn phim xảy ra chuyện gì phải báo tin tức cho mình đầu tiên, ví dụ như nam số 3 xảy ra tai nạn xe cộ gì đó, nhưng Tô Duệ nghĩ nghĩ vẫn không nhắc tới sự kiện kia.

Nếu lúc này Tiêu Vân Nghị không có mình ở bên cạnh cũng có thể tiến vào giới nghệ sĩ, đó chính là số mệnh của hắn.

Mà nếu hắn mất đi cơ hội này cũng không tính là gì, quay xong bộ phim này, Tô Duệ sẽ không tiếp tục làm thế thân nữa. Bọn họ hiện tại không thiếu tiền, về sau còn sẽ có nhiều tiền hơn nữa, hắn vẫn dư sức nuôi đứa em trai này.

Cuối cùng, Tiêu Vân Nghị chỉ có thể nghe lời đóng gói rời đi, thời điểm ở sân bay chia tay, mỗ tham ăn vẫn luôn nghĩ đến trong máy bay có chân gà, chân gà ăn rất ngon, nhưng không tự chủ được vành mắt vẫn đỏ.

Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng cùng anh trai của mình tách ra.

Anh trai là người thân duy nhất của hắn, hơn nữa từ nhỏ Tiêu Vân Nghị mất đi cha mẹ, trong mắt hắn anh trai không chỉ là anh, mà còn đảm đương chức trách của cha, của mẹ, cực khổ chăm sóc mình, tuy rằng sau này gặp được dưỡng phụ sinh hoạt của hai anh em tốt hơn không ít, nhưng trong lòng Tiêu Vân Nghị địa vị của anh trai vĩnh viễn là không thể thay thế……

Rời khỏi sân bay, nhìn máy bay vừa mới cất cánh giữa không trung kia, Tô Vãn nắm bàn tay to của Tô Duệ.

“Yên tâm đi, cậu ấy sẽ không có việc gì, cậu ấy nên có con đường của mình, chúng ta không thể luôn ở bên cạnh cậu ấy mãi được.”

Tiến vào thế giới nhiệm vụ, tiến vào nhân sinh của người khác, mỗi một nhiệm vụ giả hoặc nhiều hoặc ít sẽ bị tình cảm của nguyên chủ ảnh hưởng.

Anh em Tiêu gia sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm anh em thâm hậu làm Tô Duệ nhịn không được mà hâm mộ.

“Đúng vậy, đứa nhỏ này, về sau sẽ…… Thật hạnh phúc.”

Tô Duệ cười nắm chặt bàn tay Tô Vãn.

“Chúng ta trở về đi!”

Hai người gọi xe về tới chung cư, thời điểm lên lầu còn chưa đi đến cửa phòng, thần sắc Tô Duệ liền thay đổi.

Cửa phòng bị người ta mở ra, hiện tại trong phòng có người.

Tô Vãn ở một bên thật rõ ràng cũng cảm giác được một tia dị thường, đi vào cửa "nhà" mình, Tô Vãn do dự một chút, vẫn chậm rãi đẩy cửa phòng, trên so pha đối diện cửa, một thân ảnh cao lớn uy nghiêm.

Nhìn thấy Tô Vãn, ánh mắt người kia ngưng một chút, trên mặt hiện lên một tia giận dữ.

“Ba ba, ba đã đến rồi.”

Tô Vãn còn chưa có vào cửa, liền thấp giọng mở miệng gọi một tiếng.

Trong phòng, không phải người khác, đúng là ba của Tô Vãn, Tô Hải Thành.

~~~~~~~~~
Bình Luận (0)
Comment