Edt: Mítt~~~~~~~Tiến vào Tân Giả Khố ngày thứ ba, ban ngày Tô Vãn vẫn như cũ ở Tân Giả Khố hưởng thụ đãi ngộ cấp bậc cô nãi nãi, buổi tối còn có Hoàng đế bệ hạ hầu hạ, những ngày tháng này, đến Uông Ý nhìn thôi cũng đã thấy hâm mộ rồi——
Tô cô nương, cô thật là nô tỳ lớn nhất trên đời này, các đời lịch đại Thái Hậu nương nương cũng theo không kịp a!
Thật là đáng thương cho Ngôn Vũ Nặc, vì “cứu vớt” Tô Vãn mà ăn không ngon ngủ không yên, đến tóc cũng rụng một đống.
Dựa theo Tô Vãn phỏng chừng, lấy tính cách của Ngôn Vũ Nặc muốn mượn đủ năm trăm lượng bạc là chuyện vô cùng khó khăn, cho nên cô đã chuẩn bị ở Tân Giả Khố chờ nàng nhiều ngày rồi, chỉ là làm Tô Vãn không nghĩ tới chính là ở buổi chiều ngày thứ ba, Trần Tập liền mang theo năm trăm lượng bạc vội vàng chạy tới.
Bạch ma ma thu tiền tự nhiên một ngụm đáp ứng sẽ chiếu cố tốt cho Tô Vãn, mà Trần Tập cũng hơi để lộ một chút, qua hai ngày nữa sẽ có người lại đây thăm Tô Vãn.
Này là lấy tiền của người phải làm việc cho người a!
Bạch ma ma đối với lời nói của Trần Tập tự nhiên cũng đầy miệng đáp ứng, tiễn Trần Tập đi rồi, Bạch ma ma nhìn năm trăm lượng trên tay mình, nhìn ngân phiếu này cho dù có đau cũng vui sướng nha, tiền này là thứ tốt, nhưng tiền này bà cũng không dám nuốt một mình.
“Tô cô nương?”
Thời điểm Bạch ma ma đến phòng Tô Vãn, Tô Vãn đang ăn no chuẩn bị ngủ trưa.
Hiện tại cô vẫn còn ở tại căn phòng nhỏ rách nát kia, nhưng mà gối chăn trên giường lại là chăn gấm nhung thảm, một chút cũng không kém so với giường Quý Phi..
“Bạch ma ma, người có việc?”
Mắt Tô Vãn buồn ngủ mông lung nhìn Bạch ma ma, Bạch ma ma cười đem một tờ ngân phiếu đưa tới trước mặt Tô Vãn.
“Tô cô nương, đây là Trần công công đưa tới, người nhận đi!”
Trần Tập đưa tới? Nhìn thấy tờ ngân phiếu năm trăm lượng mới tinh kia, ánh mắt Tô Vãn chợt lóe ——
Nhanh như vậy Ngôn Vũ Nặc đã mượn được tiền? Tìm ai mượn? Ai dạy nàng?
Tô Vãn mới không tin lấy tính cách của Ngôn thánh mẫu sẽ nhanh như vậy thuận lợi mượn đủ tiền, nhất định có người ở bên người nàng chỉ chiêu.
Là ai đây? Ngôn Vũ Khuynh sao?
“Tô cô nương.”
Thấy ánh mắt Tô Vãn phức tạp không nói một lời, Bạch ma ma do dự vẫn là chủ động mở miệng.
“Hôm nay giữa trưa có người ở ngoài cửa Tân Giả Khố của chúng ta lén lút, lão nô hỏi qua bọn nô tài ra vào ở đó, người nọ hình như là đang hỏi thăm chuyện của người, lão nô đã dặn dò mọi người cẩn thận, phàm là về chuyện của người đôi câu vài lời cũng không thể tiết lộ!”
"A"
Nghe Bạch ma ma nói, Tô Vãn cười cười, người lén lút kia tự nhiên chính là Uyển Tâm, không nghĩ tới nàng ta thật sự tới, Tô Vãn cũng không nhàn hạ thoải mái cùng nàng ta chơi cái gì cung tâm kế.
“Ma ma, người làm việc ta tự nhiên là yên tâm.”
Nói xong Tô Vãn giơ tay liền đem ngân phiếu năm trăm lượng nhét vào trong tay Bạch ma ma.
“Mấy ngày nay vất vả ma ma, chút tiền này coi như là phí vất vả của người, chỉ cần ma ma tận tâm làm việc, ta tự nhiên sẽ không bạc đãi ma ma.”
“Cảm, cảm ơn Tô cô nương!”
Ngữ khí Bạch ma ma có chút kích động.
Má ơi, năm trăm lượng đó!
Cho dù là nhóm mỹ nhân Quý nhân trong cung cũng không có khả năng một lần ban thưởng nhiều như vậy a!
Tô cô nương này không phải người bình thường nha, lão nô lần này thật là gặp đại vận rồi.
Bạch ma ma vui sướng từ trong viện Tô Vãn đi ra, tâm tình cả người vạn phần mỹ lệ. Chỉ là làm bà không nghĩ tới chính là hôm nay tài vận của bà thật sự là tràn đầy! Mới vừa trở lại cửa phòng của mình, Bạch ma ma liền nhìn thấy một tiểu thái giám của phủ Nội Vụ cười hì hì đứng ở trước cửa phòng mình.
“Là Bạch ma ma sao? Nô tài là Tiểu Thuận Tử của Nội Vụ phủ”
Tiểu Thuận Tử một bên cười một bên đem một cái túi tiền đưa cho Bạch ma ma.
“Ma ma, hôm nay nô tài tới là để phân phát vật tư tháng này cho Tân Giả Khố, còn có cái này.”
Tiểu Thuận Tử lại từ trong lòng ngực mình móc ra một cái phong thư, theo phong thư kia móc ra còn có một tờ ngân phiếu, mặt trên thế nhưng là một trăm lượng!
“Đây là……”
Thần sắc Bạch ma ma khẽ biến, thật ra trong lòng đã có suy đoán.
“Ma ma Tân Giả Khố gần đây có tới người mới đúng không?”
Tiểu Thuận Tử đem lá thư kia cùng ngân phiếu nhét vào trong lòng bàn tay Bạch ma ma.
“Đây chính là của một vị quan gia muốn giao cho vị cô nương kia, làm phiền Bạch ma ma.”
Trên phong thư không có lưu danh, cũng chưa nói là cho ai, nhưng Bạch ma ma nghe xong Tiểu Thuận Tử nói, tự nhiên biết phong thư này là cho Tô Vãn.
“Công công yên tâm, chuyện này lão nô biết làm như thế nào.”
Bạch ma ma lại cùng Tiểu Thuận Tử khách khí vài câu, tiễn hắn ra cửa Tân Giả Khố, Bạch ma ma lúc này mới thở dài một hơi lại quay trở lại phòng Tô Vãn.
Lúc này Tô Vãn nhìn thấy Bạch ma ma đã đi còn quay lại cũng có chút ngoài ý muốn.
“Ma ma, người còn có việc?”
“Tô cô nương phong thư này còn có ngân phiếu này là cho người.”
Bạch ma ma đem phong thư cùng ngân phiếu đưa tới trước mặt Tô Vãn, Tô Vãn lại chỉ hơi có chút nghi hoặc rút lá thư kia, cũng không có lấy tấm ngân phiếu trong lòng bàn tay bà.
Bạch ma ma bất động thanh sắc, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo vui mừng.
Phong thư này là……
Tô Vãn nhanh tay mở ra phong thư, bên trong chỉ có một tấm giấy viết thư, chữ viết ở mặt trên lại vô cùng mạnh mẽ hữu lực.
Thẩm Thịnh Bắc.
Tô Vãn nhìn đến chỗ ký tên thế nhưng là danh ấn của Thẩm Thịnh Bắc, trong lúc nhất thời có chút bừng tỉnh, mình làm sao lại đem vị nam chủ đại nhân chính quy này quên mất?
Thì ra tin tức Thượng Phục Cục xảy ra chuyện đã truyền ra ngoài, mà đoạn thời gian này ở nguyên cốt truyện vốn nên là giai đoạn Thẩm Thịnh Bắc chính thức cùng Tô Vãn nhận ra nhau sau đó hồng nhạn đưa tình, nhưng không đợi Thẩm Thịnh Bắc viết thư, Thượng Phục Cục liền có chuyện, mà ở chỗ doanh thị vệ nghe đến chuyện của Thượng Phục Cục, Thẩm Thịnh Bắc cũng lòng nóng như lửa đốt nhờ người tìm hiểu hai ngày mới biết được Tô Vãn bị sung quân tới Tân Giả Khố, cũng may Thẩm gia còn tính là giàu có, Thẩm Thịnh Bắc lập tức cầm một trăm lượng bạc tự tay viết một phong thư nhờ người phủ Nội Vụ đem tin cùng bạc đưa tới Tân Giả Khố.
Có thể lập tức lấy ra một trăm lượng chuẩn bị, người này còn xem như có tâm……
Thư của Thẩm Thịnh Bắc thực ngắn gọn, hắn ở trong thư nói đại khái tình hình gần đây của mình, sau lại nói mình sẽ nghĩ cách cứu Tô Vãn ra, kêu nàng nhẫn nại thêm mấy ngày.
Thu hồi thư, Tô Vãn dựa vào trên giường đôi mắt mị mị...
Hiện tại nam chủ nữ chủ đều đã vào chỗ, nữ phụ dã tâm bừng bừng, nam phụ cũng tùy thời chuẩn bị thượng vị, như vậy chúng ta liền bắt đầu diễn đi!
Cuối cùng ai có thể độ hóa ai, là mình thất bại rời khỏi hay là thánh mẫu đại nhân bỏ chính theo tà, chúng ta liền xem kết cục của vở diễn này đi.
“Bạch ma ma.”
Ánh mắt Tô Vãn không biết từ khi nào lại dừng ở trên người Bạch ma ma.
Nghe giọng nói Tô Vãn, Bạch ma ma lập tức tươi cười tiến lên.
“Tô cô nương, có gì phân phó?”
Đều nói có tiền có thể sai quỷ đẩy ma, hiện tại Bạch ma ma sớm đã bị Tô Vãn hoàn toàn thu mua, lấy cô như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
“Người nghĩ cách liên hệ với Trần Tập, nói cho hắn ngày kia là cơ hội tốt, để hắn mang theo người tới gặp ta.”
Tô Vãn yêu cầu có chút thời gian chuẩn bị, cô muốn đem mình làm cho càng thê thảm càng tốt, nhất định phải cho Ngôn thánh mẫu một đòn ngay tim, để nàng cả đời cũng quên không được tỷ muội tốt của nàng vì nàng chịu qua khổ sở đắc tội bệ hạ, như vậy, về sau Tô Vãn diễn mới có thể càng thuận lợi hơn……
“Lão nô hiểu rõ.”
Nghe Tô Vãn phân phó, Bạch ma ma lập tức dùng sức gật đầu, chuyện này dễ dàng a, bà tuyệt đối làm ổn thỏa.
Thượng Phục Cục.
Thời điểm Trần Tập thu được tin tức Bạch ma ma phái người đưa tới, hắn cũng vừa mới trở lại Thượng Phục Cục, vừa vào cửa chính nhìn thấy Ngôn Vũ Nặc và Từ Băng Nguyệt muốn cùng nhau ra cửa.
Mắt phượng Trần Tập mị mị, liếc mắt nhìn Từ Băng Nguyệt nhiều hơn một cái, tiểu nha đầu này vừa nhìn chính là khá có tâm cơ, ừm, hắn không thích.
“Trần công công!”
Ngôn Vũ Nặc cùng Từ Băng Nguyệt cầm gấm vóc đang định ra cửa, ở cửa gặp Trần Tập, hai người tự nhiên lập tức tiến lên vài bước, cung kính hành lễ.
“Vũ Nặc, ngươi lại đây một chút, ta có chuyện muốn nói với ngươi!”
Trần Tập hướng về phía Ngôn Vũ Nặc vẫy vẫy tay, Ngôn Vũ Nặc lập tức nôn nóng chạy qua...
“Trần công công, chẳng lẽ Tiểu Vãn bên kia có biến hóa gì sao?”
Lúc này Ngôn Vũ Nặc không khỏi nghĩ tới Tô Vãn, giữa trưa mới vừa đem bạc đưa qua, bên kia sẽ không nhanh như vậy đổi ý chứ?
“Là chuỵên Tô Vãn, nhưng mà là chuyện tốt.”
Trần Tập nhìn thấy bộ dáng Ngôn Vũ Nặc như vậy cũng không quanh co, trực tiếp đem lời Bạch ma ma nói chuyển đến nàng.
“Giữa trưa ngày kia, ngươi chuẩn bị một chút, ta mang ngươi qua đó.”
“Thật sao?”
Ngôn Vũ Nặc nghe Trần Tập nói lập tức ánh mắt sáng ngời.
“Trần công công thật là quá cảm tạ ngài, còn có…… Ta, ta có thể mang thêm hai người qua đó được không?”
“Sao?”
Nghe Ngôn Vũ Nặc nói, Trần Tập chần chờ một chút, nghĩ đến Bạch ma ma đối với nhân số cũng không có yêu cầu gì, hơn nữa chỗ Tân Giả Khố kia lại dơ lại loạn, chỉ có đầu óc có bệnh mới nguyện ý chạy qua đó? A phi phi phi, Trần Tập ở trong lòng mắng một câu ngu xuẩn muốn chết, mình mấy ngày nay không phải cũng đã qua bên kia sao?
Đồng dạng chạy qua đó, Hoàng đế bệ hạ nằm cũng trúng đạn.
Uông Ý: Trúng đạn thêm một……
“Được rồi được rồi!”
Trần Tập nhìn thấy dáng vẻ Ngôn Vũ Nặc cẩn thận, nhịn không được vẫy vẫy tay, ai, người như mình chính là lòng quá mềm yếu.
Vô số người bị Trần Tập thọc dao nhỏ ở sau lưng: Ngươi mềm lòng cái con khỉ a ~
Thật ra này có lẽ chính là hào quang của nữ chủ đại nhân ảnh hưởng, luôn luôn đối với người khác khắc nghiệt Liêu ti nghi lại phá lệ chiếu cố Ngôn Vũ Nặc, mà luôn miệng đậu hủ tâm dao nhỏ Trần Tập đối với yêu cầu của Ngôn Vũ Nặc cũng luôn đáp ứng.
~~~~~~~