Edt: Mítt~~~~~~~Buổi tối thời điểm Tô Duệ từ công ty trở về trời đã khuya, trở lại phòng ngủ, Tô Vãn tắm xong đã đi ngủ, hắn nhịn không được cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán của cô.
Mà Tô Vãn lúc đầu thật sự đã ngủ cảm giác được hơi thở của Tô Duệ cũng chậm rãi mở mắt: "Về rồi sao, vẫn trễ như vậy."
"Đúng vậy, gần đây tương đối vội, bởi vì phải nghiên cứu phát minh sản phẩm mới."
"Vâng."
Tô Vãn từ trên giường ngồi dậy, tóc tán loạn tản trên vai, cả người đều buồn ngủ mông lung thoạt nhìn đặc biệt lười biếng.
"Lão công, Đỗ Thần bên kia gần đây có động tác gì không?"
"Hửm? Em làm sao đột nhiên quan tâm đến hắn như vậy?"
Mấy ngày này Tô Vãn cũng chỉ quản chuyện ăn uống, cộng thêm ở bên cạnh Tô Tiểu Tô, ở thế giới này, hắn tính để Tô Vãn an tâm thả lỏng nghỉ phép, nghỉ ngơi thật tốt.
Nơi này không khí trong sạch, khoa học kỹ thuật cao, hơn nữa Đỗ gia muốn cái gì có cái đó, chủ yếu chính là thế giới này còn có Tô Tiểu Tô.
Cho nên nghe Tô Vãn đột nhiên hỏi chuyện Đỗ Thần, Tô Duệ xác thật có chút kinh ngạc.
"Cũng không có gì, hôm nay Lý Mỹ Quyên tới thử thả tiếng gió với em, em cảm thấy hẳn là Đỗ Thần hứa cho bà ta một ít chỗ tốt, anh cũng biết Lý Mỹ Quyên so với Tô Kiến Quân tham lam hơn nhiều, hơn nữa ở trong mắt bà ta, Đỗ đại thiếu anh tuyệt đối không có chất lượng như Đỗ Thần Đỗ nhị thiếu kia!"
Lý Mỹ Quyên?
Tô Duệ cười lạnh một chút.
"Một tên hề nhảy nhót còn có thể lăn lộn ra cái gì mới, nếu bà ta thật sự dám làm chuyện gì bất lợi với em, anh sẽ để bà ta lập tức biến mất."
Đối với người không phải vai chính của thế giới, Tô tướng quân tuyệt đối sẽ không khách khí.
"Bà ta không có làm gì với em, em chỉ cảm giác là bà ta sẽ làm gì đó với Lăng Thất Nguyệt cùng Lăng Lệ."
Dựa theo cá tính của Lý Mỹ Quyên, muốn để con gái mình làm vợ của Đỗ nhị thiếu, Lăng Thất Nguyệt cùng Lăng Lệ tuyệt đối là chướng ngại vật lớn nhất.
"Bà ta thật sự là chán sống rồi."
Tô Duệ thật muốn thấp cho Lý Mỹ Quyên một vài ngọn nến -- dám tính kế đến trên đầu nữ chủ cùng thiên tài bảo bảo, bà nha chờ bị diệt đi ~
"Vợ, mặc kệ bọn họ, chết một người thì ít đi một người."
Tô Duệ đột nhiên áp tới trên người Tô Vãn.
"Anh mệt mỏi quá nha, ngày nào cũng làm việc, vợ, em mau tới trấn an một chút tâm hồn mỏi mệt của anh đi."
"Đi đi đi, đi tắm rửa."
Tô Vãn vẻ mặt ghét bỏ đem Tô Duệ đẩy xuống giường, kết quả Tô tướng quân sức lực quá lớn, trực tiếp đem Tô Vãn túm xuống thảm.
Hai người em nhìn anh anh nhìn em, cuối cùng đều nhịn không được nở nụ cười.
"Ma mi."
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra, Tô Tiểu Tô mặc áo ngủ bước nhanh đến.
Tô Duệ:......
Hắn vậy mà quên mất, trình tự của Tô Tiểu Tô có một mã chìa khóa vạn năng, có thể mở ra rất nhiều khóa điện tử! Thật là thất sách thất sách!
"Nha, lại đang show ân ái!"
Nhìn hai người trên mặt đất quần áo hỗn loạn, Tô Tiểu Tô há to miệng vẻ mặt đáng yêu nói.
"Muốn con khởi động lại hệ thống một lần không?"
"Nha đầu chết tiệt kia."
Tô Duệ thấp giọng mắng một câu, lúc này mới lôi kéo Tô Vãn từ trên mặt đất đứng dậy...
"Đã trễ thế này con muốn làm gì? Đừng nói là con ngủ không được, sợ bóng tối, người máy không có nhiều công năng như vậy."
Ách.
Tô Tiểu Tô vẻ mặt ủy khuất nhìn Tô Vãn.
"Ma mi, người xem ba ba thật hung dữ nha, còn không phải là quấy rầy ba show ân ái sao, ba sao lại có thể vô tình vô sỉ vô cớ gây rối như vậy?"
Tô Duệ:......
Tô Vãn nhún vai, bước nhanh đến trước người Tô Tiểu Tô.
"Tô Tô, con làm sao vậy?"
"Ma mi, con nghe dì Thất Nguyệt ở trong phòng Lăng Lệ khóc, khóc đến thê thảm, dì có phải bị bệnh nan y sắp chết hay không? Phim truyền hình đều là diễn như vậy."
Tô Vãn:......
Cái điểm thích xem phim truyền hình cẩu huyết này, chẳng lẽ còn có thể lây bệnh?
(chính xác nha ~~~ chắc cũng là kiệt tác của anh Duệ) Nhưng mà, Lăng Thất Nguyệt ở trong phòng Lăng Lệ khóc, chẳng lẽ là......
Tô Vãn cùng Tô Duệ liếc mắt nhìn nhau một cái.
Tô Duệ lắc lắc đầu.
"Trước không cần lo cho cô ta, hẳn là Đỗ Thần đã làm gì đó, Lăng Lệ sẽ xử lý, nó nên học làm một nam nhân trưởng thành, bảo về nữ nhân trong nhà mình."
(người ta mới 5t anh êi ~) Ách.
Tô Vãn đối với logic của Tô tướng quân cũng phục, nhưng mà tưởng tượng đến Lăng Lệ một thân hào quang, Tô Vãn cũng gật gật đầu.
Được rồi, bọn họ chỉ lo phá hư Đỗ Thần cùng Lăng Thất Nguyệt là tốt rồi.
Gương vỡ lại lành gì đó, tra nam cái loại sinh vật này không xứng có được.
Tô Tiểu Tô:......
Đột nhiên cảm thấy Lăng Lệ thật đáng thương ~ được rồi bổn tiểu thư đại nhân có đại lượng, tận lực sau này ở thời điểm đánh nhau không cắn hắn, vui sướng quyết định như vậy đi.
Từ phòng Tô Duệ rời đi, Tô Tiểu Tô lại nhẹ nhàng đi về phòng của mình, phòng cô bé rất gần phòng Lăng Lệ, kết quả Tô Tiểu Tô mới vừa đi tới cửa, liền nhìn thấy cửa phòng Lăng Lệ mở ra, Tô Tiểu Tô còn cho rằng là Lăng Thất Nguyệt, đang muốn chào hỏi, lại nhìn thấy Lăng Lệ mặc một đồ ngủ trẻ con, đôi mắt đỏ bừng đi ra.
Thì ra, nó cũng chưa ngủ..
Hai người lại nhìn thoáng qua nhau, Tô Tiểu Tô cảm thấy có chút chột dạ, ánh mắt lóe lóe, giành trước nói.
"Ta, ta đi ăn vụng đồ ăn, mới không có, không có làm chuyện xấu."
"Muốn đánh nhau hay không?"
Lăng Lệ chỉ là nhìn Tô Tiểu Tô, đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu.
Tô Tiểu Tô ngẩn người: "Mi có bệnh à? Chẳng lẽ mi chính là cuồng chịu ngược trong truyền thuyết?"
"Muốn đánh hay không?"
Lăng Lệ vẫn lạnh lùng lặp lại một lần.
Nó vẫn luôn giả bộ ngủ, Lăng Thất Nguyệt nói cùng khóc nó đều nghe được --
Ma mi không cần nó.
Người vì người nhà của mình liền không cần nó.
Chẳng lẽ nó không phải là người thân nhất của ma mi sao?
Giờ khắc này, Lăng Lệ không rõ, ma mi vì sao đối với mình như vậy...
Nó đột nhiên thật hâm mộ cùng ghen ghét với Tô Tiểu Tô.
Một người máy cũng có thể được nhiều tình yêu của Tô Vãn cùng Đỗ Hàm như, mà nó thì sao? Nó có thể được cái gì?
Thông minh có ích lợi gì?
Lợi hại có ích lợi gì?
Cho dù mình có thể thắng toàn thế giới thì có ích lợi gì?
Nó đến ba ba ma mi của mình đều phải mất đi......
Lúc này, Lăng Lệ rất muốn khóc, nhưng nó khóc không được.
Tô Tiểu Tô nhìn Lăng Lệ lần nữa yêu cầu mình đánh nó, cô bé cũng hết chỗ nói rồi, theo bản năng Tô Tiểu Tô khởi động máy rà quét cảm xúc, cô bé phát hiện giờ phút này cảm xúc của Lăng Lệ vô cùng hỗn loạn.
Cảm xúc loạn như vậy, đến Tô Tiểu Tô nhìn còn phải chết máy.
Mà ở thời điểm Tô Tiểu Tô sững sờ, Lăng Lệ cũng đã nhào tới, đột nhiên không kịp phòng ngừa, Tô Tiểu Tô bị Lăng Lệ đẩy một cái, cả người ngã vào trên thảm ngoài hành lang.
Anh em, ngươi đây là đánh lén, ngươi đây là phạm quy!
Tô Tiểu Tô dưới sự tức giận theo bản năng ngẩng đầu hé miệng muốn cắn trên người Lăng Lệ, kết quả thời điểm sắp cắn được, Tô Tiểu Tô đột nhiên nhớ tới mình dưới đáy lòng hình như đã hứa hẹn qua, sau này không cắn nó nữa.
Thật rối rắm, nhưng người máy cũng phải giữ chữ tín.
Vì thế Tô Tiểu Tô lập tức khép miệng lại, kết quả cô bé "Bẹp" một tiếng, liền hôn Lăng Lệ một cái.
Tuy rằng chỉ là khuôn mặt, nhưng cả người Lăng Lệ đều choáng váng.
(ngại ngùng quá đi à ~~) Ách.
Tô Tiểu Tô cũng sửng sốt một chút, có chút chột dạ nói.
"Cái kia, ta không muốn cắn mi, mi không được khóc!"
Cho nên nói, nụ hôn đầu tiên gì đó, thiết lập bên trong của Tô Tiểu Tô hình như không có điều này?
Lăng Lệ:......
Bị hôn làm sao bây giờ? Phải hôn trả lại hay là phải đánh chị ấy một cái tát, nói chị ấy lưu manh?
Hai người đều trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Tô Tiểu Tô dẫn đầu mở miệng.
"Uy, mi rốt cuộc có còn muốn đánh hay không?"
Người ta đã đến thời gian tắt máy đi ngủ.
"Bỏ đi."
Lăng Lệ nhanh chân đứng dậy, trong lúc nhất thời cũng đã quên chuyện mình bị vứt bỏ.
Thật là......
Tô Tiểu Tô một bên nhịn không được nghi hoặc liếc mắt nhìn Lăng Lệ một cái, trẻ con nhân lọai thật phiền toái.
Cô bé cảm thấy biểu tình Lăng Lệ so với vừa rồi càng quái hơn, theo bản năng lại rà quét cảm xúc của nó một chút, má ơi, quả nhiên là một mảnh loạn mã......
~~~~~~~