Edt: Mítt~~~~~~~Nhóm nhiệm vụ giả của Thời Không Thất Lạc phần lớn là đến từ tinh anh của các vị diện, trong đó cũng có ma đầu giết người không chớp mắt, vì để những nhiệm vụ giả này nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ, Thời Không Thất Lạc trừ bỏ khen thưởng vô cùng phong phú cho nhóm nhiệm vụ giả thì chính sách trừng phạt cũng vô cùng nghiêm khắc.
Một khi có nhiệm vụ giả vi phạm pháp tắc của Thời Không Thất Lạc, như vậy người đó sẽ bị phong bế ngũ cảm, thân thể bị giam trong ngục giam mất mát, mà linh hồn của người đó cũng phải bị lưu đày vào bên trong "tù vực" của Thời Không Thất Lạc, dựa theo việc phạm sai lầm nặng hay nhẹ, từ giám sát sử chấp hành trừng phạt, trừng phạt nhẹ nhất chính là mỗi ngày quất roi lên linh hồn của bạn, thẳng đến khi chín chín tám mươi mốt ngày mãn hình phạt được thả ra.
Mà nặng nhất, không có người nào biết đó là cái gì, bởi vì người chịu hình phạt nặng nhất, linh hồn của bọn họ đều vĩnh viễn lưu tại tù vực, không được siêu thoát.
Đương nhiên, nếu người có bạn bè sau khi xúc phạm pháp tắc của Thời Không Thất Lạc bị đưa vào tù vực, người đó có thể xin cứu viện.
Mỗi người đều có cơ hội như vậy.
Một khi người đó xin thành công, tổng bộ không gian sẽ tùy cơ mà phát một cái nhiệm vụ không có cốt truyện cho người đó, người đó sẽ không biết thế giới nhiệm vụ này có chủ tuyến là gì, thậm chí chính người đó sẽ là thân phận gì, còn có những kí ức từ trước của nguyên chủ, tất cả điều đó người đó đều sẽ không biết.
Người đó phải ở trong một mảnh mê mang, thăm dò một thế giới, hơn nữa phải ở trong khoảng thời gian quy định hoàn thành nhiệm vụ có thời hạn mà tổng bộ ban bố.
Trong tình huống bình thường, những thế giới nhiệm vụ này đều đặc biệt ít có lưu ý, vô cùng hung tàn hoặc là bạo lực, mà nhiệm vụ giả hoàn toàn không biết gì cả một khi lộ ra bất kì sơ hở hoặc là dấu vết gì, sẽ lập tức tạo nên một loạt phản ứng dây chuyền, làm cho nhiệm vụ thất bại.
Như vậy nếu nhiệm vụ thất bại, xin giả chẳng những cứu không được người mình muốn cứu, còn phải vì chính mình thất bại mà trả giá lượng tích phân nhiệm vụ kếch xù……
Tô Vãn từ khoang chấp hành tỉnh lại, hầu như là không có dừng lại giây nào liền chạy thẳng đến văn phòng của Diệp Hân, cũng may lúc này Diệp Hân cũng vừa làm xong nhiệm vụ, đang nghỉ ngơi.
“Diệp Hân.”
Vọt vào phòng Diệp Hân, đôi mắt Tô Vãn đều đỏ rực.
“Giúp tôi xin, nhanh lên, tôi muốn xin nhiệm vụ cứu rỗi!”
“Cái, cái gì?”
Diệp Hân nghe Tô Vãn nói lập tức ngây ngẩn cả người: “Nhiệm vụ cứu rỗi? Tô Vãn, cô muốn cứu ai?”
Phải biết rằng nhiệm vụ cứu rỗi có điều kiện vô cùng hà khắc, hơn nữa sau khi thất bại trừng phạt rất nghiêm trọng, người bình thường nếu không phải vì người mà mình để ý nhất, sẽ không chủ động xin nhiệm vụ cứu rỗi.
“Cô đừng hỏi nhiều như vậy, tôi cầu xin cô, Diệp Hân, cô mau xin giúp tôi.”
Tô Vãn không muốn lãng phí thêm một giây đồng hồ nào nữa, mỗi một giây kéo dài, Tô Duệ liền phải trải qua thêm một giây tra tấn.
Nhìn thấy bộ dáng Tô Vãn nóng vội như thế, ánh mắt Diệp Hân chợt lóe, gật gật đầu.
“Tôi biết rồi, tôi lập tức xin giúp cô.”
Nói rồi, Diệp Hân liền mở máy truyền tin của mình chuyển đến nội tuyến tổng bộ……
Lúc này tổng bộ trung tâm nhiệm vụ.
Một người đàn ông trung niên mặc một thân tây trang đang vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Từ Sách trước mặt mình.
“Cậu mới từ vị diện hỏng mất kia thức tỉnh lại, hiện tại linh hồn của cậu vô cùng suy yếu, A Sách, tôi khuyên cậu tốt nhất không nên ở ngay lúc này xin nhiệm vụ cứu rỗi với tôi.”
“Tô Duệ là thuộc hạ của tôi, là tôi đem hắn mang đến tổng bộ, lúc này ông muốn tôi vứt bỏ hắn?”
Từ Sách nhìn người đàn ông trước mắt, ngữ khí hơi có chút lạnh.
“Các người sớm đã tập thành thói quen vứt bỏ đồng đội, nhưng tôi thì không thể.”
Nghe Từ Sách nói, thần sắc người đàn ông trung niên kia hơi đổi, hắn quả nhiên còn vì sự kiện kia mà canh cánh trong lòng, nhưng…… Có một số việc cũng không phải một mình hắn là có thể quyết định.
Hơn nữa……
“Cậu làm như vậy thật là vì thuộc hạ của cậu, mà không phải vì người khác sao?”
Người đàn ông trung niên gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt Từ Sách, ý đồ từ trên mặt hắn nhìn ra một tia cảm xúc hoảng loạn.
Nhưng cái gì cũng không có, Từ Sách vẫn giống như trước, trên gương mặt thanh nhã đạm nhiên không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào.
“Tôi tự nhiên là vì thuộc hạ của tôi, hắn là thành viên rất quan trọng trong bộ môn của chúng tôi. Chờ đến thời điểm thí luyện, tôi còn phải dùng hắn.”
Lại cẩn thận quan sát biểu tình của Từ Sách một chút, sau khi xác định hắn không phải đang nói dối, người đàn ông trung niên kia mới nhịn không được gật gật đầu.
“Được rồi, đi theo tôi. Tôi trực tiếp giúp cậu mở nhiệm vụ.”
Nói xong hai người xoay người đi vào phòng điều hành nhiệm vụ.
Nhưng trong lúc người đàn ông ở trên dụng cụ của mình đưa vào tên Tô Duệ lại được báo rằng ở vài phút trước, nhiệm vụ cứu rỗi người này đã được người khác xin thông qua, hơn nữa người xin hiện giờ đã tiến vào trong thế giới nhiệm vụ.
“Cô ấy tiến vào thế giới gì?”
Lúc này, ngữ khí Từ Sách hơi có chút nôn nóng, hắn từ trong lúc hôn mê tỉnh lại liền lập tức tới tổng bộ, không nghĩ tới vậy mà vẫn chậm hơn Tô Vãn một bước?
“Tôi kiểm tra một chút, ai nha, cô ấy vận khí không tồi, thế mà chọn được nhiệm vụ cấp thấp nhất chính là cấp D nhưng ở mức độ khó, ừ, nhưng mà, thế giới này cũng thật là thú vị, đã từng có người thử qua, cuối cùng vẫn là thất bại.”
“Là cái gì? Tôi có thể hay không……”
Từ Sách còn chưa nói xong, đã bị người đàn ông trung niên đánh gãy.
“Trạng thái hiện tại của cậu thật sự không thể tiếp tục tiến vào thế giới nhiệm vụ, tôi khuyên cậu tốt nhất bỏ qua cái ý niệm không thực tế này đi, bên trên cũng không có khả năng lần nữa để cậu xằng bậy.”
Nghe người đàn ông trung niên nói, lông mi Từ Sách run vài cái, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt.
“Được rồi, tôi đã biết, cuối cùng ông nên nói cho tôi biết cô ấy tiến vào thế giới gì đi chứ?”
“Ung dung ngoài vòng pháp luật.”
Người đàn ông trung niên nhẹ nhàng hộc ra bốn chữ……
Lúc này thế giới nhiệm vụ ——
Nhiệm vụ giả Tô Vãn thành công tiến vào thế giới nhiệm vụ cứu rỗi 【 ung dung ngoài vòng pháp luật 】, lần này thời hạn nhiệm vụ là ba mươi ngày, mục tiêu nhiệm vụ: Sống sót.
Trong đầu, âm thanh hệ thống của tổng bộ dần dần rút đi, Tô Vãn cũng chậm rãi mở hai mắt.
Nơi này là một phòng bệnh đơn, lúc này cô đang nằm trên giường bệnh.
Tô Vãn chậm rãi ngồi dậy, đầu tiên cô rũ mắt nhìn nhìn quần áo trên người mình, là đồng phục bệnh viện màu lam, mà ở bên cạnh giường bệnh để một ít trái cây cùng đồ bổ, thậm chí còn chất đống rất nhiều phần quà nhỏ cùng những bức thư hỏi thăm.
Ngoài cửa sổ, lá cây bay bay, thực rõ ràng hiện tại là mùa thu, mình hiện tại là người bệnh? Hơn nữa hẳn là người có chút gia sản, còn là người bệnh có thân phận.
Tô Vãn ngẩng đầu nhìn về phía trên giường bệnh, trên đó có thông tin cá nhân của mình ——
Phòng bệnh số 56.
Người bệnh: Hạ Vũ San.
Tuổi: 27 tuổi.
Thì ra mình tên Hạ Vũ San.
Tô Vãn xoa xoa đầu, đầu rất đau, trên đầu còn quấn băng vải, cô nhịn không được tìm dép lê xuống giường, đi từng bước tới phòng vệ sinh, từ trong gương trong phòng vệ sinh, Tô Vãn thấy được mặt của mình.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân sinh bệnh, lúc này làn da cô có chút bệnh trạng tái nhợt, một đôi mắt cũng trống rỗng vô thần, hiện vẻ tiều tụy. Tổng thể mà nói, ngũ quan của Hạ Vũ San xem như thanh tú, không phải cái loại ánh mắt đầu tiên nhìn thấy là mỹ nữ, nhưng còn xem như dễ nhìn.
Tô Vãn nhìn trong gương thấy trên trán có quấn băng vải, sau đó cô lại theo bản năng nâng tay sờ sờ mặt, làn da thật lạnh.
Không biết thân thể này bị bệnh gì?
Thế giới nhiệm vụ này tên là 《 ung dung ngoài vòng pháp luật 》 từ cái tên phân tích được đây hẳn là một thế giới lấy phá án làm chủ tuyến nhiệm vụ đi?
Tô Vãn một bên suy tư một bên xoay người, ở khoảnh khắc xoay người cô lập tức mở to hai mắt, kinh hô một tiếng.
“A!”
Cửa phòng vệ sinh không biết từ khi nào có một thân ảnh cao lớn đang đứng, người đàn ông hình dáng rõ ràng, mặt mày lăng lệ.
Hắn vô thanh vô tức đứng ở nơi đó, một đôi mắt giống như chim ưng thâm trầm u ám dừng ở trên người Tô Vãn.
“Hạ tiểu thư, tôi dọa đến cô sao?”
“Anh…… anh đi đường làm sao không có tiếng động!”
Tô Vãn kinh hồn chưa định vỗ ngực mình, ánh mắt hồ nghi nhìn người đàn ông trước mắt.
Hình như là cảm giác được nghi hoặc của Tô Vãn, người đàn ông kia cười từ trong túi áo của mình móc ra thẻ tên.
"Phàn Kha đội hình cảnh, chúng ta đã gặp qua một lần, cô còn ấn tượng không?”
“Không, không có.”
Tô Vãn vừa nói, một bên có chút thống khổ đỡ đầu mình.
“Đầu tôi rất đau, mấy ngày nay trí nhớ cũng không tốt, cảnh sát Phàn anh ngồi đi.”
“Cô là ngôi sao ca nhạc lớn, Quý nhân nhiều việc nên nhanh quên là chuyện bình thường.”
Phàn Kha hướng về phía Tô Vãn cười cười, dáng đi thong dong theo cô trở về trước giường bệnh, nhìn thấy bên giường bệnh của cô để đầy quà tặng, hắn nhịn không được cười cười.
“Fans của cô đối với thân thể cô thật quan tâm, cô phải nhanh khỏe lên!”
“Tôi…… Tôi cũng muốn vậy.”
Tô Vãn cười khổ một tiếng: “Cảnh sát Phàn, anh ngồi đi, nơi này của tôi cũng không có gì chiêu đãi anh, anh ăn trái cây đi!”
“Tôi mới vừa cơm nước xong, sau khi ăn xong không nên lập tức ăn trái cây.”
Phàn Kha hướng về phía Tô Vãn chớp chớp mắt.
“Chúng tôi làm hình cảnh không có chú ý ăn uống như người làm nghệ sĩ các cô, nhưng những kiến thức về sức khỏe thì vẫn hiểu.”
“Các người nên chú ý thân thể, toàn bộ an toàn của người dân trong thành thị còn phải dựa các người đấy.”
Tô Vãn nghe Phàn Kha nói, cũng mỉm cười phụ họa một câu.
Nhìn thấy Tô Vãn hình như cảm xúc không tồi, Phàn Kha lập tức sắc mặt, thái độ nghiêm túc nói.
“Cô lần này xảy ra tai nạn xe cộ bước đầu phán định là hành vi cá nhân, án này hiện tại được đội hình cảnh của chúng tôi tiếp nhận."
Tai nạn xe cộ, thì ra nguyên chủ là bởi vì tai nạn xe cộ nên mới vào bệnh viện?
Ánh mắt Tô Vãn chợt lóe, trên mặt lập tức lộ ra biểu tình không thể tin tưởng.
“Cảnh sát Phàn, anh nói tai nạn xe cộ của tôi không phải ngoài ý muốn, là hành vi cá nhân? Là người nào làm? Hắn là muốn…… Giết tôi sao?”
Người nào làm?
Ánh mắt Phàn Kha có chút yên lặng xuống.
“Chúng tôi cũng không có xác định được người hiềm nghi, nhưng mà……”
Phàn Kha đột nhiên thần sắc trịnh trọng, ngữ khí nặng nề nói nhỏ.
“Hạ tiểu thư, chuyện này liên quan đến an toàn sinh mệnh của cô, tôi hy vọng cô có thể nói thật với tôi, cô cùng…… Từ Tử Minh, có phải có phát triển qua quan hệ ngầm hay không?”
Từ Tử Minh lại là cái quỷ gì?
Mặt Tô Vãn lộ vẻ khó xử, đôi tay theo bản năng nắm chặt một góc chăn.
“Chuyện này, đây là riêng tư của tôi, nếu không quan hệ tới vụ án, tôi có thể hay không……”
“Chuyện này có quan hệ vô cùng chặt chẽ với vụ án!”
Ngữ khí Phàn Kha nhanh đánh gãy lời nói Tô Vãn.
“Tôi có trách nhiệm nói cho cô biết, cô bị một sát thủ liên hoàn theo dõi, tôi nghĩ cô hẳn cũng biết chuyện Lâm Lộ Lộ cùng Đồng Hân Dao mất tích, thật ra hai cô ấy đã bị ngộ hại, chuyện này chỉ là bị truyền thông tạm thời áp xuống mà thôi, Hạ Vũ San, nếu cô không phối hợp tốt với chúng tôi, cô…… Sẽ là người bị hại thứ ba!”
~~~~~~~
Thế giới này cũng rối nào như TG2 dị đó nha ~~Đọc xong xoắn não luôn..