Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 296

Edt: Mítt

~~~~~~~~

Hoàng thành, Ngự Hoa Viên.

Tô Mạn mặc một thân long bào huyền sắc, lẳng lặng ngồi ở trong đình nghe tiếng đàn của Nguyệt Thanh giống như ngày đó, Liễu Lạc một bên lại mặc áo choàng xanh ngọc, mặt đầy ý cười ngồi ở bên cạnh nàng.

“Bệ hạ.”

Thời điểm Trì Tuyết Diên tiến vào liền thấy được trường hợp ba người ân ái hài hòa, nàng đối với cảnh tượng này đã sớm tập mãi thành quen.

“Tuyết Diên ngươi đã trở lại!”

Nhìn thấy thân ảnh Trì Tuyết Diên, Tô Mạn lập tức ánh mắt chợt lóe, giơ tay lên, liền vẫy lui tất cả thị vệ và cung nữ.

“Trì tướng, ngươi ngồi.”

Liễu Lạc thấy Trì Tuyết Diên đi tới, cũng mỉm cười làm cái thủ thế mời, Trì Tuyết Diên hướng về phía hắn khẽ gật đầu, ngay sau đó an vị ngồi xuống đối diện Tô Mạn.

“Tuyết Diên, hoàng tỷ bên kia tình huống như thế nào?”

Hỏi chuyện Tô Vãn, biểu tình Tô Mạn lập tức nghiêm túc cẩn thận lên, nàng cảm giác được biểu hiện mấy ngày nay của hoàng tỷ thật dị thường, cái này làm cho Tô Mạn không thể không phòng.

“Trưởng công chúa người ấy……”

Trì Tuyết Diên chần chờ liếc liếc Nguyệt Thanh còn đang khảy đàn...

“Trưởng công chúa thoạt nhìn thật sự bệnh cũng không nhẹ, hơn nữa người ấy còn bảo hạ quan tiện thể nhắn cho bệ hạ, nói muốn chúc phúc bệ hạ và Nguyệt công tử.”

“Đinh”

Tiếng đàn một bên đột nhiên im bặt, cầm huyền đoạn lạc. (đứt dây đàn, tại ta thấy để cầm huyền đoạn lạc nghe khá hay nên để nguyên)

“Nguyệt Thanh!”

Tô Mạn đột nhiên khẩn trương đứng dậy, vài bước đi đến bên người Nguyệt Thanh, giơ tay bắt được hai tay của hắn.

“Chàng không sao chứ? Không bị thương chứ? Làm sao lại không cẩn thận như vậy? ”

“Ta không sao, bệ hạ không cần quá khẩn trương, chỉ đáng tiếc cầm này……”

Nguyệt Thanh rũ mi mắt, ánh mắt có chút tiếc hận nhìn dây đàn bị đứt kia, trong giọng nói tràn đầy mất mát.

“Chỉ cần chàng không sao là tốt rồi, trẫm có thể sai người tìm cho chàng một cây đàn tốt hơn.”

Tô Mạn cầm tay Nguyệt Thanh, hướng về phía hắn cười sủng nịch.

Nàng thân là một thế hệ đế vương tự nhiên có thể cho nam nhân của mình tất cả những thứ tốt nhất.

Liễu Lạc một bên vẫn như cũ ngồi ở tại chỗ, con ngươi thanh triệt nhìn chăm chú vào tay Tô Mạn cùng Nguyệt Thanh, cuối cùng vẫn là không dấu vết chuyển tầm mắt.

Chờ đến khi Tô Mạn trấn an xong Nguyệt Thanh, lần nữa xoay người về tới bên cạnh Trì Tuyết Diên.

“Tuyết Diên, ngươi cảm thấy hoàng tỷ nói có bao nhiêu phần thật bao nhiêu phần giả?”

“Trưởng công chúa luôn tâm cơ thâm hậu, cho dù nàng chịu vì một nam……ừm, ta là nói cho dù nàng thật sự khổ sở vì tình, nàng cũng sẽ không từ bỏ dã tâm nhiều năm qua của mình, bệ hạ, người không thể không phòng.”

Nghe xong Trì Tuyết Diên nói, Tô Mạn cũng gật gật đầu: “Nguyệt Thanh."

Nàng quay đầu ôn nhu chậm rãi nhìn Nguyệt Thanh bên cạnh.

“Hiện giờ chuyện của hoàng tỷ đã nháo đến toàn thành đều biết, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn trẫm không cách nào nghênh thú chàng, chàng sẽ không giận trẫm chứ?”

“Làm sao có thể chứ?”

Nguyệt Thanh rũ con ngươi: “Nguyệt Thanh là người của bệ hạ, tự nhiên tất cả đều nghe theo bệ hạ.”

“Ừ, trẫm biết chàng hiểu ý trẫm nhất.”

Nghe trả lời của Nguyệt Thanh, Tô Mạn lập tức tâm tình tốt lên.

“Tuyết Diên vừa lúc đến giờ ăn cơm trưa, ngươi cũng lưu lại bồi trẫm ăn cơm đi, vừa lúc trẫm muốn cùng ngươi thương nghị một chút chuyện Phong gia.”

“Phong gia?”

Nghe Tô Mạn nhắc tới Phong gia, Trì Tuyết Diên sửng sốt: “Bệ hạ, chẳng lẽ người muốn……”

“Từ sau khi Phong Vô Song chết, Phong phu nhân vẫn luôn có thành kiến với trẫm, mà Phong Vô Trần…… Trẫm thật sự không dám dễ dàng tin tưởng hắn, nhưng mà, nếu Tuyết Diên ngươi chịu cưới hắn, như vậy hắn tự nhiên sau này sẽ trung tâm vì trẫm làm việc.”

Truyện được đăng duy nhất trên wattpad.. 

[HBNmoemoe] 

Nghênh thú Phong Vô Trần?

Trì Tuyết Diên đứng hình một chút, nàng đối với biểu ca xác thật có hảo cảm, mà biểu ca cũng xác thật là một trong số ít nam nhân chân chính có thể vào được mắt Trì Tuyết Diên.

Nhưng biểu ca lại so với những nam tử khác cường thế hơn nhiều, đối với một chính quân quá mạnh mẽ như vậy, thê chủ đều giống nhau thật đúng là khó có thể áp chế.

Nhìn thấy Trì Tuyết Diên có điều chần chờ, Tô Mạn cũng nhịn không được ngưng ánh mắt, nghiêm túc nhìn nàng.

“Sao vậy, Tuyết Diên, chẳng lẽ ngươi chướng mắt Phong Vô Trần? Hắn tuy rằng không phải phong hoa tuyệt đại, nhưng cũng tuấn tú lịch sự, văn võ song toàn, đã là người số một số hai xứng đôi với ngươi ở Loan Phượng Quốc.”

“Biểu ca tự nhiên là rất tốt. Chỉ là…… Ta còn chưa muốn thành gia nhanh như vậy.”

Trì Tuyết Diên chần chờ một lát, thấp giọng trả lời một câu.

"Ngươi nha!”

Nghe nàng trả lời, Tô Mạn cười sang sảng. ( mất nết ghê:v)

“Ngươi đã yêu quý Hữu tướng, như vậy hiện tại ngươi cũng nên hưởng thụ cho tốt cuộc sống của mình, vì Trì gia các ngươi khai chi tán diệp. Sau này ngươi sinh thêm vài nữ nhi, vì Loan Phượng Quốc quốc chúng ta tạo thêm nhiều nữ chiến thần!”

“Vâng.”

Cuối cùng Trì Tuyết Diên vẫn là gật gật đầu, có lẽ nàng thật sự nên thành gia lập nghiệp, mà biểu ca chính là người được chọn tốt nhất……

Phủ công chúa.

Cả ngày này, người thăm bệnh tới tới lui lui nối liền không dứt, thật vất vả đến trời tối, phủ công chúa đang định đóng cửa từ chối tiếp khách, lại có người không mời tự đến.

“Điện hạ, là Liễu tướng tới.”

“Liễu Huyền?”

Tô Vãn nghe âm thanh Bích Lạc còn chưa kịp trả lời, Tô Duệ một bên đã không chút khách khí phất phất tay: “Không gặp, không gặp, đuổi hắn đi!”

Bích Lạc: Thái úy đại nhân, ngài có phải đã đem phủ công chúa này trở thành Phong gia các người rồi không?

“Điện hạ?”

Bích Lạc đứng tại chỗ không nhúc nhích, tiếp tục chờ Tô Vãn phân phó.

“Trời đã quá muộn rồi, kêu Liễu tướng trở về ngày mai lại đến đi.”

“Vâng.”

Được Tô Vãn phân phó, Bích Lạc lúc này mới nghe lời lui xuống.

Mà Tô Duệ một bên lại nhịn không được bĩu môi: “Ngày mai? Ngày mai nàng thật muốn gặp hắn sao?”

“Vì sao không gặp? Đây chính là minh hữu mạnh mẽ nhất của chúng ta đấy. ”

Minh hữu gì đó, còn là nam nhân, đây thật không phải tin tức tốt, tóm lại Tô tướng quân thật khó chịu mà.

“Vợ, ta nói cho nàng biết, Liễu Huyền kia ấy à, không phải thứ tốt gì, nàng nên cẩn thận đề phòng hắn một chút.”

“Ừm ừm.”

Nghe Tô tướng quân nói, Tô Vãn nhịn không được gật gật đầu: “Ta biết, hắn là đại boss đúng không?.”

“Không chỉ là boss phản diện, thật ra hắn còn là một tên bệnh hoạn.”

Tô Duệ tiếp thu cốt truyện mới nhất từ tổng bộ, tự nhiên biết giả thiết nhân vật hoàn chỉnh nhất của Liễu Huyền, đây là nam nhân sinh hoạt ở xã hội nữ quyền, nhưng nội tâm lại cực độ theo đuổi chủ nghĩa đại nam tử, nam nhân như vậy tính cách đều vô cùng cực đoan.

Mà hiện tại Liễu Huyền che dấu càng tốt, chứng minh nội tâm hắn càng âm u cực đoan, loại người thâm sâu này, tuyệt đối là triệu chứng của người bệnh.

Tô Vãn:……

Thì ra còn có người có thể được Tô tướng quân chàng gọi là thâm sâu sao?

Thật là không dễ dàng mà ~

Đối với chỉ số nguy hiểm của Liễu Huyền, Tô Vãn cũng sẽ không tự đại xem thường, nhưng cô một chút cũng không lo lắng.

“Cho dù hắn thật sự nổi điên ta cũng không sợ hắn, bổn cung không phải còn có Thái úy đại nhân chàng sao.”

“Ách, đó là đương nhiên.”

Cho nên nói mình đang được vợ mình khích lệ đúng không?

Tô tướng quân cảm thấy cả người đều lâng lâng.

“Vợ, trời thật sự đã khuya, ta không quay về, hôm nay tiếp tục ở chỗ nàng chắp vá một đêm.”

Nói xong, Tô Duệ liền cởi giày nằm lên trên giường.

Giường của phủ Công chúa thật là thoải mái mà... cũng không biết khi nào mình mới có thể quang minh chính đại ra vào nơi này đây?

Nội tâm Tô tướng quân rất là phiền nhiễu ——

Xem ra, mình nên nhanh chóng thu phục Trì Tuyết Diên nữ nhân kia mới được.

Nhìn thấy Tô Duệ nằm ở trên giường vẻ mặt lười biếng, Tô Vãn nhịn không được giơ tay đắp chăn cho hắn.

“Chàng ngủ trước đi, chờ Bích Lạc trở lại, ta cùng nàng ấy…… Ngô.”

Tô Vãn còn chưa nói xong, Tô Duệ nằm ở trên giường đột nhiên nâng hai tay, đem Tô Vãn túm tới trước người mình, không nói hai lời liền bắt đầu gặm, không đúng, đó gọi là hôn..

Thời điểm Bích Lạc từ bên ngoài trở về, tiến vào phòng liền nhìn thấy hai người trên giường đang thân thiết triền miên.

Bích Lạc:……

Thái úy đại nhân thật hung mãnh, không đúng, chỗ ta chú ý hình như có chút không đúng?

Nha ~ Thái úy đại nhân là từ khi nào đem chủ tử nhà ta bắt đi mất? Vì sao thị nữ kiêm thị vệ bên người như mình thế nhưng không biết một chút nào?
Bình Luận (0)
Comment