Edt: Mítt
~~~~~~~
Thời gian Tô Vãn và Đinh Giai Giai trở lại Thời Không Thất Lạc so với Diệp Hân dự tính sớm hơn một chút, lúc này, Thời Không Thất Lạc vẫn là đêm khuya.
“Hai người các cô lập tức trở về nghỉ ngơi, sáng mai 8 giờ cùng tôi đi tổng bộ!”
Nghe Diệp Hân nói, Đinh Giai Giai lập tức mặt đầy hưng phấn xoay người rời đi ——
Oh yeah, thời không thí luyện, bổn bảo bảo tới đây, bó lớn bó lớn nam thần đừng có gấp, bổn bảo bảo sẽ sủng hạnh từng người ~
Nhìn thân ảnh Đinh Giai Giai quơ chân múa tay rời đi, Diệp Hân vẻ mặt vô ngữ, cô quay đầu nhìn Tô Vãn: “Cô cũng nghỉ ngơi cho tốt đi, chuyện của cô tôi đã xin ổn thỏa rồi, ngày mai thời điểm tiến vào khoang thí luyện, sẽ tự động che chắn tất cả ký ức về Tô Duệ trong đầu của cô.”
“Ừ, đã biết.” Tô Vãn gật gật đầu, tạm biệt Diệp Hân, cô liền trở về phòng mình.
Cô đã rất lâu không có ở trong phòng của mình nghỉ ngơi thật tốt, trước kia cô vội vàng tích cóp tích phân không ngừng làm nhiệm vụ, mà hiện tại, cô là vội vàng muốn cùng Tô Duệ ở bên nhau, đối với cái thời không này đã không còn quyến luyến.
Tô Duệ……
Gặp lại, chúng ta sẽ là bộ dáng gì đây?
Tuy rằng có chút thấp thỏm, nhưng Tô Vãn nhiều hơn là kích động cùng nhảy nhót, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cô tham gia thí luỵên ở Thời Không Thất Lạc.
Cô mệt mỏi rồi, cô muốn nghỉ ngơi.
Tâm của cô đã tìm được chỗ về rồi, như vậy lần thí luyện này xem như nhiệm vụ cuối cùng tạm biệt con đường nhân sinh nhiệm vụ giả của mình đi……
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Vãn dậy từ sớm, cô tìm được trong tủ quần áo một cái váy màu đỏ tươi và mặc lên trên người mình, một đầu tóc quăn màu đen lười biếng tán ở hai đầu vai, Tô Vãn sờ sờ mặt mình, cô không giống Đinh Giai Giai có một khuôn mặt trẻ con, nhưng bộ dạng khí chất lại vô cùng ôn hòa, chỉ nhìn vào bộ dáng nữ tính và thuần khiết ấy thật sự không có một tia khí tràng của nữ vương, ngược lại giống một con cừu non yếu đuối.
Nhưng mà, cừu này lại sẽ ăn thịt người.
Sự lạnh nhạt và dịu dàng, khí chất mâu thuẫn làm cho cả người Tô Vãn thoạt nhìn vô cùng chọc người khác chú ý, khi cô cùng với Đinh Giai Giai theo Diệp Hân tiến vào đại sảnh tổng bộ, ba vị tuyệt thế mỹ nữ phong cách khác nhau lập tức khiến cho trong đại sảnh ồn ào hẳn lên, ở trong tiếng thét chói tai.
Một người đàn ông mặc vest trắng tạo hình lịch lãm chậm rãi đi tới trước mặt ba người, cười tủm tỉm mở miệng: “Người đẹp, hẹn hò không?”
Nghe hắn nói, Diệp Hân sắc mặt tối sầm: “Diệp Kham Hoan, anh cút cho tôi!”
“Tiểu Hân tử, cô thật sự không có tình yêu.”
Diệp Kham Hoan vẻ mặt tổn thương, quay đầu nhìn chằm chằm..... Ngực Đinh Giai Giai: “Giai Giai, hẹn hò không?”
“Hẹn hẹn hẹn.”
Đinh Giai Giai cười duyên, tiến lên một bước ôm lấy cánh tay Diệp Kham Hoan, đỉnh núi đôi cao chót vót không dấu vết ở trên cánh tay hắn cọ cọ, Diệp Kham Hoan một bên lập tức như bị điện giật tránh khỏi tay Đinh Giai Giai.
Đinh Giai Giai:……
Cho nên nói, xử nam chết tiệt gì đó, không nên yêu, chán ghét! Chán ghét! Chán ghét!
Nhìn thấy Diệp Kham Hoan trên mặt xấu hổ, Tô Vãn mặt luôn không có biểu cảm gì cũng lộ ra một tia ý cười hiếm thấy.
Truyện có một nguồn duy nhất, đăng duy nhất trên wattpad. Ai có nhu cầu hỏi về truyện vui lòng vào wattpad [HBNmoemoe] cmt hỏi. Chứ hỏi chỗ web khác không ai trả lời đâu nhe. Thân ái!!!
Lúc này, lại có một người đàn ông mặc vest trắng, mày kiếm mắt sáng đi tới, hắn chính là người lãnh đạo trực tiếp của Diệp Kham Hoan, bộ trưởng bộ trọng sinh Tần Vũ.
“Chào!”
Tần Vũ rất quen thuộc với người trong bộ của các cô, hắn mỉm cười chào hỏi, ngay sau đó giơ tay túm cổ áo Diệp Kham Hoan xách hắn ra phía sau mình: “Lâm Nhược, kéo hắn trở về quản giáo cho tốt! Sau này đừng tùy tiện thả hắn ra làm mất mặt mũi bộ trọng sinh của chúng ta!”
Diệp Kham Hoan:……
Lúc này Diệp đại thiếu cảm giác toàn bộ thế giới đều tràn ngập ác ý.
"Vâng.”
Trả lời Tần Vũ chính là một chữ" Vâng" lạnh lùng, ngay sau đó, Diệp Kham Hoan đã bị Lâm Nhược một bên vẫn luôn lạnh mặt kéo đi. Sau đó, chính là một trận tay đấm chân đá cùng tiếng kêu thảm thiết……
Diệp Hân mày nhảy nhảy, người cô bội phục nhất chính là Tần Vũ, bạn xem hắn lớn lên đẹp trai lịch sự, cười rộ lên lại có bộ dáng đặc biệt vô hại, nhưng đờ mờ, thứ này chính là một tên nam hồ li vừa đen tối lại xảo trá.
Cái loại khó gặp như Diệp Kham Hoan và Lâm Nhược cũng đều bị Tần Vũ thu thập đến dễ bảo, không thể không nói, lần thí luyện này, người Diệp Hân lo lắng nhất khi gặp phải trừ bỏ vương giả Từ Sách, chính là người có ngoại hiệu lão nhị vạn năm Tần Vũ, đương nhiên thứ ba chính là nhân vật nguy hiểm, thần bí khó lường Tô Duệ.
Có lẽ, trừ Tô Vãn, không có người nào biết Tô Duệ mạnh đến mức nào, đến Từ Sách hắn cũng không dám nói chính mình biết rõ……
“Các người đến sớm thế, mọi người đều đến đông đủ rồi sao?”
Khi nói chuyện, Diệp Hân quay đầu nhìn bốn phía, trừ bỏ bộ trọng sinh, còn có bộ xuyên qua, người của bộ nữ phụ và nam phụ cũng đã tới.
“Hình như là vậy, chỉ chờ vị đại gia kia nữa thôi.”
Tần Vũ nhắc tới Từ Sách, rõ ràng cũng là thái độ không quá thân thiện.
Cái gọi là kẻ địch của kẻ địch chính là bạn, nhiều năm qua bộ trọng sinh cùng bộ phá hư sở dĩ vẫn luôn duy trì hữu nghị vô cùng thân mật, chính là vì bọn họ luôn có chung một nhóm kẻ địch, đó là bộ chữa trị!
Bộ chữa trị cùng bộ phá hư là thiên địch.
Mà Tần Vũ và Từ Sách, thật giống như là đối thủ trời sinh, cố tình Tần Vũ vĩnh viễn luôn bị Từ Sách đè nặng một cái đầu, cái gọi là bi thương của lão nhị vạn năm, người khác vĩnh viễn không hiểu được đâu……
“Nam thần!”
Ở thời điểm Diệp Hân và Tần Vũ nói chuyện, cửa tổng bộ lại lần nữa tự động mở ra, ba người đàn ông sóng vai đi đến, người cầm đầu ôn nhuận như ngọc, hắn mặc một thân vest đen cắt may khéo léo, nhưng trên người lại tản ra một cổ hơi thở tựa trích tiên không dính khói lửa phàm tục.
Từ Sách, vương giả trong số nhiệm vụ giả của Thời Không Thất Lạc!
Từ Sách vừa tiến vào lập tức hấp dẫn tầm mắt mọi người, không, có một người không nhìn Từ Sách.
Tô Vãn lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn Tô Duệ đứng ở bên phải Từ Sách, hiện giờ bề ngoài Tô Duệ thoạt nhìn đã 23, 24 tuổi.
Xem ra, sau khi mình rời khỏi triều Đại Hạ, trải qua thêm nhiều năm, vị diện kia mới dần dần sụp đổ.
Những năm đó, Tô Duệ trải qua như thế nào đây?
Ở thời điểm Tô Vãn ngóng nhìn Tô Duệ, Tô Duệ cũng đang nhìn Tô Vãn.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn chân chính nhìn thấy người thật của vợ mình. Nói như thế nào đây? Tô tướng quân nội tâm thật kích động nha! Quả nhiên vợ mình chính là người đẹp nhất trên toàn thế giới, đáng tiếc nơi này không có một chiếc giường lớn……
Tô tướng quân, ngài đang suy nghĩ cái gì thế?
Khụ khụ, thật ra Tô Duệ người ta chỉ nghĩ muốn ngồi xuống cùng Tô Vãn đắp chăn bông nói chuyện phiếm, thuần khiết, trò truyện, trời ơi! Hiểu chưa?
Tại một khắc này, phảng phất như mọi người chung quanh đều không tồn tại, Tô Duệ không quản người bên cạnh, hắn một bước lớn liền vọt tới trước mặt Tô Vãn, không nói hai lời cúi đầu hôn lên môi cô.
(aaaa trái tym thiếu nữ bé bỏng của taaa ~~~ lãng mạn chết mất, ngầu chết mất thôi.. - đỏ mặt, khụ khụ.. Ta kích động quá)
Đây mới là người mà hắn luôn gặp ở trong mộng, đây mới là hơi thở và hương vị làm hắn khắc cốt minh tâm.
Cảm giác được sự phấn khích trong nụ hôn của Tô Duệ, Tô Vãn cũng theo bản năng đáp lại hắn.
Hai người ở trước mặt mấy chục nhiệm vụ giả gắt gao ôm hôn, Đinh Giai Giai một bên nhịn không được mở to hai mắt mà nhìn.
Đờ mờ, nam thần quả nhiên có cá tính.
Bổn bảo bảo cũng muốn bị nam thần nào đó đè lại hôn nồng nhiệt kiểu Pháp nha……
Tô Duệ và Tô Vãn cứ như vậy không coi ai ra gì mà show ân ái, xử nam Diệp Kham Hoan ở một bên giống như đã quên mình bị Lâm Nhược đánh đến cả người đều bị thương ——
Quá bá đạo! Diệp đại thiếu cảm thấy sau này mình nhất định phải lui tới nhiều hơn với Tô Duệ, học thêm chút kỹ năng!
Như vậy thì khoảng cách mình cưới bạch phú mỹ đi lên đỉnh cao nhân sinh phỏng chừng không còn xa nữa……
Ở trong ánh mắt mọi người hoặc kinh ngạc hoặc hâm mộ, chỉ có ánh mắt Từ Sách là đặc biệt nhất. Ánh mắt hắn nhìn hai người, không vui không buồn lại tựa như lộ ra vô tận huyền diệu……
~~~~~~~
Sách ca không ai thương thì về nhà em thương nhe. Sách ca không cô đơn đâu. Em đợi anh a ~~~
*quơ khăn chấm chấm nước mắt*