Với người bận rộn, một năm trôi qua rất nhanh.
Đại lục Olaven cũng có truyền thống mừng năm mới, mọi người sẽ tổ chức hoạt động đón mừng tưng bừng, có thể nói đây là hoạt động mà toàn thể Nhân loại trên đại lục đều sẽ tham gia.
Đủ loại đèn phép thuật với nhiều màu sắc đa dạng lơ lửng trên bầu trời thành Cabel, tỏa ra ánh sáng đủ màu rực rỡ, điểm tô cho không trung thêm phần diễm lệ. Đường sá tấp nập những người ăn mặc lộng lẫy, họ bước đi vội vã gần như chen kín cả con đường, phơi phới sắm sửa đồ dùng cho năm mới.
Với trẻ mồ côi như Giản Lục và Hynes, năm mới cũng không mang ý nghĩa quá lớn, Thần điện Ánh Sáng không có hoạt động quây quần bên nhau ăn Tết như một đại gia đình, ngược lại họ rất bận rộn, các Cha xứ người thì ở lại Thần điện rải Thánh quang chúc phúc cho những tín đồ đến cầu nguyện, người sẽ đến dân gian chữa bệnh cho những dân thường nghèo khó không đủ điều kiện mời Pháp sư hệ ánh sáng.
Trước thềm năm mới, thầy Creed cho Giản Lục và Amelia nghỉ mười ngày, trong mười ngày đó họ không cần đến Tháp pháp sư học, có thể tự sắp xếp thời gian. Những dịp thế này, Amelia đều sẽ được dòng họ nhà Adams đón về cùng mừng năm mới, rất ít Giáo sĩ ở lại trong Thần điện Ánh Sáng.
Năm nào Giản Lục cũng cải trang theo Cha xứ của Thần điện đi chữa bệnh cho người dân, quá trình chữa bệnh chỉ có một việc đó là dùng Thánh quang loại bỏ một số thứ u ám bám trên người họ, Giản Lục chỉ cần một giây là xong.
Sau khi đón năm mới, thành Cabel chính thức bước sang mùa xuân với những cơn mưa rào.
Cũng vào lúc những cơn mưa xuân kéo dài liên miên, Giản Lục và Amelia nhận được thư báo nhập học của Học viện Phép – Võ Remulas.
Thư báo nhập học do Creed tự tay đưa cho họ, còn nói với họ: “Ngày nhập học của các con là vào một tháng sau, lúc đó sẽ có người của Học viện Phép – Võ Remulas đến đón, các con chỉ cần chuẩn bị tốt hành lý là được, những việc khác không phải lo.”
Hai người nhận thư báo nhập học, nhớ thật kỹ lời Creed.
Đây là một lá thư đúng chuẩn, được tạo thành bởi loại chất liệu luyện kim đặc biệt, trên bìa đen là hình vẽ một đóa hoa Ánh Trăng và một giống cây thân cỏ kỳ lạ không biết dùng màu gì để vẽ, toát ra vầng sáng dịu nhạt. Mở ra xem, bên trong là giấy báo nhập học hợp lệ, chỉ có tên người nhận là khiến người ta cảm thấy như bị một thứ phép thuật nào đó ràng buộc, có vẻ chỉ người có tên bên trên nhận mới mở ra và sở hữu được, bài trừ mọi tính khả thi của việc mạo danh nhập học.
Giản Lục nghiên cứu một lúc, ngạc nhiên phát hiện rằng chỉ một lá thư báo nhập học của Học viện Phép – Võ Remulas thôi mà đã ẩn chứa quá nhiều điều khiến người ta phải ngỡ ngàng.
Trước hết là đóa hoa Ánh Trăng trên bìa.
Ai cũng biết hoa Ánh Trăng tượng trưng cho Tinh linh, đây là loài hoa Thần Tinh linh tặng cho nhân gian, được các Tinh linh tôn làm hoa Thánh, biểu tượng của Tinh linh; còn loài cây lạ đứng cạnh hoa Ánh Trăng, mặt lá thon dài, dường như giữa thân cây có dây leo xanh biếc cuốn quanh, Giản Lục từng thấy nó trong quyển “Tổng hợp những loài thực vật kỳ diệu trên đại lục Olaven”, đây là giống cây Hơi thở của Rồng (Dragon’s Breath) mọc trên đảo Rồng, hấp thu hơi thở của Rồng để sinh trưởng, là một loại dược liệu phép thuật vô cùng quý giá, chỉ tồn tại ở nơi có tộc Rồng sinh sống, được dùng để điều chế các loại thuốc phép cao cấp, người thường ăn vào cũng có công dụng giúp tăng cường sức khỏe.
Ngoài bìa thư, còn có phép thuật được yểm trên tên người, đây là loại phép thuật cao cấp cố định tên người, là phép thuật khế ước Thần ban mà chỉ Pháp thánh mới làm được.
Được biết hiện nay số lượng Pháp thánh trên đại lục Olaven dùng mười đầu ngón tay là có thể đếm hết, các tộc luôn giữ thế cân bằng, bây giờ chẳng qua chỉ là một lá thư báo nhập học, ấy thế mà còn được Pháp thánh chính tay yểm phép cố định, thật đúng là uổng phí.
Có thể chắc chắn rằng Học viện Phép – Võ Remulas có liên quan đến Tinh linh, tộc Rồng, hơn nữa ngôi trường này còn có Pháp thánh trấn thủ, và không chừng sẽ nhận học sinh thuộc mọi chủng tộc trên đại lục.
Nhắc đến tộc Rồng, Giản Lục chợt nảy ra một suy nghĩ.
“Jane, đây là…”
Giản Lục bừng tỉnh, thấy Amelia không nén được vẻ khiếp sợ, với trí thông minh của cô, có lẽ cũng nhìn ra bí mật trong đó.
“Đúng như cô nghĩ.” Cậu khép thư báo nhập học lại, nói: “Amelia, ta rất mong đợi ở ngôi trường này.”
Amelia nghe thế nhoẻn miệng cười.
Buổi tối, khi Giản Lục về phòng, Hynes cũng cầm theo thư báo nhập học của mình đến tìm cậu.
Giản Lục xem thư của Hynes, thấy màu sắc hoa văn hơi khác với cái của mình, của Giản Lục và Amelia tỏa ánh xanh lục, còn của Hynes lại có ánh vàng.
Có lẽ để phân biệt Chiến sĩ và Pháp sư.
“Đội trưởng Boswell nói với tôi, thư báo nhập học chỉ là một tấm vé để vào Học viện Phép – Võ Remulas, sau vẫn sẽ có bài kiểm tra nhập học, nếu chúng ta không hoàn thành được, trường vẫn sẽ không nhận.” Hynes nói.
So với Creed vô trách nhiệm, Boswell cung cấp nhiều thông tin hơn chút, hẳn là muốn xây dựng quan hệ tốt với Hynes.
Giản Lục không quá bất ngờ, cũng biết rằng với Học viện Phép – Võ Remulas, bài kiểm tra đầu vào tất nhiên khắt khe hơn rất nhiều so với bốn Học viện Phép – Võ khác của đại lục, thậm chí biết đâu tỷ lệ đậu là 10:1 cũng không chừng.
Sau khi suy xét, Giản Lục bắt đầu chuẩn bị.
Trong lòng Giản Lục, Thần điện Ánh Sáng không phải nhà cậu, nhà cậu ở thế giới thực. Vậy nên khi rời khỏi Thần điện Ánh Sáng đến trường học, tất nhiên cậu sẽ gom hết đồ dùng sinh hoạt vào ô chứa đồ của hệ thống, tương đương với việc mang toàn bộ gia sản bên người theo, ai không biết còn tưởng cậu muốn bỏ trốn.
Ngày nhập học vào một tháng sau, sau khi nghe kế hoạch sắp xếp của Thần điện Ánh Sáng, Giản Lục biết lúc đó họ sẽ trực tiếp dùng cổng dịch chuyển phép thuật để dịch chuyển từ Thần điện đến trung tâm đại lục, không lo thiếu thời gian, nên khoảng thời gian sau đó, cậu tiếp tục chuẩn bị cho việc nhập học.
Cuối tháng, Giản Lục, Amelia, Hynes rời khỏi Thần điện Ánh Sáng, bước vào cổng dịch chuyển phép thuật đến một tòa thành ở trung tâm đại lục Olaven, thành Ferrall.
Thành Ferrall chỉ cách rừng Trung tâm một ngày đường, vì thành này giáp trung tâm đại lục nên vô cùng phồn hoa, Nhân loại không phải chủng tộc duy nhất sinh sống ở đây, đi trong thành Ferrall, đâu đâu cũng trông thấy Người lùn, Thú nhân và những chủng tộc gần với Nhân loại, đây là cảnh tượng không thể thấy ở các thành thị khác của Nhân loại.
Ferrall là một tòa thành của Nhân loại, tất nhiên cũng có chi nhánh của Thần điện Ánh Sáng, khi họ đến, có Cha xứ địa phương ra nghênh đón, sau khi chứng minh thân phận, họ bèn được người của Thần điện đưa đến phòng nghỉ đã được chuẩn bị từ trước.
Không nhiều người biết Thánh tử Thánh nữ của Thần điện Ánh Sáng đến Học viện Phép – Võ Remulas đi học, trong Thần điện chỉ có Giáo hoàng và Hội đồng Trưởng lão biết, sau này họ vào Học viện Phép – Võ Remulas rồi, người ta cũng chẳng quan tâm đến thân phận mà chỉ xét dựa trên thiên phú và thực lực, thế nên rêu rao khắp nơi cũng chẳng có ích gì cả.
Vì vậy, Thần điện Ánh Sáng không cử người hầu đi theo chăm sóc, nội quy của Học viện Phép – Võ Remulas rất nghiêm ngặt, dù học sinh có là quý tộc hay Vương tử một quốc gia, đều không được phép dẫn theo một đám tùy tùng đi học, họ có thể dẫn người theo, nhưng chỉ được sắp xếp ở ngoài thành thị gần trường, hơn nữa không được để lộ bất kỳ thông tin nào về trường.
Giản Lục thích loại khiêm nhường giản dị này.
Khi họ ở trong Thần điện Ánh Sáng, Thần điện tất nhiên cũng cho người hầu hạ, nhưng Giản Lục không thích cảm giác lúc nào cũng bị người khác nhìn chằm chằm như thế, nên cậu chưa bao giờ để họ xuất hiện trước mặt mình, chỉ chấp nhận mỗi Verna chăm sóc cậu từ bé.
Nhưng gia tộc của Amelia biết cô sắp vào học, bèn cử riêng vài người hầu đi cùng, để Amelia nhập học với thân phận quý tộc.
Họ đến thành Ferrall trước lịch hẹn hai ngày, người dẫn đường của Học viện Phép – Võ Remulas chưa đến, Giản Lục bèn dẫn Hynes đi dạo quanh thành Ferrall.
Thần điện cử một Cha xứ tập sự dẫn đường cho họ.
Cha xứ tập sự nọ là một thanh niên tên Cecil, tính tình cởi mở, khi biết thân phận của bọn Giản Lục, hắn vô cùng kính sợ, biết mình được dẫn Thánh tử đi dạo phố, phấn khởi đến suýt ngất mấy lần, phản ứng hơi quá này khiến Giản Lục tự dưng cảm thấy lúng túng một cách kỳ lạ.
“Không biết ngài muốn đi đâu.” Cecil hỏi với vẻ cung kính, nhìn Giản Lục bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
“Ở đây có cửa hàng do Người lùn mở không?” Giản Lục hỏi.
“Tất nhiên là có!” Cecil cười nói: “Người lùn sống trong dãy núi Bicester, rất gần đây, nên nhiều Người lùn thích mở cửa hàng trong thành Ferrall, vũ khí do họ rèn đúc là loại tốt nhất trên thế giới, hàng năm có rất nhiều người đến chỉ để mua vũ khí của Người lùn. Có điều…” Cecil lộ vẻ ghét bỏ, “Hẳn ngài cũng biết, Người lùn là chủng tộc vừa cực đoan lại cứng đầu vô cùng, khi tiếp xúc với họ, luôn bị tính ngoan cố của họ chọc tức, chỉ khi hiểu rõ con người họ mới biết họ cũng là một chủng tộc nhiệt tình và hiếu khách.”
Dọc đường đi, Cecil lải nhải luôn mồm, Giản Lục im lặng ít nói, Hynes cũng ít nói theo, song Cecil vẫn cứ nói mãi không biết mệt, chẳng hề phát sinh trường hợp bầu không khí gượng gạo.
Được Cecil dẫn đường, họ đi đến một cửa hàng của Người lùn – theo lời Cecil, đây là cửa hàng Người lùn lành nghề nhất của thành Ferrall.
Cửa vào khá thấp, chỉ vừa đủ cho chiều cao hiện tại của Giản Lục, nếu cậu cao hơn một chút thì e là phải khom lưng.
Cecil chính là người phải khom lưng, hắn bĩu môi nói: “Cánh cửa này thấp quá, rõ ràng Người lùn có tiền nhiều không biết để đâu cho hết, sao không xây cửa cao một chút nhỉ.”
Giản Lục nghe vậy buồn cười, nhưng cũng không mấy để tâm đến suy nghĩ vớ vẩn của hắn, cậu dẫn Hynes vào trong.
Đây là một cửa hàng nhỏ hẹp, vì không đủ ánh sáng nên có hơi tối, giữa ánh đèn mờ, một thiếu niên xinh đẹp với mái tóc dài màu bạc lóa mắt như viên châu sáng đứng đó, khiến cửa hàng thô ráp đơn sơ bỗng chốc trở nên to hơn rạng ngời hơn.
Có một loại người, dù không làm gì, nhưng vừa sinh ra đã nổi bật giữa đám đông, hơn nữa khiến người khác nhìn vào đã biết không tầm thường.
Giây phút nhìn thấy mỹ thiếu niên này, Giản Lục lập tức mở màn hình hệ thống ra rà quét, khi nhìn thấy dòng chữ hiện trên màn hình, cậu hiểu ra.
Quả nhiên lại là nhân vật trong cốt truyện.