"Thôi được rồi, ngươi muốn báo ân thì báo ân."
Nam nhân rũ đầu, giống như đứa bé mắc lỗi, đáng thương lại làm người không thể cự tuyệt.
Tim Thẩm Ngư mềm nhũn, đành phải tước vũ khí đầu hàng.
Chuyện trước kia nàng đã quên mất, nam nhân này thế nhưng canh cánh trong lòng muốn báo ân, đúng là người tốt a.
Được phát thẻ người tốt Bạc Ngôn Thần đang cúi đầu, khóe miệng cong lên như vừa thực hiện được ý đồ, mắt đen lập loè, rắn nhỏ vẫn dễ lừa như xưa.
Khu phố phồn hoa nhất trong kinh thành Mặc Li quốc, sắc trời tối sầm lại, đèn lồng màu sắc rực rỡ chiếu sáng toàn bộ đường phố, người qua đường chen chúc, xe ngựa càng thêm khó đi.
Bạc Ngôn Thần và Thẩm Ngư xuống xe, không mang theo thị vệ, nhưng vẫn hấp dẫn nhiều ánh mắt.
Nam nhân cao lớn tuấn lãng, khí chất phi phàm, thiếu niên thanh tú linh triệt, hấp dẫn đông đảo nữ tử.
Mặc Li quốc không bài xích đoạn tụ chi luyến, nhưng cũng không tôn sùng, trên đường có một đôi diện mạo đẹp đẽ khí chất bất phàm, tự nhiên hấp dẫn người.
Thẩm Ngư hoàn toàn trầm mê trong sự mới lạ, căn bản không chú ý tới ánh mắt của người khác, đứng ở trước mặt người bán kẹo hồ lô, đôi mắt mong chờ nhìn ngó.
Trông thật ngon, nghĩ nghĩ móng vuốt của Thẩm Ngư đã duỗi tới, cầm lấy một xâu ăn.
Người bán hàng vừa định phát giận, một thỏi vàng đã được ném vào trong lòng, giương mắt nhìn lên, là nam nhân đằng sau thiếu niên cho, lập tức vui vẻ ra mặt tiếp đón, "Vị khách quý này, xin hỏi ngài muốn ăn gì nữa không?"
Thẩm Ngư liếm liếm hồ lô, lắc đầu nói, "Từ bỏ."
Nàng còn muốn để bụng ăn những thứ khác.
Sau khi đi khỏi chỗ bán kẹo hồ lô, Thẩm Ngư đưa kẹo hồ lô tới trước mặt hắn, nhắm một mắt nói: "Ăn sao? Đại ca ca."
"Gọi ta A Ngôn." Bạc Ngôn Thần vẫn thích nàng gọi mình là A Ngôn, đại ca ca nghe quá xa lạ.
"A Ngôn, A Ngôn, ăn không?" Thẩm Ngư ngửa đầu quá mệt mỏi, đành nhón chân, nhưng nhón chân cũng mệt mỏi, chiều cao chênh lệch quá lớn, Thẩm Ngư chỉ cao tới ngực hắn.
Hiện thực quá tàn khốc.
Bạc Ngôn Thần như biết được suy nghĩ của nàng, cúi người cắn một miếng, quá ngọt, hắn lại không cảm thấy chán ngấy.
Thẩm Ngư không hề cố kỵ vỗ vỗ đầu hắn, bất mãn nhíu mày, "Đại ca...... A Ngôn, ngươi quá cao, mỗi lần nói chuyện với ngươi đều phải ngửa đầu, mệt mỏi quá."
Bạc Ngôn Thần nhướng mày, ngồi xổm xuống, quay đầu lại nói, "Trèo lên."
Ánh mắt Thẩm Ngư sáng lên, không khách khí bò lên trên, vòng lấy cổ hắn, khi Bạc Ngôn Thần đứng lên, nàng cảm thấy tầm mắt của mình rộng rãi rất nhiều.
Thẩm Ngư mở to hai mắt, kích động đá đá chân, "A Ngôn, ngươi xem ta có thể với tới đèn lồng này!"
Bạc Ngôn Thần đè lại hai cẳng chân không an phận của nàng, nữ hài nhẹ như một tờ giấy, hắn cõng cũng không tốn sức, xuyên thấu qua lớp vải cảm nhận được độ ấm trên làn da của nàng, không hề lạnh băng như vảy lúc trước, mà là có độ ấm truyền đến bàn tay hắn rồi đi vào trong tim.
Nàng là rắn nhỏ, lại có cảm giác không giống nhau, Bạc Ngôn Thần nghe tiếng cười thanh thúy bên tai, một ý niệm hiện lên trong lòng, chỉ có một mình hắn được nghe thấy tiếng cười của nàng, chỉ có một mình hắn được nhìn thấy nụ cười của nàng.
Dục vọng chiếm hữu và sự cố chấp làm lý trí của hắn dần dần biến mất, miếng vải đen che lại đồ án trên trán cũng ẩn ẩn phát sáng, ngay cả đôi mắt đỏ hắn dùng phép thuật che dấu cũng lập lòa giữa đen và đỏ.
Nhưng lúc này, nàng bỗng nhiên vòng lấy cổ hắn cùi đầu xuống, giọng nói tràn đầy kích động mà vui sướng, hơi thở phả vào sau tai, "A Ngôn, đây là lần đầu tiên ta cảm thấy vui vẻ sau khi mất ký ức! Cảm ơn ngươi!"
Âm thanh ầm ĩ xung quanh tựa như biến mất, Bạc Ngôn Thần chỉ nghe thấy tiếng trái tim hắn đập bùm bùm, trái tim lạnh băng lại giống một mao đầu tiểu tử điên cuồng nhảy lên, giống như pháo hoa nổ tung.
Tất cả đều không quan trọng, với hắn, nàng vui vẻ là điều quan trọng nhất.
Tặng user20649238 với câu trả lời nhanh nhứt và chính xác nhứt