Ở trường học khá thuận lợi, Lý Tiểu Ngư không thích nói chuyện, một tuần cũng chỉ có một người bạn là Nhị Nữu.
Nhị Nữu ở thôn bên cạnh, đi đến nhà cô cũng mất mười mấy phút, thứ 7 trong nhà không có ai, Nhị Nữu bèn đi tới nhà Lý Tiểu Ngư chơi.
Đây là lần đầu tiên Nhị Nữu tới nhà Lý Tiểu Ngư, nhà hai tầng, câu đối ngoài cửa đã hơi rách, căn phòng đơn giản, trên tường không dán gì cả, sạch sẽ lại có chút đơn điệu.
Lý Tiểu Ngư bật TV, xé một gói hạt dưa, đặt trên bàn trà, ngồi xuống bên cạnh Nhị Nữu, “Ăn đi.”
Nhị Nữu đặt thùng rác xuống dưới chân, đôi mắt tuần tra bốn phía, hỏi: “Mấy giờ mẹ cậu về?”
Lý Tiểu Ngư không thích cắn hạt dưa, nhét kẹo vào trong miệng, mới nói: “Buổi tối 7, 8 giờ.”
“Như vậy a, quá tốt rồi.” Nhị Nữu thả lỏng, ánh mắt bị TV hấp dẫn, TV nhà Nhị Nãy là loại đen trắng, đây là lần đầu tiên nhìn TV có màu, vui vẻ ói: “TV có màu a, Tiểu Ngư, nhà cậu thật có tiền.”
Lý Tiểu Ngư đang nhai kẹo hơi dừng lại, qua một lúc lâu mới nói: “Nếu có tiền, ba sẽ không……”
Giọng nói bao phủ trong tiếng của TV, Nhị Nữu cũng không nghe thấy.
“8 tháng 10, 4 giờ sáng, trấn Vân An hẻm phía Bắc phát sinh một vụ nổ mạnh lớn, sau khi kiểm tra, phát hiện có một viện nghiên cứu bí mật, phát hiện có mười mấy thi thể động vật thí nghiệm, đều đã tử vong, hơn hai mươi người bị thương nghiêm trọng, hiện đã đưa đến bệnh viện.”
Nhị Nữu nhai hạt dưa trong miệng, hỏi Lý Tiểu Ngư: “Trấn Vân An còn không phải là trấn của chúng ta sao? Viện nghiên cứu bí mật là cái gì a?”
Lý Tiểu Ngư lắc lắc đầu, “Tớ không biết.”
Dứt lời, ấn điều khiển từ xa đổi sang kênh khác, đang chiếu phim hoạt hình, Nhị Nữu rất thích xem.
Sắc trời bên ngoài tối đen, Nhị Nữu mới đi, Lý Tiểu Ngư đưa Nhị Nữu về đến nhà xong, Hà Phương đã trở lại, đứng ở cửa nhà chờ cô, vừa thấy cô đã kéo vào nhà.
“Mẹ nhìn thấy trên bàn có hạt dưa, có phải có người nào tới không?” Hà Phương biết con gái không thích ăn hạt dưa, không khỏi có chút nghi hoặc.
Lý Tiểu Ngư nói chuyện Nhị Nữu tới cho bà, Hà Phương vui mừng khôn xiết, con gái từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên dẫn bạn học về nhà.
“Về sau hãy gọi bạn đến chơi thường xuyên hơn, mẹ phải đi làm, con ở nhà một mình cũng cô đơn, có người chơi cùng rất tốt.”
“Vâng.”
*
Thời gian đi học đối với Lý Tiểu Ngư mà nói là rất lâu, người trong lớp càng ngày càng không thích cô, đơn giản là cảm thấy cô không hợp, người hay gây sự mắc lỗi ghét cô nhất lớp.
Tuy Lý Tiểu Ngư không hòa hợp với mọi người, nhưng mấy giáo viên rất thích cô, làm lớp phó kỷ luật, ai đến muộn hay ăn quà trong lớp, đều bị Lý Tiểu Ngư ghi vào một quyển sổ, đây cũng là nguyên nhân nhiều người ghét cô.
Muốn làm bạn tốt với cô cũng khó, chỉ cần vi phạm kỷ luật, lập tức bị ghi vào trong sổ, ngày hôm sau bị chủ nhiệm lớp điểm danh phê bình, thậm chí nghiêm trọng còn phải gọi phụ huynh.
Nhị Nữu cũng khuyên cô, làm cô mở một con mắt nhắm một con mắt, nói tóm lại cô chỉ là học sinh, làm việc cho chủ nhiệm lớp, khi bị bắt nạt, chủ nhiệm lớp còn có thể tới cứu a.
Lý Tiểu Ngư lại cứng nhắc, làm lớp phó kỷ luật, quan trọng nhất là phải làm mọi người không vi phạm kỷ luật.
Tiết đầu tiên, một nam sinh thành tích không tốt hay vi phạm kỷ luật đã bị chủ nhiệm lớp điểm danh phê bình, ngày mai còn phải gọi phụ huynh, nguyên nhân là buổi chiều ngày hôm qua trốn học, đi tiệm net chơi game.