Cô căn bản không cứu được Hà Phương, thân thể này bệnh tật ốm yếu, thể chất cực kém, chạy hai bước đều sẽ thở dốc, đừng nói chống lại mấy tên rác rưởi đó.
Thẩm Ngư vừa chạy vừa nghĩ, cổ họng đau rát, một đường chạy tới, với tốc độ này, đừng nói cứu Hà Phương, có thể còn chết ngay trên đường đi.
Làm sao bây giờ?
Không có hệ thống, không có đạo cụ, cô chỉ có thể dựa vào chính mình, nhưng cô không có năng lực.
Trong đầu hiện lên một khuôn mặt, Thẩm Ngư dừng bước, đôi mắt sáng ngời.
Chó săn nhỏ.
Hắn có thể.
"Số 986! Cậu ở đâu?" Thẩm Ngư hét to.
Chỉ trong chớp mắt, một bóng người đã vọt đến trước mặt cô, Thẩm Ngư vừa mmđịnh nhìn lại, gương mặt đã bị người nắm, người nọ nhéo nhéo, mang đến từng trận đau đớn.
"Ngư......" Hắn cúi người xuống, khuôn mặt đột nhiên tới gần Thẩm Ngư, cặp mắt màu xám thẳng tắp nhìn chăm chú đôi mắt cô.
Thẩm Ngư sợ tới mức lùi về phía sau một bước, nhưng nghĩ đến chuyện quan trọng, không quan tâm sự đau đớn trên mặt, kéo hắn chạy.
Hắn giật mình, mơ màng bị kéo chạy về phía trước.
Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt vì chạy nhanh của cô, dừng lại, tay kéo một chút, không phí nhiều sức đã làm cô dừng lại, khom người bế lên.
Thẩm Ngư vội vàng không ngừng đẩy đẩy ngực hắn, gấp đến đỏ mắt, "Hà Phương...... Mẹ, mẹ tớ đang xảy ra chuyện, cậu có thể đưa tớ tới một chỗ không?"
Dứt lời, Thẩm Ngư nhụt chí, hắn nghe không hiểu cô đang nói gì, hắn ở trong phòng thí nghiệm hàng năm, sao có thể nghe hiểu tiếng người, làm sao bây giờ...... Chẳng lẽ nhiệm vụ thất bại như vậy sao.
Hắn lại nhéo nhéo gương mặt cô, hơi hơi hé miệng, giọng nói khàn khàn phát ra từ trong miệng: "Ở...... Ở đâu?"
"........." Thẩm Ngư kinh ngạc, mở to mắt nhìn hắn vội nói: "Tớ chỉ đường cho cậu."
Vừa mới nói xong, Thẩm Ngư đã cảm thấy hình như mình đang bay lên.
Giống như thế giới tu tiên, Thẩm Ngư nhìn trời cao, gió lùa vào ống tay áo, lạnh buốt lại cực kỳ khiếp sợ.
Hắn không phải là yêu quái chứ?
-
Hà Phương kinh hãi đung sức giãy giụa, lại không thắng nổi ba người, bị kéo trên mặt đất, cọ xát cỏ dại bùn đất, cho tới khi bị kéo vào một căn phòng hoang vắng, một người đá văng cửa gỗ, kéo Hà Phương vào.
Con đường này buổi tối căn bản không có người, ngay cả kêu tô cũng không ai nghe thấy, trăng bị mây đen che một nửa, ánh trắng nhàn nhạt chiếu sáng bộ dáng ba tên du côn kia, đều hơn ba mươi tuổi, diện mạo đáng khinh, hai mắt hưng phấn nhìn chằm chằm thân thể Hà Phương.
Những người này không có vợ, ham ăn biếng làm, dựa vào trộm cắp sống qua ngày, đêm nay định đi ăn cắp, vừa lúc gặp Hà Phương, bèn nổi lên sắc tâm.
Hà Phương mới ba mươi lăm, diện mạo tú lệ dịu dàng, hàng năm làm bà chủ, rất có khí chất.
Ba tên du côn híp híp mắt dường như có thể nhìn xuyên thấu qua quần áo của Hà Phương, hô hấp dồn dập, nửa dưới cứng rắn, không nhịn được sờ soạng cơ thể Hà Phương.
Hà Phương tuyệt vọng, cổ họng không nhịn được mà nôn ra.
Hà Phương ăn một tát, lời nói thoá mạ nói: "Tiện nhân, hôm nay ông đây chẳng những muốn sờ mày, còn muốn làm chết mày!"
Miệng Hà Phương bị ngón tay bẩn thỉu nhét vào, giãy giụa thân thể như thế nào cũng không thể trốn thoát, trong lòng chỉ còn lại hận ý và tuyệt vọng.
Con gái của bà phải làm sao? Nếu hôm nay bị bọm cầm thú này...... Tiểu Ngư làm sao bây giờ? Tiểu Ngư của bà a......
Thân tặng @Necomagi