Buổi trưa, ánh nắng tươi sáng, Nhị Nữu dùng chìa khóa mở cửa nhà của Lý Tiểu Ngư ra lại nhìn thấy một mảnh tối tăm, rèm trong phòng khách đều bị kéo ra, giống như ban đêm.
Đi vào phòng, lại nhìn thấy Lý Tiểu Ngư đang cuộn tròn trong góc tường.
Nhị Nữu kinh ngạc chạy qua, ngồi xổm xuống hỏi: "Tiểu Ngư a, cậu làm sao vậy, đã hai ngày rồi, tớ gọi điện thoại cho cậu mà không ai nghe, tớ cho rằng cậu lại mất tích."
Giọng nói của Nhị Nữu làm Lý Tiểu Ngư ngẩng đầu lên, khuôn mặt vốn đã nhỏ lại càng thêm gầy yếu, nhìn Nhị Nữu, nói: "Tớ muốn đi ngủ, Nhị Nữu cậu đi ra ngoài đi."
Nhị Nữu đỡ Lý Tiểu Ngư đi tới bên giường, tại sao chỉ hai ngày đã trở thành như vậy.
"Nghiêm Viêm đâu? Cậu ta mặc kệ cậu sao?"
Lý Tiểu Ngư vừa nghe thấy hai chữ Nghiêm Viêm là run rẩy cơ thể, chui vào trong chăn.
Nhị Nữu có ngốc cũng đã nhìn ra, chia tay......
Nghĩ đến chuyện gì lại tức giận, chẳng lẽ là Nghiêm Viêm nói lời chia tay Tiểu Ngư? Tiểu Ngư ngốc như vậy, nhất định là như vậy!
Nghĩ như vậy, Nhị Nữu hận không thể tới nhà Nghiêm Viêm đánh một trận với hắn!
Nhưng bây giờ quan trọng nhất là Tiểu Ngư, cả người uể oải không có sức sống.
Lúc này, ngoài cửa, lại truyền đến tiếng vang, Nhị Nữu tưởng Nghiêm Viêm tới, trợn mắt giận nhìn, lại đối diện với khuôn mặt của Hà Phương.
Hà Phương buông hành lý đi tới, nói: "Tiểu Ngư bị ốm à?"
Nhị Nữu vội thu lại biểu tình trên mặt, nói: "Tiểu Ngư......ưmmm...... bị ốm." Bị ốm chắc là tốt hơn thất tình.
Hà Phương cuống quít đi đến mép giường, xốc chăn lên, nói với Lý Tiểu Ngư nói: "Tiểu Ngư ngoan a, chúng ta đi bệnh viện khám nhé."
Lý Tiểu Ngư nghe thấy giọng nói quen thuộc, mở hai mắt, sau khi nhìn thấy Hà Phương, ôm chặt bà, nhỏ giọng nói nói: "Mẹ, con nhớ, mẹ."
"Mẹ cũng nhớ Tiểu Ngư." Hà Phương cõng Lý Tiểu Ngư lên, Nhị Nữu theo sát ở phía sau.
Ở bệnh viện tĩnh dưỡng mấy tuần Lý Tiểu Ngư chậm rãi khôi phục lại.
Nhị Nữu thường xuyên tới bệnh viện tâm sự với cô.
Nghiêm Viêm người này dường như biến mất trong cuộc sống của Lý Tiểu Ngư.
Xuất viện về nhà, Hà Phương làm một bàn đồ ăn, lại gọi Nhị Nữu ở lại ăn cùng hai mẹ con.
Nhị Nữu đang định đi về, cái người bị bệnh tâm thần kia còn đang đợi về ăn cơm, nhưng mà nhớ lại cảnh trong văn phòng, Nhị Nữu lại không muốn về, Cố Nhan Tuyết người ta rất bận rộn ấy chứ, bao nhiêu người muốn ăn cơm cùng.
Hà Phương nhìn bộ dáng thất thần của Lý Tiểu Ngư, nói: "Tiểu Ngư a, con đang nghĩ gì vậy?"
Hà Phương phát hiện, cảm xúc trong đôi mắt của con gái mình trở nên nhiều hơn, trước kia đôi mắt đều bình tĩnh, nhìn cái gì cũng giống như vật chết, không thèm để ý điều gì cả.
Nhưng bây giờ lại không như trước, có thêm nhiều cảm xúc.
Lý Tiểu Ngư buông đũa, nói: "Mẹ, con ăn xong rồi."
Hà Phương nhìn thoáng qua bát cơm vẫn còn đầy của cô, thở dài, "Mẹ thật vất vả trở về, tâm sự với mẹ nha."
Lý Tiểu Ngư ngây người, "Mẹ."
"Mẹ quen một người ở thành phố F, rất tốt, lớn lên cũng đẹp trai, mẹ đã hẹn gặp cậu ấy, ngày mai con đi gặp cậu ấy một lần đi."
Nhị Nữu vừa nghe đã cảm thấy thoải mái, "Ai vậy dì? Cháu cũng muốn đi gặp!"
Hà Phương cười nói: "Được được được, Nhị Nữu đi cùng Tiểu Ngư!"
Lý Tiểu Ngư muốn lắc đầu, Hà Phương lại không để cô từ chối nói: "Trở về phòng ngủ đi, ngày mai dậy sớm một chút, mẹ làm bữa sáng tình yêu cho."
Nhị Nữu ở một bên ồn ào, "Cháu cũng muốn cháu cũng muốn!"
"Được, làm cả cho Nhị Nữu!"