*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: ULies
Beta: Ư Ư
Lý Tiểu Ngư bị Hà Phương dẫn đi dạo phố cùng Triệu Minh, dọc đường đi, hai người cách nhau rất gần, xung quanh rất đông người, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị tách ra.
Triệu Minh muốn dắt tay Lý Tiểu Ngư, nhưng lại bị cô né tránh, anh ta biết Tiểu Ngư cũng chỉ coi anh ta như bạn bè, nhưng một tháng gần đây, chỉ cần anh ta chạm vào cô, phản ứng của cô sẽ cực kì kịch liệt, lẩn trốn rất nhanh.
Điều này khiến anh ta vô cùng khổ sở và thất vọng.
Lý Tiểu Ngư thấy được biểu tình chưa kịp thu lại dưới đáy mắt của anh ta, chỉ có thể thở dài, giơ tay ra cầm lấy ống tay áo anh ta.
Ở đây rất đông người, tốt nhất là không nên đi lạc.
Triệu Minh cảm giác được ống tay áo bị người kéo, ánh mắt chuyển qua ngón tay tinh tế được ánh đèn chiếu đến khiến nó càng trở nên trắng nõn, khóe miệng không khống chế được mà cong lên bước chân đang tiến về phía trước cố ý thả chậm lại, đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc gần gũi với nhau.
Đi đến tòa tháp cao nhất ở thành phố H, hải đăng rất cao, nghe nói những cặp tình nhân từng đi lên kia, ở nơi cao nhất của tòa tháp trao cho nhau một nụ hôn tình yêu sẽ ở bên nhau trọn đời.
Triệu Minh biết đây chỉ là lời đồn đãi, nhưng vẫn lặng lẽ liếc nữ hài một cái, kéo cô đi về hướng hải đăng.
"Đi đâu?" Lý Tiểu Ngư không thích nơi không có ánh sáng, cầu thang này một mảnh đen nhánh, ánh đèn màu mỏng manh bên vách tường cũng không thể ngăn cản sự sợ hãi trong tim.
Triệu Minh nói: "Ở trên đỉnh hải đăng nhìn xuống rất đẹp, anh muốn đưa em đi xem thử."
Áp xuống chút tâm tư nhỏ nhoi xuống đáy lòng, bầu không khí trên hải đăng tốt như vậy, có lẽ sẽ mở ra được đường đến trái tim của cô.
Lý Tiểu Ngư nắm chặt ống tay áo anh ta, run giọng nói: "Tôi không muốn đi, hay là chúng ta trở về đi."
Nơi này quá mờ ảo, ngẩng đầu cũng không thấy đích đến, cô sợ bóng tối.
Triệu Minh cho rằng cô đã biết suy nghĩ của anh ta, vội nói: "Anh chỉ muốn đưa em đi xem, sẽ không làm gì em."
Lý Tiểu Ngư nhẹ giọng trả lời, Triệu Minh muốn đi lên hải đăng như vậy, cô không nên khiến anh ta mất hứng.
Hai người đi suốt nửa tiếng mới tới tầng cao nhất, sân thượng rộng lớn tựa như một sân bóng rổ được rào lại bằng lan can, có rất nhiều người, đa phần đều là các cặp tình nhân, hoa Tử La Lan(1) được trồng thành hai hàng, tạo nên một hành lang hoa, không khí tươi đẹp được ánh đèn màu hồng tô đậm thêm, đã có không ít cặp tình nhân bắt đầu ôm hôn.
Lý Tiểu Ngư thu hồi ánh mắt, đôi mắt nhìn về phía bầu trời đêm, gió đêm mát lạnh thổi bớt đi nhiệt độ trên cơ thể, phía sau lưng vốn đã chảy mồ hôi lúc này cảm giác lạnh lạnh rất thoải mái.
Triệu Minh nương nhờ ánh đèn màu hồng nhạt nhìn về phía nữ hài đang ngửa đầu, lông mi đen nhánh cong vút, đôi mắt sạch sẽ phản chiếu sao trời lấp lánh, đôi môi phấn nộn cong lên, nụ cười nhàn nhạt giống như pháo hoa nở rộ khiến trái tim người nhìn rung động.
Đây là lần thứ hai anh ta nhìn thấy cô cười, so với lần đầu tiên còn kinh diễm hơn.
"Anh......" Triệu Minh bỗng nhiên tới gần, đứng đối diện trước mặt, ngón tay chậm rãi vươn tới muốn chạm đến gương mặt tươi cười của Lý Tiểu Ngư, nhẹ giọng nói: "Tiểu Ngư, chúng ta hẹn hò đi."
Tươi cười bên khóe miệng Lý Tiểu Ngư nhạt dần, lui về phía sau một bước, thở dài nói: "Đừng như vậy, Triệu Minh."
Sự thất vọng trong đáy mắt Triệu Minh dùng cách nào cũng không thể che dấu, cười khẽ vài tiếng mới nói: "Tiểu Ngư, em không thể thích ai, liệu có thể tạm chấp nhận ở bên cạnh anh cả đời hay không."
Trước mắt Lý Tiểu Ngư lướt qua một khuôn mặt, cô phát hiện, một tháng nay cô luôn nghĩ đến hắn.
Hắn nói sẽ làm cô thích hắn, nhưng đã suốt một tháng cũng chưa tới gặp cô một lần.
Triệu Minh thấy cô thất thần, cho rằng cô đang suy xét, trong lòng vui vẻ.
"Triệu Minh, thật xin lỗi." Lý Tiểu Ngư lắc đầu, cô căn bản không có biện pháp tạm chấp nhận.
Giống như Nhị Nữu từng nói, Triệu Minh đối xử với cô không tệ, là người rất chung tình, sau này khi về chung một nhà, sẽ nâng niu cô đến tận trời.
Nhưng cảm giác bài xích dưới đáy lòng không lừa được chính mình.
Triệu Minh luống cuống, khoảng cách giữa cô và anh ta dường như càng ngày càng xa, nhấc chân đi đến trước mặt cô, vươn tay ra giữ chặt tay cô, định cưỡng hôn.
(1) Hoa Tử La Lan: