Mộ Cung Mặc hừ một tiếng, mắt nhìn thẳng tiếp tục lái xe.
Thẩm Ngư lấy đồng phục từ trong túi ra, ngón tay nắm thật chặt, giọng nói run rẩy: "Cảm ơn......"
Bộ đồng phục hôm qua không mặc được, trong nhà cũng chỉ dư lại một bộ không đủ thời gian về nhà thay, trường học quản rất nghiêm, không cho học sinh mặc quần áo bình thường.
Mộ Cung Mặc không nói gì, nhưng đôi mắt lại bất tri bất giác qua kính chắn nhìn về phía cô, sau khi nhận ra hành động của mình, hắn âm thầm mắng chính mình một câu, nhìn phía trước lái xe.
Lúc này, một tiếng hắt xì vang lên trong xe, Thẩm Ngư xoa xoa cái mũi, vội vàng xin lỗi: "Thực xin lỗi......"
Mộ Cung Mặc lông mày nhăn lain, chuyển tay lái, dừng lại trước một cửa hàng.
"Ở yên chỗ này, tôi lập tức quay lại."
Thẩm Ngư cẩn thận nhìn ánh mắt không yên tâm của hắn, vội vàng gật đầu: "Tôi sẽ không đi."
"Ừ." Mộ Cung Mặc lúc này mới mở cửa xe đi ra ngoài, thân ảnh biến mất trong đám người.
Thẩm Ngư kéo kéo cổ áo, click mở giá trị hảo cảm nhìn thoáng qua, đã bốn sao, còn thiếu một sao nữa là được 100%.
Hắc hóa giá trị sắp online.
Thật lâu sau lúc sau, Mộ Cung Mặc mở cửa xe trở về, trong tay cầm một túi thuốc, ném cho cô, "Về nhà uống."
Thẩm Ngư phảng phất như nhận khoai lang phỏng tay, kinh ngạc ngước mắt, "Không... Không cần."
Mộ Cung Mặc nhíu mày, "Đây là thù lao cậu chăm sóc tôi cả đêm, như vậy chúng ta sẽ không ai nợ ai."
"...... Nhưng tôi cũng không thể nhận." Thẩm Ngư cúu đầu, lộ ra cần cổ trắng mịn, giọng nói mềm mại: "Đồn phục tôi còn chưa cảm ơn cận, cậu còn mua thuốc cho tôi......"
Mộ Cung Mặc bị cần cổ trắng nỗn kia hấp hẫn, lúc lấy lại tinh thần vội vàng dời ánh mắt, tức giận nói: "Cho thì cậu cứ nhận đi."
Nghĩ đến tối hôm qua nếu là nam sinh khác uống say đến trước mặt cô, có phải cô cũng sẽ đối xử với người kia như với hắn không?
Nghĩ vậy, trong lòng Mộ Cung Mặc giận dữ, "Về sau không cho tùy tiện mang người đàn ông khác đi khách sạn! Mặc kệ là ai, biết chưa?"
Thẩm Ngư nhỏ giọng phản bác: "Là cậu bám lấy tôi, tôi mới mang cậu đi khách sạn."
"........." Mặt Mộ Cung Mặc hồng hồng, nói to: "Về sau ai bám lấy cậu thì gọi điện cho tôi."
Thẩm Ngư còn không có mở miệng nói chuyện, một bàn tay to liền duỗi lại đây, lấy di động trong tay cô.
"Cậu......"
Mộ Cung Mặc nhìn điện thoại không có mật khẩu, không khỏi cong cong khóe miệng, bấm bấm một lúc rồi trả điện thoại về.
Thẩm Ngư click mở danh bạ, quả nhiên bên trong có thêm một cái tên: Mộ Cung Mặc.
"Không cho xóa, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."
Thẩm Ngư một câu còn chưa nói, người nọ lại nói: "Đây đều là bởi vì tối qua cậu chăm sóc tôi, không cần nghĩ nhiều!"
Chuyên chế bá đạo!
Thẩm Ngư ủy khuất cất điện thoại vào trong túi, không muốn nói chuyện với người bên cạnh.
Mộ Cung Mặc dừng xe trước cửa nhà, nói: "Xuống xe."
Thẩm Ngư quay đầu nhìn thấy ngôi nhà quen thuộc, kinh ngạc chớp chớp mắt hỏi, "Sao cậu lại... biết tối ở đây?"
Mộ Cung Mặc mất tự nhiên sờ sờ cái mũi, khuỷu tay chống trên cửa xe, lặp lại: "Xuống xe."
Thẩm Ngư mở cửa xe đi ra ngoài, giọng nói người nọ truyền ra từ trong xe: "Tôi đã xin nghỉ cho cậu, hôm nay không cần đi học."
Dứt lời, chiếc xe lao nhanh qua trước mặt cô.
Thẩm Ngư thu hồi ánh mắt đi vào nhà.
Tính cách nam chủ trong cốt truyện là giả đi, này làm sao là bộ dạng hung ác nham hiểm lãnh khốc? Phải là ngạo kiều muộn tao mới đúng.
Không biết giá trị hắc hóa tới năm sao là bộ dáng gì.
Thẩm Ngư vẫn có chút chờ mong.
__________________
Vote vote vote