Edit: Ư Ư
【 Ký chủ, cô nên nhớ, nhân thiết của cô không thể cứu hắn. 】
Thẩm Ngư biết, loại người ích kỷ như Đồ Ngư Ngư, sao có thể cứu Kỳ Cừu trong tình huống này, bây giờ còn chưa bảo vệ được mạng sống của mình, nhưng nếu không cứu, sau này nếu muốn tiếp cận Kỳ Cừu hoàn thành nhiệm vụ, còn khó hơn cả lên trời.
Zombie ngoài cửa thang máy càng ngày càng nhiều, chen chúc đi tới bên này, may mắn bây giờ động tác của chúng nó còn chậm chạp, đi đến đây cũng mất một đoạn thời gian.
Thẩm Ngư trừng mắt nhìn Kỳ Cừu bị đè ở phía dưới, sự tức giận cuồn cuộn dưới đáy lòng, được rồi! Nỗi đau mà hôm nay tôi phải chịu đựng, sau này sẽ trả lại cậu từng chút từng chút! Thằng nhóc!
Hậu quả của việc mạnh mẽ sử dụng dị năng hệ mị hoặc cấp 2 không chỉ là hao hết tinh thần lực, mà thần trí của dị năng giả cũng sẽ bị đánh mất.
Đối phó zombie cấp 1, cô chỉ có thể mê hoặc nó công kích những con tang thi khác.
Thẩm Ngư quỳ trên mặt đất, nâng tay lên, ánh sáng màu hồng nhạt trong tay càng ngày càng đậm, cực nhanh bay đến chỗ con zombie cấp 1 kia, bao phủ toàn bộ thân thể nó.
Zombie cấp 1 dừng động tác, từ trên người Kỳ Cừu đứng lên, đi tới sóng tang thi phía trước.
Dù zombie cấp 1 khỏe đến đâu, cũng không thể giết được hết 30 con zombie, Thẩm Ngư chưa kịp thở dốc, ánh sáng màu hồng đã bao phủ toàn bộ sóng zombie phía trước.
Chỉ thấy tất cả zombie không động đậy, qua một lúc, đột nhiên lao vào cắn xé nhau, hơn ba mươi con zombie, hình ảnh cực kỳ khủng bố.
Ánh sáng trên người Thẩm Ngư dần dần nhạt đi, sắc mặt tái nhợt, chậm rãi nhắm mắt lại ngã xuống mặt đất, giống như không còn hơi thở.
【 Ký chủ đã nghiêm trọng phá vỡ nhân thiết! Đang chọn cách trừng phạt ngẫu nhiên...... Nhưng vì ký chủ đang hôn mê, trừng phạt đẩy sau. 】
Một người nhẹ nhàng đi đến trước mặt Thẩm Ngư, nhìn từ trên cao xuống, một lúc sau mới ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nàng.
Sắc mặt cô tái nhợt như tờ giấy trắng, hàng mi dài khẽ run, mày liễu nhíu chặt làm người cực kỳ đau lòng.
Đôi mắt đen lạnh lẽo hiện lên một tia mê mang, giọng nói khàn khàn vang lên:
"......Cô là ai?"
Thẩm Ngư lâm vào hôn mê căn bản không biết áo choàng của mình đã bị rớt(*), nếu còn nghe thấy câu hỏi này, khẳng định sẽ ngồi dậy bóp chết hắn!
Tôi là ai? Tôi là cha của cậu đấy!
-
Thẩm Ngư mở to mắt, bốn phía một mảnh đen nhánh, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào làm cô có thể nhìn rõ xung quanh.
Là phòng của Kỳ Cừu.
Còn chưa kịp nhớ lại mọi chuyện, đã nghe thấy tiếng máy móc vang lên bên tai.
【 Mau xuyên giả Thẩm Ngư phá vỡ nhân thiết một cách nghiêm trọng! Gây ra ảnh hưởng với cốt truyện! Hệ thống tẩy trắng đang chọn lựa trừng phạt...... Tim co thắt trong một tiếng! 】
Âm thanh máy móc đột nhiên biến mất, Thẩm Ngư còn chưa kịp mắng MMP, trái tim đã cảm thấy đau đớn, từng cơn từng cơn, không có cách nào giảm bớt, dù chết cũng không đau đớn bằng loại cảm giác này!
Thẩm Ngư kêu lên một tiếng quỳ xuống giường, vừa ngã xuống mặt đất, cửa đột nhiên mở ra, một người vọt tới trước mặt cô, nâng cô lên.
"Cô giáo?"
Thẩm Ngư vừa nghe thấy giọng nói này là cảm thấy tức giận, nâng tay lên đẩy hắn ra.
Người nọ kiên trì không ngừng nâng cô lên, muốn ôm cô lên trên giường, lại Thẩm Ngư dùng sức đẩy ra.
"Cút!" Thẩm Ngư trừng mắt nhìn người nọ, trái tim đau đớn làm cô không thể đứng dậy, quỳ rạp trên mặt đất thở dốc, trán không ngừng toát ra mồ hôi lạnh.
Kỳ Cừu hơi sửng sốt, đứng im tại chỗ, nhìn khuôn mặt tái nhợt đến vặn vẹo của cô, nhíu chặt mày: "Cô giáo, cô làm sao vậy?"
Thẩm Ngư đau đến nỗi không chịu nổi, hận không thể đâm đầu vào tường chết cho xong, cuộn tròn thân thể dựa vào tường, nước mắt sinh lý từng giọt từng giọt chảy xuống, cũng không còn sức đẩy Kỳ Cừu đang ôm mình ra, thiếu niên vươn cổ tay đặt bên miệng cô để tránh việc cô đau quá mà cắn lưỡi mình, Thẩm Ngư há mồm cắn, dùng sức cắn, chỉ một lát sau vị rỉ sắt đã lan tràn trong miệng.
(*) Câu này có nghĩa là anh Kỳ đã biết chị không phải là Đồ Ngư Ngư