Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 270

Edit: Ư Ư

Lần này lá bùa chỉ bị chắn một lá, hai lá còn lại đi vào trong cơ thể Ninh Đồng, căn phòng sáng lên, sương đen tan đi, ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào

Ngay cả tiếng cười đáng sợ của trẻ con cũng biến mất.

Căn phòng trở lại bình thường.

Thẩm Ngư thở hổn hển dựa vào cửa, sử dụng pháp lực quá tiêu hao tinh lực, nhưng chủ yếu là cô bị dọa sợ.

Cô cảm thấy loại quỷ dáng sợ nhất là quỷ trẻ con, nho nhỏ, tiếng cười vĩnh viễn đều là ác mộng.

Mạc Bạch trào phúng nhìn cô một cái rồi đi tới mép giường nhìn Ninh Đồng.

Thẩm Ngư nghỉ ngơi xong rồi cũng đi tới đó, sắc mặt Ninh Đồng tái nhợt, vành mắt biến thành màu đen, môi phát tím, trên cơ thể đầy băng vải, bàn tay do lúc nãy giãy giụa còn đang chảy máu.

Làm Thẩm Ngư kinh ngạc là khí đen giữa lông mày của cậu, người bình thường ấn đường đều sẽ có một chút khí đen, là do đen đủi hoặc tượng trung cho cái chết.

Mà khí đen nồng đậm như vậy quả thật hiếm thấy, bởi vì những người này đã chết từ lâu, sẽ không thể tồn tại tới bây giờ.

Càng làm cho Thẩm Ngư giật mình còn có tử khí bao phủ toàn thân cậu, loại hơi thở này cô chỉ nhìn thấy ở những người vừa chết, nhưng khi nhìn về phía máy đo, rõ ràng tim vẫn đập bình thường, cậu chưa chết nhưng lại có một thân tử khí.

Thân là nam chính tất nhiên Mạc Bạch cũng nhìn thấy, hắn ta cất kiếm gỗ đào đi rồi cầm lá bùa của Thẩm Ngư lên, lá bùa tản ra pháp lực mạnh mẽ, một cô gái hơn hai mươi tuổi căn bản không thể vẽ được, lại còn là một người sợ quỷ như vậy nữa.

Thẩm Ngư cướp lại lá bùa trên tay hắn ta, lại lấy lại lá bùa đang dán trên trán Ninh Đồng nhét vào trong túi.

Những là bùa này đều là do cô vẽ, nguyên thân tất nhiên sẽ không thể vẽ được lá bùa này, nguyên thân còn trẻ nên lại càng không vẽ được, dù bắt quỷ sư có thiên phú đi chăng nữa cũng không có khả năng vẽ được.

Pháp lực càng mạnh mẽ thì càng tốn nhiều tinh lực, tinh lực là do bản thân tu luyện, phải chăm chỉ tu luyện mỗi ngày mới có được

Thẩm Ngư đã đi qua quá nhiều thế giới tu tiên rồi mà chút kỹ xảo này cũng không có thì quá ngu ngốc rồi.

Nhưng đương nhiên cô cũng sẽ không nói thật với Mạc Bạch, kéo khóa túi rồi nói: "Đây là do sư phụ của tôi cho, có vấn đề gì không?"

Mạc Bạch vuốt ve lòng bàn tay mình rồi để hai tay ra sau lưng, nói: "Không có vấn đề gì."

Nửa ngày sau mới nói: "Con quỷ này đã dung hợp với cơ thể cậu ấy, nếu giết nó thì thân thể cũng sẽ bị suy kiệt, dù linh hồn của Ninh Đồng quay về cũng sẽ không thể giống như trước."

Thẩm Ngư cũng biết điều này, trong cơ thể này không phải Ninh Đồng mà là một con quỷ.

Linh hồn của Ninh Đồng đã đi đâu? Chỉ có thể tìm thấy linh hồn của Ninh Đồng, giết con quỷ này, rồi lập tức đưa linh hồn cậu vào trong cơ thể thì cậu mới có thể tỉnh lại.

Mạc Bạch lấy ra một lá bùa rồi dán lên trên trán Ninh Đồng, đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Dì Ninh thấy bọn họ đi ra, hoảng loạn tiến lên hỏi: "Thế nào? Đồng Đồng không sao chứ?"

Mạc Bạch: "Dì, bọn cháu mong dì hãy bình tĩnh nghe hết."

Dì Ninh hít sâu một hơi, bình phục tâm tình nói: "Dì không kích động, hai đứa nói đi."

Mạc Bạch nói tiếp: "Linh hồn của Ninh Đồng bị người khác tráo đổi với linh hồn của quỷ, bây giờ chúng ta chỉ có thể tìm được linh hồn của Ninh Đồng thì cậu ấy mới có thể tỉnh lại."

Dì Ninh run rẩy nói: "Ý của cháu là trong thân thể của thằng bé là một con quỷ, không phải là con trai của dì?"

Mạc Bạch gật đầu

Dì Ninh kinh ngạc lùi về phía sau, một lúc sau mới nói: "Dì biết rồi, có chuyện gì mà dì có thể làm không?"

Mạc Bạch nhìn về phía Thẩm Ngư rồi nói: "Đại sư đã phong ấn con quỷ kia ở trong cơ thể cậu ấy, chỉ cần không chạm vào lá bùa thì cậu ấy sẽ không nổi điên nữa."

Thẩm Ngư kéo kéo khóe miệng, phối hợp gật gật đầu.

Từ đại sư kia cô nghe cứ có cảm giác kỳ lạ? Cô rõ ràng chính là đại sư mà!

Thẩm Ngư tiếp lời: "Chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải tìm được linh hồn của Ninh Đồng."

"Không phải lúc trước dì nói tham gia hôn lễ à? Dì nói cho bọn cháu biết bọn họ sống ở đâu để chúng cháu tới xem thử."

Dì Ninh bước về phía trước, "Được, được, có cần dì đi cùng không?"

Mạc Bạch lắc đầu: "Dì ở đây canh chừng Ninh Đồng đi, phải có một người nhìn lá bùa trên trán cậu ấy."

Dì Ninh run rẩy nắm chặt tay, "Được rồi, cảm ơn hai đứa!"

-

Ra bệnh viện, buổi sáng đã trôi qua, Thẩm Ngư đói bụng, hai người đi tới một quán cơm.

Mâu thuẫn lúc trước dường như giảm đi không ít, Thẩm Ngư trộm cơm cho mèo đen xong rồi bắt bắt đầu ăn.

Mạc Bạch nhìn thoáng qua mèo đen, hỏi: "Cô bắt quỷ còn mang mèo theo èo?"

Thẩm Ngư ngẩng đầu, nhai cơm trong miệng rồi nói: "Làm sao vậy? Mèo của tôi rất ngoan."

Mạc Bạch nhìn cô như nhìn đứa ngốc: "Trong giới bắt quỷ, mèo là một vật mang điềm xấu, huống chi còn là mèo đen, là sát vật."

Thẩm Ngư lườm hắn ta: "Mèo của tôi rất may mắn!" Giống như mèo chiêu tài vậy, có nó, một tuần còn có 2 đơn hàng! Nó là một lão quỷ sống hơn hai nghìn năm cơ mà!

Mạc Bạch đặt đũa xuống, lau lau khóe miệng, "Không tin thì thôi."

"Còn có mèo đen sẽ rất dễ bị quỷ bám vào người"

Thẩm Ngư nhàn nhạt ồ một tiếng.

Mạc Bạch cho rằng cô sẽ sợ hãi nhưng lại thấy cô vẫn bình tĩnh ăn cơm xong, uống nước.

-

Đi tới nơi dì Ninh nói, là một chung cư xa hoa.

Thẩm Ngư nhìn tin nhắn trên di động, tầng 21, rất cao.

Nhưng cô vẫn luôn nghĩ tới một chuyến, ai lại rút linh hồn của Ninh Đồng ra rồi kéo linh hồn của quỷ vào cơ thể của cậu ấy?

Có rất ít người có thể làm được chuyện này, bởi vì đây là một loại pháp thuật bị cấm, loại pháp thuật này có tác dụng phụ rất đáng sợ nên rất ít người sẽ làm.

"Tôi nghe dì Ninh nói, người đồng nghiệp này đang mang thai." Thẩm Ngư nhìn về phía Mạc Bạch, vẻ mặt không cần nói cũng biết.

Mạc Bạch không nói gì, nhìn thang máy đã tới tầng 21.

Đi ra ngoài, bấm chuông.

Một lúc lâu sau đó mới có người mở cửa, mở cửa là một bà cụ, nhìn thấy hai người thì khó hiểu hỏi: "Hai người là ai vậy?"

Thẩm Ngư cười nói: "Cháu là hộ sĩ ở trung tâm, tới để ghi lại tình trạng mang thai của người mẹ."

Bà cụ cười tươi dẫn hai người đi vào, vừa đi vừa nói: "Con dâu bà mấy hôm nay đều thấy không thoải mái, hai đứa xem thử xem có làm sao không."

Thẩm Ngư gật đầu, thảy dép lê rồi đi theo phía sau bà cụ.

Mạc Bạch kinh ngạc nhìn cô nói chuyện với bà cụ, sao lại có người nói dối không thèm chớp mắt như vậy, thành thạo giống như chuyện hai người tới đây khám thai là sự thật vậy.
Bình Luận (0)
Comment