Sau ngày hôm đó, ngày nào Mộ Cung Mặc cũng đến ăn cơm cùng Thẩm Ngư, buổi tối còn ôm cô ngủ.
Chỉ là ngủ thôi nhé.
Thẩm Ngư không còn cách nào để xoát giá trị hắc hóa, thế nhưng ở đây lại còn cảm thấy thoải mái.
Có ăn có uống, nằm xuống là ngủ, sống như heo vậy.
Hệ thống thúc giục cô 【 ký chủ, cô không thể như vậy a! Cô quên nhiệm vụ rồi à?? 】
Thẩm Ngư ăn bánh kem, liếm liếm bơ trên môi, "Không phải đang suy nghĩ......" Còn chưa nói xong, cằm cô đã bị một bàn tay nắm nghiêng qua, sau đó một đôi môi lạnh lẽo dán vào, hôn tới hít thở không thông.
Thật lâu sau, Mộ Cung Mặc buông ra, ngón cái lướt qua cánh môi còn dính nước bọt trong suốt, nhẹ nhàng nói: "Mấy ngày nay tôi có một số việc, có thể sẽ không quay lại, có chuyện gì thì nói cho dì Hoàng biết.
Dì Hoàng là tên của dì giúp việc kia.
Thẩm Ngư trong lòng vui vẻ, trên mặt đờ đẫn, không trả lời.
"A Ngư, em sẽ không rời đi đúng không?"
Thẩm Ngư hừ thanh, anh cho tôi giá trị hắc hóa tôi sẽ không rời đi a.
Đương nhiên, câu này cô chỉ dám nói ở trong lòng.
Mộ Cung Mặc rời đi, Thẩm Ngư lại buộc dây thừng vào tay, ở trong phòng.
Mấy ngày nay, chỉ cần hắn tới, Thẩm Ngư sẽ được thả ra, khi hắn đi thì sẽ bị buộc lại.
Tiếng động cơ xe càng ngày càng xa, Thẩm Ngư nằm ở trên giường cân nhắc.
Nguyên nhân Mộ Cung Mặc mấy hôm sau không tới là gì?
Bỗng nhiên nghĩ đến cha của Mộ Cung Mặc, chẳng lẽ là cha hắn phát hiện?
Quả nhiên, mấy ngày sau, một vị khách không mời mà đến đã tới đây.
Dì Hoàng định đưa nàng chạy ra ngoài bằng lối thoát hiểm, nhưng những người đó đã chạy tới trước mặt bọn họ.
Mười mấy người cầm súng, dì Hoàng chắn ở trước mặt cô, Thẩm Ngư phát hiện, tuy dì ấy không nhìn thấy, nhưng rất quen thuộc với tiếng súng lên đạn.
Cũng không biết Mộ Cung Mặc tìm ở đâu.
"Cô chính là người Mộ Cung Mặc giấu đi?"
Thẩm Ngư không biết đối phương là ai, mười mấy người to cao, giọng nói lại hơi quen thuộc như đã nghe ở đâu đó.
【 Đây là người bắt cóc cô và Mộ Cung Mặc ngày xưa, cũng chính là kẻ thù của cha hắn. 】
Thẩm Ngư: "........."
"Mang đi!" Người đàn ông vẫy tay.
Dì Hoàng rút súng, bắn vào người đàn ông kia, đẩy Thẩm Ngư vào lối thoát hiểm.
Nhưng người đàn ông kia hình như đã biết trước, kéo một người bên cạnh chắn đạn, ngay sau đó dùng súng bắn dì Hoàng, viên đạn trúng tim, miệng phun máu tươi ngã xuống.
Thẩm Ngư cũng bị đánh vào sau cổ, hôn mê bất tỉnh.
Lại là kịch bản.
*
Đêm khuya, trong căn phòng ánh đèn lúc sáng lúc tối, Thẩm Ngư bị một chậu nước xối tỉnh, từ đầu đến chân lạnh như băng, cô run rẩy mở mắt ra, mắt kính đã bị ném trên mặt đất, trước mắt cô là một mảnh mơ hồ.
Một chiếc di động cũ ném tới trước mặt cô, giọng nói bên trong làm Thẩm Ngư tỉnh táo lại, "A Ngư?"
Thẩm Ngư ho khan do nước vào trong cổ họng, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm màn hình di động.
Một chân đá vào trên người cô, ác thanh ác khí nói: "Nói chuyện!"
Thẩm Ngư trên lưng một trận kịch liệt đau đớn, vô lực ho khan một tiếng, mở miệng: "Mộ Cung Mặc, cậu đừng tới đây."
"A Ngư, A Ngư, chờ, anh tới cứu em, đừng sợ." Người nọ thanh âm run rẩy, lại vẫn ôn nhu như thường.
Thẩm Ngư trên người vừa lạnh vừa đau, nằm sấp trên mặt đất thở dốc, tiếng nói bên tai như đang trấn an trái tim của cô.
Đừng tới...... Đừng tới...... Những người này muốn giết cậu......