【 Nhiệm vụ thất bại. 】
Trở lại chủ thế giới Thẩm Ngư quỳ trên mặt đất, hơi thở dồn dập, dùng sức ho khan.
【 Ký chủ, tôi cảm động muốn khóc, hu hu hu......】
Ký ức chậm rãi biến mất, tình cảm thoát ly thân thể, hơi thở của Thẩm Ngư mới vững vàng lại.
Đầu ngón tay đè đè cổ họng, bởi vì vừa ho, thanh âm khàn khàn nói không ra lời, "Khóc cái gì, đặc rồi, thế giới sau như thế nào?"
【 Thế giới sau.........@#*%¥#%#...... Hệ thống báo lỗi hệ thống báo lỗi......】
"Hệ ca, không sao chứ?" Thẩm Ngư nghe âm thanh chói tai của máy móc, cau mày hỏi.
【 Hệ thống thay đổi...... Thay đổi thành công, trói định hệ thống công lược nam xứng ~】
【 Chào chị, em là hệ thống công lược nam xứng. 】
Thẩm Ngư ngẩn người, hỏi: "Không phải hệ thống giá trị hắc hóa à?"
【 Hệ thống hắc hóa bảo trì, thay đổi thành hệ thống công lược nam xứng. 】
"Còn có cách làm này?? Vì sao đột nhiên bảo trì?" Thẩm Ngư nghẹn họng nhìn trân trối.
【 Còn không bởi vì thế giới trước xuất hiện vấn đề, em phản hồi lại cho Chủ Thần, Chủ Thần tra không được nguyên nhân bèn mang đi bảo trì. 】
"...... Ngọa tào."
Thẩm Ngư không có lời gì để nói, giới tệ của cô a!
【 Ký chủ đừng ủ rũ, hệ thống này cũng là hệ thống cao cấp, hệ thống trước kia của ký chủ là hệ thống sơ cấp, đối tượng công lược cũng đơn giản. Đối tượng ở đây là từ cấp S đến SSS. 】
Thẩm Ngư: "........." Cô muốn tiêu hóa tiêu hóa.
【 Có muốn đi đến thế giới sau không? 】
"Đi thôi đi thôi."
Cô lại muốn nhìn cao cấp là như thế nào......
*
Đường phố ánh đèn lờ mờ, có mấy cái bóng đèn không biết khi nào hỏng, sáng tối lập lòe.
Thẩm Ngư một tay cầm cặp sách khoác trên vai, càng đi vào ngõ nhỏ càng tối.
"Gì thế này? Tất cả bóng đèn đều hỏng?"
Hừ một tiếng, Thẩm Ngư mở đèn trong di động, chiếu sáng con đường phía trước.
Đi vào sân nhà, đẩy cửa ra đi vào, bên trong vang lên tiếng nói chuyện vui vẻ hòa thuận.
Truyền ra từ trong nhà cô, không đúng a, ba cô ở nhà một mình, sao lại có hai người nói chuyện? Chẳng lẽ là mẹ đã quay lại??
Nghĩ như vậy, Thẩm Ngư trong mắt tràn đầy vui sướng, đẩy cửa đi vào.
Tiếng nói đột nhiên im bặt, đại sảnh to lớn, trước bàn, ngoại trừ ba cô còn có một người phụ nữ xa lạ.
"Tiểu Ngư đã về? Mau tới đây ngồi." Cha Thẩm phất phất tay nói.
Thẩm Ngư sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt dừng ở trên người người phụ nữ kia, mới nói: "Đây là ai?"
Cha Thẩm cười giải thích, "Đây là mẹ của con, mau gọi mẹ."
Thẩm Ngư hừ lạnh một tiếng, khóe miệng châm chọc mỉm cười, "Mấy tuần trước vừa mới ly hôn, giờ đã tìm vợ mới, cha cũng thật lợi hại!"
"Câm miệng!" Cha Thẩm trầm mặt xuống, "Con không muốn gọi mẹ thì thôi, về phòng làm bài tập đi!"
"Con không đi!" Thẩm Ngư ném cặp sách xuống mặt đất, hốc mắt phiếm hồng, "Cha, sao cha có thể làm như vậy?"
Cha Thẩm sắc mặt âm trầm, vỗ bàn, cả giận nói: "Về phòng!"
"Con không!"
Người phụ nữ kia vội vỗ tay cha Thẩm, trách nói: "Đừng nói Tiểu Ngư như vậy."
Dứt lời cười với Thẩm Ngư: "Tiểu Ngư không muốn gọi mẹ cũng không sao, bất quá cha con cũng chỉ muốn tốt cho con, ông ấy sợ một mình con ở nhà buồn."
Người phụ nữ khuôn mặt thanh tú, làm người ta dễ sinh hảo cảm, cái này làm Thẩm Ngư lập tức không biết nói gì.
Trong lòng còn có ý xin lỗi, kỳ thật bà ấy khá tốt, nhưng mà.........
"Thôi, tôi vào phòng." Thẩm Ngư bẹp bẹp miệng, xoay người đi.
.___________.
Vote vote vote