Lúc Thẩm Ngư về đến nhà trời đã khuya, vừa vào cửa liền cảm thấy không khí áp lực trong nhà.
Vừa định thay dép, bên tai đã truyền đến một tiếng mắng đinh tai nhức óc: “Thẩm Ngư! Cô vào đây ngay!”
Thẩm Ngư tâm hoảng hoảng đi qua, liền nhìn thấy gương mặt như muốn ăn thịt người của Thẩm phụ.
“Lão… Lão ba……”
Mặt Thẩm phụ đen sì, trợn mắt tức giận nhìn, “Tôi không có đứa con gái như cô!”
Thẩm Ngư vẻ mặt đưa đám, cũng không biết mình làm sai chuyện gì, “Lão ba, ba làm gì vậy?”
Thẩm phụ giơ tay đập xuống bàn trà, “Tôi làm gì? Mấy ngày hôm nay cô ở trường học làm gì! Vốn tưởng rằng cô có thể sửa lại, chăm chỉ học tập, không nghĩ tới còn cùng người khác yêu đương! Cô biết sang năm là phải thi đại học sao? Còn có tâm tư yêu đương??”
Thẩm Ngư nghe được sửng sốt sửng sốt, nói… Yêu đương? Chẳng lẽ là chuyện đêm qua của cô với Nhất Trạch bị phát hiện?
Sắc mặt Thẩm Ngư trắng bệch, kinh hách lui về phía sau vài bước, rũ đầu cả người run rẩy, run run rẩy rẩy nói: “Lão ba…… Nhất Trạch ca cùng con……”
Thẩm phụ nghe thấy hai chữ Nhất Trãh, tức giận đến đứng lên, chỉ vào cô quát: “Cô còn nói Nhất Trạch, mỗi lần thi người ta đều xếp hạnh nhất, cô còn tưởng vu khống Nhất Trạch?”
“Không… Không phải.” Thẩm Ngư vội không ngừng lắc đầu biện giải, nghe nghe mở to hai mắt nhìn, “Không liên quan sến anh Nhất Trạch a?”
“Đương nhiên không có!” Thẩm phụ nhìn cô không biết hối cải, còn vọng tưởng vu khống Hà Nhất Trạch, tức giận cầm chổi lông gà trên bàn đánh Thẩm Ngư!
Thẩm Ngư bị đánh đột nhiên không kịp phòng ngừa, căn bản không kịp trốn, ngay lúc cô bị đánh, một bóng hình đi tới trước mặt cô, chặn roi nguyên bản dừng trên người cô.
Tiếng rên từ đỉnh đầu vang lên, Thẩm Ngư giật mình, ngẩng đầu, liền nhìn đến một gương mặt ngược sáng, ngay cả nhíu mày, gương mặt kia vẫn đẹp mất hồn.
Thẩm phụ cũng bị dọa sợ, chổi lông gà trong tay buông lỏng, vội không ngừng chạy tới, hỏi Hà Nhất Trạch thế nào.
Hà Nhất Trạch buông lỏng, tựa vừa rồi đều là ảo giác, hoàn toàn không có việc gì lắc đầu, “Cháu không sao, thúc thúc.”
Thẩm phụ thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Không sao thì tốt rồi không sao thì tốt rồi.”
Dứt lời, trừng mắt nhìn Thẩm Ngư: “Nhanh, không biết đỡ Nhất Trạch vào trong phòng, hôm nay tạm thời tha cô.”
Thẩm Ngư vội vàng đỡ Hà Nhất Trạch đi vào phòng anh, bật đèn lên, không khí lạnh băng như hầm băng, vuốt điều khiển từ xa cạnh tường, mở điều hòa.
Anh không lạnh sao? Mùa đông rét như vậh, điều hòa cũng không bật.
Lông mày Hà Nhất Trạch nhíu chặt, lộ ra một tia thống khổ, ngồi ở trên giường thở hỗn loạn.
“Ạm không sao chứ?” Thẩm Ngư thấy thế đi qua, lo lắng hỏi.
Lão ba tuyệt đối hạ tám phần sức, ông chắc tức điên rồi, nếu Hà Nhất Trạch không giúp cô ngăn lại, sợ là cánh tay của Thẩm Ngư bây giờ không nâng lên được nữa.
Hà Nhất Trạch lắc lắc đầu, rũ đầu, tay để trên nơi bị đánh, ngón tay đều hơi run rẩy.
Sợ là đau choáng váng.
Thẩm Ngư chạy ra phòng, tìm được hòm thuốc sau nhanh chóng quay về phòng Hà Nhất Trạch phòng.
Đặt hòm thuốc lên giường, tìm đá cho vào túi chườm, dùng khăn lông ôm lấy, vừa nhấc mắt liền đối diện với đôi mắt thâm thúy của Hà Nhất Trạch, Thẩm Ngư xem mê mẩn hồi lâu, nửa ngày mới hồi thần, mặt nóng nên.
(づ。◕‿‿◕。)づVote vote vote(づ。◕‿‿◕。)づ