Ư Ư: Nhân ngày mùng 8/3, mạnh dạn tặng các bác các thím một chương【 Ký chủ! Là axit! Có sử dụng đạo cụ thuấn di không? 】
Thẩm Ngư, “Chờ một chút.”
Người trước mặt quần áo hỗn độn bẩn thỉu, màu tóc cực kỳ quen thuộc, khuôn mặt xám như tro tàn hơi rũ, ánh mắt oán hận thẳng tắp nhìn chằm chằm Thẩm Ngư như muốn xé cô thành trăm mảnh!
Lâm Uyển Uyển.
Thẩm Ngư liếc liếc mắt nhìn bình đựng chấy lỏng trong tay cô ta, hỏi: “Cô muốn làm gì?”
Lâm Uyển Uyển lôi kéo khóe miệng, nở nụ cười âm độc, “Thẩm Ngư a Thẩm Ngư, mấy ngày nay chắc cô thấy rất vui đi, cô biết tôi mấy ngày này đã trải qua chuyện gì không?”
“Cô trải qua chuyện gì đâu có liên quan tới tôi?” Thẩm Ngư đôi tay ôm ngực.
Đôi mắt nhìn thoáng qua Hà Nhất Trạch, ý bảo anh rời đi.
Hà Nhất Trạch dường như không tiếp thu được tín hiệu, vẫn không nhúc nhích đứng bên cạnh Thẩm Ngư.
Thẩm Ngư trong lòng có chút gấp gáp, trong bình kia đựng axít, chỉ một giọt rơi vào làn da cũng bị bỏng rát, nếu Hà Nhất Trạch xảy ra chuyện, vật nhiệm vụ của cô phải kéo dài tới năm nào tháng nào.
Lâm Uyển Uyển cả người đã điên rồi, điên cuồng ngửa đầu nhìn bầu trời, vệt đỏ trên mặt chưa biến mất, một đường kéo dài tới xương quai xanh, khuôn mặt có chút tư sắc trước kia, hiện giờ đã hoàn toàn thay đổi, đáng sợ đến cực điểm.
“Là do mày! Tiện nhân này! Nếu không phải do mày tao sẽ trở nên như thế này sao? Là mày huỷ hoại tao! Tao sẽ không bỏ qua cho mày, tao muốn mày giống như tao, cả đời không thể sống yên ổn!” Lâm Uyển Uyển vừa nói vừa vặn nắp bình, hất về phía Thẩm Ngư.
Thẩm Ngư sớm có phòng bị, sử dụng thuấn di thuật lui về sau tránh axit, nhưng khóe mắt bỗng nhiên nhìn thấy Hà Nhất Trạch chạy tới trước mặt cô, muốn dùng thân thể chặn lại axit sắp rơi trên người Thẩm Ngư.
Thẩm Ngư đầu quả tim run lên, cực nhanh giữ chặt cánh tay Hà Nhất Trạch, ngã sang một bên, mạo hiểm tránh thoát bình axit kia.
Axít rơi xuống mặt đất, từng trận khói trắng tỏa ra, hoàn tan mặt đất thành nhiều lỗ nhỏ.
Học sinh xung quanh thấy một màn đó, kinh hồn táng đảm gọi bảo vệ kéo Lâm Uyển Uyển đi, chỉ trong chốc lát xe cảnh sát đã tới cổng trường, học sinh đứng đầy xung quanh, muốn xem náo nhiệt.
Bãi đỗ xe.
Thẩm Ngư kéo Hà Nhất Trạch ngã trên mặt đất, không quan tâm nơi bị ngã, giận dữ quát Hà Nhất Trạch, “Anh điên rồi sao? Hà Nhất Trạch, kia đều là axít! Dính vào người rất nguy hiểm!”
Nếu không phải cô dùng đạo cụ trong thương thành, thuấn di qua kéo anh lại, hiện tại Hà Nhất Trạch, sợ là đã đang trên đường tới bệnh viện.
Hà Nhất Trạch ngồi dưới đất, ánh nắng xuyên qua những tán lá cây tỉ mỉ phác hoạ hình dáng cực hạn tuấn mỹ, con ngươi thâm thúy nhìn Thẩm Ngư, nhàn nhạt cười, “Tôi sợ em xảy ra chuyện.”
Thẩm Ngư nghe vậy sửng sốt, như quả bóng xì hơi, chỉ còn lại có vô tận bực bội.
Cái loại bực bội này từ khi cô trở thành mau xuyên giả tới nay chưa từng có.
Thẩm Ngư xoay người, giọng nói khôi phục lại như thường, “Em đi học đây.”
Để lại Hà Nhất Trạch nhìn bóng dáng cô cho đến khi biến mất, mới đứng lên nhìn lướt qua axit trên mặt đất, sắc mặt âm trầm.
*
*
Trở lại phòng học Thẩm Ngư trực tiếp ghé vào trên bàn nhìn ngoài cửa sổ.
Hệ thống nghĩ thật lâu, mới mở miệng 【 Ký chủ…… Vừa rồi cô……】 tình cảm dao động rất lớn.
Ư Ư: Ghét nhất miêu tả nhân vật vì mình miêu tả quá là ngu:(