Buổi sáng đi thi, Thẩm Ngư nộp bài sớm dưới ánh mắt hận sắt không thành thép của thầy giám thị, ở cổng trường chờ Hà Nhất Trạch, nhưng chờ một đám lại một đám người đi qua, cũng chưa nhìn thấy Hà Nhất Trạch.
Buổi chiều về đến nhà, liền nhìn thấy Hà mẫu đang gõ cửa phòng Hà Nhất Trạch.
Thẩm Ngư bước tới, “Dì, anh Nhất Trạch đã về rồi sao?”
Hà mẫu nghi hoặc: “Đã về lâu rồi, Tiểu Ngư không cùng hắn về nhà sao?”
“Không……”
Hà mẫu muốn nói lại thôi, “Tiểu Ngư cãi nhau với Nhất Trạch sao?”
Thẩm Ngư vò đầu: “Không a, dì à, dì đưa cho con, con mang vào.”
Hà mẫu vội đưa đĩa trái cây trong tay cho cô, cười rời đi.
Thẩm Ngư trầm ngâm một lát, mới gõ cửa phòng.
Trong phòng lại không có âm thanh, tựa như không có người trong đó.
Nếu không phải thấy có ánh sáng, Thẩm Ngư thật sự cho rằng bên trong không người.
Bưng đĩa trái cây trở lại phòng, ăn một ngụm ngồi vào trên ghế.
Chiến tranh lạnh cũng đủ đặc biệt, mấy ngày như vâhy, Thẩm Ngư cũng chưa nhìn thấy Hà Nhất Trạch, hắn mặc kệ là ăn cơm hay là đi học đều sớm hơn Thẩm Ngư, có mấy lần cô cố ý dậy sớm, nhưng Hà Nhất Trạch còn sớm hơn, tựa như hiểu rõ suy nghĩ của cô vậy.
Cho đến khi công bố thành tích, Hà mẫu cầm phiếu điểm của Thẩm Ngư nói với Thẩm phụ, “Hai đứa khẳng định cãi nhau, thừa dịp Tiểu Ngư có thành tishc tốt, dẫn hai đứa đi núi Khổng Lâm du lịch đi.”
Thẩm phụ nghĩ nghĩ nói, “Cũng được, vậy ngày mai liền đi, em đi dặt vé xe, anh đi mua phiếu.”
“Được được được.”
Sáng sớm trời còn chưa sáng, Thẩm Ngư đã bị Thẩm phụ gõ cửa đánh thức, còn buồn ngủ từ trong chăn bò dậy, rửa mặt xong ra cửa, liền thấy Thẩm phụ Hà mẫu đã ăn mặc chỉnh tề, vừa có túi du lịch lại mặc quần áo thể thao.
“Lão ba, hai ngwif là muốn đi làm gì a?” Thẩm Ngư liên tục không ngừng ngáp.
Thẩm phụ vỗ vỗ đầu cô, “Đương nhiên là đi núi Khổng Lâm, con không muốn đi thì đi ngủ.”
“Núi Khổng… Lâm?” Thẩm Ngư nghe vậy đầu óc thanh tỉnh một chút, bỗng chốc mở to hai mắt kích động nói.
Thẩm phụ hừ một tiếng, “Vậy còn không nhanh choang sửa soạn hành lý?”
“Con đi con đi!” Thẩm Ngư sải bước chạy về phòng, nhưng chạy một nửa bỗng nhiên ngừng lại, “Ba, anh Nhất Trạch đi không?”
“…… Đi!”
“Quá tốt rồi!” Thẩm Ngư càng vui vẻ, nhảy nhót vào phòng.
Thẩm Ngư thấy thế bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Chuẩn bị tốt mọi thứ, Thẩm Ngư được như ý nguyện nhìn thấy Hà Nhất Trạch.
So sánh với lần gặp cuối cùng, Hà Nhất Trạch càng thêm gầy ốm, góc cạnh rõ ràng hình dáng càng thêm thâm thúy, tăng thêm vài phần sắc bén cùng xa cách.
Thẩm Ngư áp xuống vui vẻ trong lòng, đứng ở phía sau hắn, cùng Thẩm phụ Hà mẫu lên xe.
Bởi vì Hà mẫu không thể đi máy bay nên Thẩm phụ đặt xe, nhìn Thẩm phụ Hà mẫu đi mua vé, Thẩm Ngư xoa xoa bụng, nhìn xung quanh.
Một quán ăn cũng không có, chỉ có siêu thị.
Thẩm Ngư nói với Hà Nhất Trạch đang nhắm mắt ngưng thần: “Anh, em đi mua đồ ăn, anh muốn ăn không?”
Đợi nửa ngày, Hà Nhất Trạch phảng phất ngủ rồi, không có phản ứng.
Thẩm Ngư mím môi, xoay người đi siêu thị bên cạnh.
Lúc này, Hà Nhất Trạch mới mở mắt, nhìn chăm chú bóng dáng Thẩm Ngư, nhìn hồi lâu.
Lúc Thẩm Ngư cầm một túi đồ ăn quay lại, Thẩm phụ Hà mẫu đã trở lại.
Một đường bôn ba rốt cuộc vào khách sạn bên cạnh núi Khổng Lâm nghỉ ngơi.
Buổi sáng ngày hôm sau, người một nhà đi vào núi.
Núi Khổng Lâm, núi như têm, rừng cây chiếm đa số, trong rừng mặt đất cũng không bình thản, gồ ghề lồi lõm có rất nhiều hố sâu, đi bên trong mọi người sẽ đi theo lối được xây sẵn, một khi đi lạc, rơi vào cái hầm kia, rất khó có thể đi lên.