Hắc Hoàng Hậu

Chương 37

Editor: Dịch Quán Tiểu Chiêu

Thời điểm A Lộc trở về liền có điểm mông lung.

Thẳng đến thời điểm muội muội bò đến trước mặt muốn hắn ôm, A Lộc mới hồi phục lại tinh thần.

Tam đương gia nói hắn vận khí tốt, A Lộc cũng không có vận khí hắn là tốt hay xấu, hắn cũng chỉ nghĩ nuôi muội muội lớn lên, hảo hảo sống sót, thật không có suy nghĩ nhiều như vậy.

Bất quá nghe Tam đương gia nói lời kế tiếp, hiện tại một chút hắn cũng không cảm thấy mình có vận khí tốt.

Tam đương gia giết Xương Cá, lúc sau lại nghĩ đến phần thuê của Xương Cá không ai giao, lấy hắn thế thân cho Xương Cá, tiếp tục cho thuê, còn đem chiếm lợi phẩm cướp bóc của chính mình cho chính mình, vì thế khối bạc dính nước miếng muội muội lại rơi vào túi Tam đương gia.

Tam đương gia không sợ mình chạy, chính là biết mình còn có muội muội. A Lộc suy nghĩ trước sau một hồi, đem đại ý phân tích rõ ràng.

Cảm thất tức giận…. Sau đó lại có thấy an lòng một chút….. vẫn có điểm tức giận!!!

Nguyên bản hắn tới trại ngựa còn tưởng rằng mỗi người sẽ có một ngựa, sau đó lại nghe Ba thúc nói có dăm bảy lọai người. Bây giờ mới biết một chút đại hán bọn họ có thể tới chọn ngựa, chính là đã trả giá cho bên trên.

Mà ngựa đó đều là của Đại đương gia.

Đại đương gia thống nhất quản lý tất cả tài sản sơn trại, nhưng tài sản cá nhân vẫn là của cá nhân, ít nhiều dựa vào bản lĩnh của cá nhân có đáng có tài sản riêng hay không.

Cho nên những con ngựa cùng con la trong viện cũng được Tam đương gia dùng để cho người khác thuê.

Nhìn A Lộc trở về, ưng tiểu Ngọc nhảy nhót bay tới, vẻ mặt ủy khuất.

Nó lại bị rút mất một cây lông mao, quái vật hai chân nhỏ kia gian lận, mắt thấy bản thân sắp thắng quái vật hai chân, kết quả quái bốn chân cư nhiên xông tới hỗ trợ, nó liền rơi vào thế hạ phong.

A Lộc nhìn đại điểm này chỉ kêu quác quác, lần đầu tiên cảm thấy thân thiết, duỗi tay sờ đầu nó, tiểu Ngọc không cần phải thuê chính là tử bầu trời rơi xuống cho mình.

Mà hắn nhìn đến Đại Hắc bên cạnh muội muội, Đại Hắc vẫn là của Đại đương gia….

“Tam đương gia nói như thế nào rồi? Lão Ba tiến tới hỏi.

“Hắn đáp ứng rồi.” Cảm xúc của A Lộc có điểm trùng xuống.

“Vậy là tốt rồi, tiến vào đội canh gác trạm không dễ, phải chạy nhanh, phải linh hoạt, phải giỏi che giấu. Thân thể ngươi đã tốt rồi, nhiều ngày đã muốn luyện tập.”

Ba thúc nói A Lộc vẫn sẽ nghe.

Hiện tại ngẫm minh bạch mọi chuyện, vì sao Xương Cá lại không yêu quý của chính mình như thế, trên nhiều người như thế có thương cũng không quan trọng, tình cảm đối với đồ vật không phải của mình chính là không quý trọng.

A Lộc cưỡi Thứ theo Ba thúc đi đến bãi nuôi ngựa, ưng tiểu Ngọc cũng bay theo. Chỉ lưu lại tiểu Thần Hữu ăn no ngồi lại trên lưng Đại Hắc chơi.

Ban đầu chỉ là Đại Hắc sinh bệnh muốn cách ly, hiện tại lại giống bảo mẫu của Tiểu Thần Hữu.

Cảm giác được tiểu hài tử sau lưng mệt nhọc, Đại Hắc phi thường chậm, giống như cái nôi, nhẹ nhàng xóc nảy, Tiểu Thần Hữu ngủ càng thêm say.

Luôn là đi chậm dưới ánh mặt trời. Bất quá ánh dương càng ngày càng chìm dần.

Đại Hắc giống như là đuổi theo ánh mặt trời, gặm gặm cỏ, chậm rì rì đi về phía trước.



Cứ đi, sau đó đi đến một cái miệng sơn động. Đại Hắc không có để ý hướng đi, nó cảm giác được có gì đó không đúng.

Nó ngừng lại.

Trong sơn động, có hai thiếu niên choai choai đang trốn.

Cửa sơn động là các sợi dây thừng đan nhau ngang dọc, ánh mặt trời chỉ có thể chiếu vào trong cửa hang động được chừng 1 mét, sáng cùng tối đối lập, bên trong càng thêm vẻ sâu thẳm.

“A Tầm, ngươi không phải nói đổ dầu vừng, ngựa kia sẽ đi lại đây sao, như thế nào lại dừng?”

“A Tầm, hay ta giả tiếng ngựa kêu, dụ nó tiến vào?”

“A Tầm, ta sắp đói chết rồi, nếu tiếp tục không ăn chút gì ta sẽ chết, ta chết không ai phụ ngươi, giúp ngươi làm việc.”

“A Tầm…..”

Tiểu Ngũ bắt đầu nói sảng, giờ phút này hắn chính là thực sợ hãi, chính mình nếu không nói lời nào sẽ chết, những người khác đều là cái dạng này rồi chết.

“Câm miệng.” Thiếu niên bị gọi A Tầm không có biểu cảm, âm thanh rất nhẹ nhưng kiên quyết mở miệng nói.

Hắn thập phần tái nhợt gầy yếu, Tiểu Ngũ cũng thực gầy, chỉ là so sánh với hắn thì vẫn tốt hơn rất nhiều, ít nhất còn giống một người, mà hắn đã gầy trơ xương đến tột cùng, cả người như trong suốt, một đôi mắt to lại càng cổ quái, như một cái đầu lâu khô.

Hắn chỉ nói hai chữ, Tiểu Ngũ lập tức nghe lời câm miệng.

“Trên lưng ngựa có người.” A Tầm nói xong một câu, liền không có tiếp tục mở miệng, hiển nhiên với hắn mở miệng nói chuyện chính là một việc làm lao lực.

Tiểu Ngũ thò đầu nhìn kỹ một chút, quả nhiên, trên lưng ngựa to mọng thật sự có một người, vẫn là một có tiểu hài tử có chút thịt.

Tiểu Thần Hữu bởi vì có Lạc nương tử nên thức ăn rất tốt, hiện tại lại có thêm tiểu Ngọc, Đại Hắc cùng Thứ, thường vây quanh chặn bắt thỏ hoang, cho nên bữa ăn không thành vấn đề.

Dư thừa đồ ăn, lão Ba sẽ làm thành thịt khô.

A Lộc sự đói, mỗi ngày sẽ cấp chó muội muội một túi thịt để ăn vặt, thời điểm nàng đói có thể gặm lấy.

Cứ như vậy Tiểu Thần Hữu cư nhiên có chút bụ bẫm, ngũ quan của nàng vốn dĩ cực tốt, chỉ là làn da đen chút, hiện tại có thể nói là một tiểu hài tử đen nặng trĩu xinh đẹp.

“ Ọc……” Một âm thanh vang lên, chính là từ bụng thiếu niên phát ra.

“Ta đói bụng, A Tầm, ăn ngựa bị phát hiện sẽ chết, nhưng không ăn chính là hiện tại sẽ chết.”

Hắn dùng chút sức lực đem đai buộc bụng thắt chặt thêm một chút, trước ngực xương sườn đều bị thít chặt nhô ra…..

Đại Hắc lắc lư đối với Tiểu Thần Hữu giống như chiếc nôi. Đột nhiên dừng lại, Tiểu Thần Hữu mơ mơ màng màng tỉnh. Nàng mở mắt ra.

Nhìn thấy trước mặt là một cái sơn động, trong sơn động có hai người nằm bò, trước mặt còn quấn mấy sợi dây.

Mà Đại Hắc một dáng dáng muốn đi vào trong sơn động.

Tiểu Thần Hữu nhíu nhíu mày.



Tư duy của nàng không quá phức tạp, nhưng trực quan thiện ác lại có thể cảm nhận thấy.

Nàng cảm thấy hai người đang nằm bò nhìn Đại Hắc có điểm giống ánh mắt mình nhìn Lượng Lượng.

Tiểu Thần Hữu suy nghĩ một chút, Đại Hắc không có sữa. Lại nhìn hai người bên trong.

“A Tầm, sao ta cảm thấy tiểu hài tử kia có thể thấy được chúng ta?”

“Nhìn không thấy.” A Tầm lười giải thích, bên ngoài sáng, bên trong tối, bên ngoài bình thường là nhìn không thấy bên trong, cho nên hắn mới lớn mật bố trí bẫy rập, hai người chốn không xa.

“Làm thế nào bây giờ? Tiểu hài tử kia nhìn bụ bẫm, nhìn là biết có người chăm sóc.” Tiểu Ngũ có điểm rối rắm, có người nuôi dưỡng tiểu hài tử, hài tử là theo chân bọn tù binh đến thì không phải, nếu không trở về khẳng định là có người tới tìm, không giống như bọn họ, sống chết cũng không có người quản.

“Đàn ngựa đều có người trông coi, thật vất vả mới có một con tách lẻ.” Tiểu Ngũ rất muốn khóc.

Mà A Tầm vẫn trầm mặc như cũ.

Lúc này lại thấy tiểu hài tử cưới ngựa Đại Hắc ngồi dậy, hướng sơn động phất phất tay. Đem Tiểu Ngũ thiếu chút nữa dọa nhảy dựng lên.

“Nàng có thể thấy chúng ta!! Nàng cùng chúng ta phất tay.”

“Không thể, ta thử qua.” A Tầm khô cằn nói.

Bọn họ như cũ nằm bò.

Lại thấy tiểu hài tử cưỡi ngựa xoay người đi rồi.

Ngựa kia rất lớn, hài tử kia rất nhỏ.

Tiểu Ngũ nhìn ngựa đi xa, lập tức cảm thấy sức lực của cơ để đều bị rút cạn.

“Đem dây thu hồi tới đây đi.” A Tầm âm thanh khàn khàn nói.

Tiểu nghĩ không muốn động nhưng vẫn là theo thói quen nghe lời, đứng dậy cẩn thận đem nhưng cái dây đó thu hồi tới, dây này chính là thứ đảm bảo cho bọn họ sống đến hôm nay.

Thu dây tới của động, Tiểu Ngũ bỗng nhiên nhìn lên, chỗ ngựa kia mới đứng có hai miếng thịt khô.

Tiểu Ngũ ngây ngẩn cả người.

Hắn nhìn quanh, không có ai, thật cẩn thận nhặt thịt khô lên, nhanh chóng chạy về trong động.

“A Tầm, có ăn, tiểu hài tử hồi nãy làm rớt thịt khô.”

Tiểu Ngũ vẻ mặt vui sướng, một bên nói chuyện, một bên nuốt nước miếng.

“Ọc….” Trong bụng tiếng sôi càng vang lên.

A Tầm nhìn đến thịt khô, có điều……

Tiểu Ngũ nhặt thịt khô lên, nhanh nhẹn nhét vào miệng chính mình một cái, còn một cái không chút so dự đưa cho A Tầm.

Sau đó kéo A Tầm đi đến chỗ sâu nhất của sơn động.
Bình Luận (0)
Comment