Từ sớm Tống Ngôn Mục đã bắt đầu điều tra những chuyện xảy ra trong thời
gian này, Hà Lệ Phong không phải người vô dụng, chỉ tốn vài ngày đã tập
trung mục tiêu trên người Ngô Du Hà.
“Ngôn Mục, gần đây Ngô Du Hà và Lâm Dư Phỉ còn có Mộc Dong rất thân thiết, hơn nữa, cô ta cũng có
liên lạc với một vài tên côn đồ cắc ké.” Hà Lệ Phong sắp xếp tin tức lại rành mạch rồi đặt ở trước mặt Tống Ngôn Mục.
Bất luận là thiên
tài như thế nào, khi thi đại học cũng sẽ có cảm giác lực bất tòng tâm,
huống chi Tống Ngôn Mục còn phải xử lý chuyện làm ăn, anh cảm thấy mình
có chút mệt mỏi.
“Về phía Tiểu Tuyết em cũng không quá lo. Nhưng
mà, vì an toàn, anh tìm hai người ngầm đi theo tiểu Tuyết, đúng rồi,
cũng tìm hai người đi theo dì Hà đi.” Tống Ngôn Mục suy nghĩ: “Anh Hà,
giữ lại thứ người như Ngô Du Hà như giữ lại trái bom nổ chậm, anh nghĩ
cách đi.”
Được ông hòa thượng chỉ dẫn, nếu kiếp này muốn thay đổi số mệnh, thì không được sát sinh. Cho nên Tống Ngôn Mục đối phó với
người ta, lại chưa bao giờ vượt quá điểm mấu chốt của mình, nếu không
anh thật muốn làm cho Ngô Du Hà ở trên đường gặp du côn hoặc không cẩn
thận bị tai nạn xe cộ, sự cố ngoài ý muốn mà chết, bồi thường đủ thì sẽ
không phán án tử hình.
Hà Lệ Phong đồng ý.
Nhưng mà ngay đêm đó, Mộc Tuyết và La Lan Tử đã bị tập kích.
Nói đến cũng khéo, ngày hôm đó Lưu Sảng không có tới học buổi tối, nghe nói là anh học bị bệnh cần người chăm sóc. Tống Ngôn Mục cũng không có tới
lớp tự học, bởi vì anh phải trở về xử lý việc ở công ty cộng thêm chuyện của Ngô Du Hà.
Đối phương có chuẩn bị mà đến, ở cột đèn xanh đèn đỏ đầu phố, đột nhiên có một chiếc xe tải chạy lại, kéo Mộc Tuyết và La Lan Tử rồi nhanh chóng lái xe chạy trốn, Hoa Báo bị quăng thuốc mê vào
mặt, chỉ kịp kéo túi sách của Mộc Tuyết, kết quả bị kéo gần 100m trên
đường rồi bị đá văng.
Nhận được tin tức này, mặt Tống Ngôn Mục
nháy mắt đen lại, vừa mới về nhà chợt nghe tin tức này Tống Nghĩa Đức
cũng nổi trận lôi đình, vừa gọi điện thoại, cục cảnh sát hình sự xuất
phát với lực lượng lớn, bố trí chướng ngại vật khắp các đường mà bọn bắt cóc có thể đi qua, camera theo dõi cũng nhanh chóng bị điều tra.
Biết người chủ mưu chuyện này tám chính phần là Ngô Du Hà, Tống Ngôn Mục
không nói gì, trực tiếp để cho Hà Lệ Phong dẫn người đi bắt cô ta rồi
nói sau.
Kết quả, trong khách sạn Ngô Du Hà lại không có ai, lễ tân nói vừa mới rời đi hai mươi phút trước.
Đã bị hôn mê Mộc Tuyết và La Lan Tử đã ngủ thật say, vài tên bắt cóc nhanh chóng vào một con hẻm nhỏ đổi chiếc xe khác, để lại một vệt khói chạy
ra khỏi khu vực thành phố, dừng lại ở một nhà máy dệt tơ bỏ hoang, đưa
hai thiếu nữ đi vào.
Khi bị phun thuốc mê Mộc Tuyết cưỡng chế bản thân, đi vào không gian, sau đó nhào vào trong hồ nước dùng sức uống
nước, hy vọng cơ thể có thể nhanh chóng loại bỏ tác dụng của thuốc. Sau
khi uống nước, cô lại ăn một hơi mấy chục lá cây Lam Diệp, cộng thêm gỡ
bốn đóa Kim Hoa màu bạc còn sót lại niết trong lòng bàn tay.
Sau đó cô vẫn làm bộ như bị hôn mê, lén lút đánh giá tình huống.
Từ khi bị bắt cóc cho tới lúc đến công xưởng bỏ hoang này, tổng cộng không vượt quá 15 phút, Mộc Tuyết nghĩ rằng nhóm người này làm việc cũng rất
thuần thục, xem ra hoặc là kẻ tái phạm hoặc là có người bày sẵn đã lâu.
Rốt cuộc là bị ai nhớ thương đây? Mộc Tuyết nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu chỉ có một – Lâm Dư Phỉ.
Nhưng hiện tại Lâm Dư Phỉ hẳn là không có năng lực lớn như vậy.
Vì muốn nhìn thấy chủ mưu, Mộc Tuyết im lặng theo dõi.
Nhưng, động tác kiếp tiếp của nhóm bắt cóc làm cô không thể giả vờ nỗi nữa.
!!
Mấy tên bắt cóc bắt
đầu cởi quần xoa nắn ** □, bộ dáng lập tức có thể xong lên, một tên
trong đó còn thúc giục,“Nghe nói cảnh sát đã bày chướng ngại vậy, các
anh em chúng ta nhanh làm xong việc rồi chụp ảnh sau đó chạy lấy người,
chớ chọc họa vào thân.”
“Làm đứa nào trước?”
“Đứa cao gầy xinh đẹp! Làm cô ta trước đi, ôi tao nhịn không được làn da mịn màng này.”
“Đứa này mới là mục tiêu của chúng ta, đứa trong tay mày chỉ là thuận tiện bắt luôn!”
Thừa dịp nhóm bắt cóc nói chuyện □ có kẻ hở, Mộc Tuyết hung hăng đạp một
cái, tên gần sát cô bị đạp một cước tuyệt tử tuyệt tôn, Mộc Tuyết ngồi
dậy gai độc trong tay lập tức ném ra. Bởi vì bây giờ không được chính
xác, Mộc Tuyết chỉ có lấy phần lớn gai độc có thể dùng được.
Kết
quả ba tên bắt cóc trước mạt Mộc Tuyết ngã xuống, nhưng bên cạnh La Lan
Tử vẫn còn hai tên, chúng phản ứng lại, một người rút dao kề lên cổ La
Lan Tử, một người chộp tới chỗ Mộc Tuyết.
Nhạy bén tránh thoát
tay của tên bắt cóc, nếu đánh trả lại thì tác dụng cũng không lớn. Lần
trước có thể đánh Lí Đại Bằng thành như vậy, là vì Lí Đại Bằng không có
lòng phòng bị. Chân chính chống lại một người đàn ông trưởng thành, lúc
này Mộc Tuyết cũng không thể tạo thành thương tổn quá lớn cho đối
phương, huống chi trong tay đối phương còn có La Lan Tử.
Tự mình
trốn chạy? Dựa vào năng lực chạy trốn của cô, muốn tự mình một người
chuồn mất là rất dễ dàng, nhưng bỏ La Lan Tử ở chỗ này?
Tuyệt đối không có khả năng!
Mộc Tuyết cắn răng một cái, lui ra phía sau hai bước giơ tay lên, lớn tiếng nói,“Hai anh, tôi cho hai anh gấp đôi số tiền người kia cho, các anh
buông tha chúng tôi. Dù sao các ngươi đeo mặt nạ, chúng tôi cũng không
nhận ra được. Nhưng nếu chúng ta ở trong này tiếp tục giằng co, không
bao lâu cảnh sát sẽ đến.” Tin tưởng Hoa Báo sẽ truyền tin tức cho Tống
Ngôn Mục trước, Mộc Tuyết đối với năng lực của bọn họ không chút hoài
nghi.
“Các người nếu đã bắt chúng tôi, khẳng định cũng biết chúng tôi là ai. Bạn trai tôi là cháu của thị trưởng, người trong tay các
người có người nhà làm truyền thông. Bình thường chúng tôi cũng không
đắc tội người nào, nhiều lắm chính là người ghen tị với tôi, muốn dùng
ám chiêu nhục nhã tôi mà thôi. Nếu các người thật sự làm, người sai
khiến các người lại không lộ diện, như vậy các người đã vô duyên vô cớ
chọc vào phiền toái lớn, không đáng có đúng hay không?”
Nói không khẩn trương, là giả, Mộc Tuyết cố gắng tỏ ra điềm đạm đáng yêu, tôi
không có chút nguy hại, đồng thời bắt đầu ngưng tụ tinh thần, truyền cảm xúc lơi lỏng và tín nhiệm.
Hai tên bắt cóc nhìn nhau một cái,
hoặc là bây giờ hãy thu tay nhanh chóng cút đi, hoặc là tuyệt đối sẽ gặp phiền toái lớn không chết không ngừng. Khốn kiếp, tiện nhân kia căn bản là không nói bối cảnh của hai cô gái này, bọn họ chỉ nghĩ Mộc Tuyết là
con của nhà giàu mới nổi ở nông thôn, mẹ nó!
Một khi cảm xúc do
dự sinh trưởng, thì không thể ngăn cản bản tính của nhân loại, thích may tránh xui. Hai tên bắt cóc lại liếc nhau, trong đó tên kề dao trên cổ
La Lan Tử mở miệng,“Trên người mày có vũ khí gì, ném toàn bộ, nếu không
tao chỉ có thể mang cô gái nhỏ này đi trước.”
Xem ra vừa nãy mình ném gai độc ra làm cho bọn họ lòng sinh cảnh giác, Mộc Tuyết cắn răng
một cái, cố gắng thêm cảm xúc nhuộm đẫm,“Trên người tôi không có gì hết. Đề nghị các người mang theo những người đang nằm đây chạy nhanh đi, nếu không thật sự sẽ không kịp nữa.”
Tiếng còi cảnh sát mơ hồ truyền đến, cảm xúc của hai tên bắt cóc rất căng thẳng, dự cảm nếu không nhanh chạy trốn sẽ bị bắt lại càng ngày càng mạnh liệt, người chỉ huy của bọn họ cách Mộc Tuyết rất xa, đưa lưng về phía bọn họ, sau đó mới ném La
Lan Tử hôn mê bất tỉnh ra, kéo ba người giống như lợn chết kia lên xe,
nhanh chóng rời đi.
Vốn dĩ là muốn làm hai tên kia tự chém giết
lẫn nhau, cũng không biết vì cái gì, có lẽ là vì lúc này Mộc Tuyết quá
khẩn trương, cho nên không có làm tốt. Mộc Tuyết hung hăng cho mình một
quyền, huấn luyện lâu như vậy, thời khắc mấu chốt lại yếu như sên!
Sửa sang lại quần áo trên người mình, Mộc Tuyết ôm La Lan Tử vào ngực. Di
động của hai người để trong túi sách, túi sách Mộc Tuyết bị Hoa Báo kéo, túi sách La Lan Tử thì nằm trong xe bọn cướp. Hai người bây giờ không
có biện pháp liên lạc với bên ngoài.
Không dám để một mình La Lan Tử ở chỗ này, Mộc Tuyết cắn răng cỏng La Lan Tử lên. Nhưng La Lan Tử
cao hơn Mộc Tuyết mười hai cm, hai cái chân rất dài. Mộc Tuyết cõng,
không bằng nói là chở.
Phải đi một đoạn thật dài qua khỏi nhà máy tơ rồi đi qua một con hẻm tối tăm mới có thể ra ngoài quốc lộ.
Mộc Tuyết cảm thấy có chút sợ hãi, trong bóng dường như có cái gì đó luôn
luôn nhìn chằm chằm cô. Đang lúc cô ngắm nhìn chung quanh, một bóng đen
đã đứng ở phía sau cô.
Khói từ chén súp cải trắng trên bàn bay
lượn quẩn quanh, khó gặp canh thịt mang theo mùi hương mê người. Cổ tay
cha Lâm tung bay, một hơi gắp mấy miếng thịt để vào chén.
Trương Thảo gõ chén của cha Lâm: “Ăn cái gì mà ăn, đây là đồ ăn cho con gái của tôi!”
Cha Lâm tức giận nhét vào miệng: “Bửa ăn trưa ở trường của nó tốt như vậy, còn sợ ăn ít mấy miếng thịt sao?”
“Tôi bán một ngày chỉ có thể kiếm mấy chục ngàn, ông là đồ đốn mạt thế nào
mà lại đi cướp thịt với con gái!” Trương Thảo tức giận đến trực tiếp
bưng cái mâm lên, gắp hết đồ ngon và thịt vào chén Lâm Dư Phỉ.
Bưng bát cơm nhai chậm nuốt kỹ, khóe miệng Lâm Dư Phỉ run rẩy, ả thật sự là
không thể chịu đựng được cái nhà này. Hẹp hòi, chật chội, thêm người cha thô lỗ thấp kém, người mẹ là con buôn lông gà, nơi này quả thực chính
là địa ngục.
Cuộc sống của ả, hẳn là phải giống Ngô Du Hà, có
trang sức tinh xảo, xe thể thao xa hoa, tùy thời tùy chỗ lấy ví tiền ra
đều là đầy ấp, đựng đủ loại thẻ hội viên. Ả phải là công chúa, có một
vương tử anh tuấn cao quý lúc nào cũng thâm tình bảo vệ ả. (D: Ba cà)
Mà không phải như bây giờ, ngay cả miếng thịt cũng bị cha tranh đoạt!
Lâm Dư Phỉ ở trong trường học cực lực giấu diếm nghề nghiệp của cha mẹ
mình, chưa bao giờ đề tới cập gia đình của mình. Sau khi quan hệ của ả
và Mộc Tuyết không tốt, ả phải tiết kiệm một thời gian rất dài, may mắn
nhiều nam sinh đưa quà cho ả, giúp ả, ả mới có thể sống qua tháng ba.
!!
Bây giờ rất tốt, Ngô Du Hà
cho ả một cái thẻ có 6000 ngàn, Mộc Dong là một đứa tiêu tiền như nước
thích giúp người khác tính tiền, Lâm Dư Phỉ cuối cùng lại trở về cuộc
sống trước kia. (D: ăn trực)
Có qua có lại, một phản nhất phục, vậy ả không cần nghĩ tới những ngày bần cùng nữa.
“Mẹ, con muốn ở nội trú.” Lâm Dư Phỉ buông chén cơm, kiên định mở miệng.
Mẹ Trương a một tiếng, lại a một tiếng, đỏ mặt: “Mẹ…… Phí ở nội trú……”
“Phí ở nội trú con sẽ tự trả, trong trường học có học bổng, thầy nói có thể
xin cho côn trước.” Trong lòng Lâm Dư Phỉ tính toán, phí ở nội trú một
năm 1500, ả có thể rút từ trong thẻ ra trước, năm nay trong cuộc thi
cuối kỳ tiếp tục cố gắng lấy học bổng.
Vẫn cảm thấy con gái xinh
đẹp lại có năng lực làm mẹ Trương thật vui mừng, yên tâm: “Được, vậy con ở trong trường học tập thật tốt, tranh thủ để sau này thi vào một
trường đại học trọng điểm, mẹ đập nồi bán sắt cũng sẽ lo cho con!”
Đang nói đến đó, tiếng còi cảnh sát gào thét mà tới. Bị người nhà bỏ qua cha Lâm tự nhiên nói: “Đã lâu không nghe tiếng còi cảnh sát như vậy, hắc
hắc, chẳng lẽ là tội phạm giết người vượt ngục? Không đúng, trong thành
phố không có trại giam.”
Đồng thời, điện thoại di động của Lâm Dư Phỉ vang lên. Di động này là Ngô Du Hà đưa, nói có tin tức tốt hoặc là
tình huống khẩn cấp mới liên lạc.
Mở di động ra, Lâm Dư Phỉ nhìn thấy tin nhắn của Ngô Du Hà.
[ Thuận tiện thay cô dạp dỗ La Lan Tử, vui vẻ không?]
Trực tiếp để cây súng giảm thanh trên người, Hà Lệ Phong lái xe tới chỗ
trong lòng có trực giác sẽ có vấn đề. Vừa nãy anh phân tích trên bản đồ, phía Đông có nhiều nhà xưởng bỏ hoang, chỉ có nơi đó là thích hợp giấu
người.
Nhưng nếu là ở nơi đó, như vậy Mộc Tuyết và La Lan Tử sẽ
có nguy hiểm trí mạng. Đối phương muốn làm gì? Vơ vét tài sản đòi tiền
chuộc? Hay là muốn giết người?
Anh Khâu kiên quyết không cho phép Tống Ngôn Mục đi ra ngoài, ai biết lần bắt cóc này rốt cuộc là nhằm vào ai, nếu là vì dẫn dụ Tống Ngôn Mục thì làm sao bây giờ? Nhà họ Tống ở
xa thành phố B, trong thời gian ngắn không thể phái ra bao nhiêu tinh
nhuệ. Bây giờ nhiệm vụ hàng đầu của anh là bảo đảm an toàn cho Tống Ngôn Mục.
Dường như muốn ném cả sô pha, Tống Ngôn Mục không kiềm chế
được sự nóng này và lo lắng trong lòng, nhưng anh không thuyết phục được Khâu Phàm.
“Chú năm, tiểu Tuyết không thể xảy ra chuyện gì, cô ấy là hy vọng tương lai của con, con……”
Tống Nghĩa Đức lắc đầu, đánh gãy lời nói của Tống Ngôn Mục,“Ngôn Mục, con không yêu con bé.”
Không biết nên giải thích với Tống Nghĩa Đức như thế nào, Tống Ngôn Mục tạm
thời không muốn để lộ dị năng của Mộc Tuyết, nghe Tống Nghĩa Đức phủ
nhận tình cảm của mình, anh vội vàng phản bác,“Nhất định phải là yêu
sao? Dù con không yêu cô ấy, cô ấy vẫn rất quan trong với con, con nói
rồi, cô ấy là hy vọng tương lai của con, là tất cả của con!” (D: ặc,
ehe`m, đoạn này giống như trước giờ anh chỉ lợi dụng con gái nuôi của
lão nương, mợ nó, lão nương muốn ngược tâm anh!!! Ai muốn ngược TNM điểm danh với mị!!! Hừ hừ…!!)
“Đây là lần đầu tiên chú thấy con nổi
giận.” Tống Nghĩa Đức trầm ổn đốt một điếu thuốc,“Ngôn Mục, chú năm vẫn
muốn nhắc nhở con, bây giờ đã đến lúc rồi. Con còn nhỏ, còn chưa sự trân quý và khủng bố của tình yêu. Nếu con chỉ là thưởng thức con người của
Mộc Tuyết, như vậy tốt nhất không cần dùng tình yêu hoặc là gia đình mà
trói buộc con bé. Chú biết con suy nghĩ cái gì, có lẽ Mộc Tuyết có chỗ
mà con có thể lợi dụng, nếu không phải con bé thì không thể lợi dụng
bằng cách như vậy. Nhưng, cách yêu đó của con, chỉ biết mang đến tổn
thương.”
Bị vạch trần yếu điểm trong lòng, Tống Ngôn Mục tỉnh táo lại, trong đầu anh hiện ra cảnh tượng khi ở chung với Mộc Tuyết. Lúc
mới gặp chỉ là một cô bé gầy yếu đang hôn mê, đứng trong đám người,
giống như tản ra hơi thở hắc ám. Lúc bình thường thì có chút ngây thơ,
lúc mạo hiểm thì có chút ngu đần, có một đám người thân tâm tư đáng ghê
tởm, lại vẫn như cũ đối xử chân thành với Ngô Sâm Nhược, Lưu Sảng, La
Lan Tử, toàn thân toàn tâm trả giá. Mộc Tuyết càng ngày càng xinh đẹp,
mang theo kích động bẩm sinh và lỗ mãng, lại từng chút từng chút học tập đối nhân xử thế……
Thích không?
Đương nhiên thích, nếu không sao có thể bỏ ra nhiều thời gian và tinh lực như vậy.
Thích niều không?
Bây giờ biết rõ cô có khả năng sẽ gặp chuyện nguy hiểm tới tính mạng, mình
lại vẫn như cũ ngồi ở đây, cũng không có mất đi lý trí lao ra đi tìm
người.
Tống Ngôn Mục đỡ cái trán cười khổ,“Chú năm, chú nói đối,
con càng muốn lợi dụng cô ấy, trói chặt cô ấy, làm cho cô ấy để con sử
dụng cả đời, cho nên mới lựa chọn cách tình cảm lưu luyến này.”
“Nhưng, trong lúc này đây, cô ấy là cô gái con yêu nhất.”
“Con không biết sau này sẽ như thế nào, cũng không biết yêu thật lòng là như thế nào.”
“Duy chỉ có một thứ con có thể xác minh, đó chính là, con thật lòng thích cô ấy.”
Tống Nghĩa Đức im lặng dập thuốc,“Nếu con bé là tương lai của con, là tất cả của con, con xác định con thích con bé, vậy con còn ngồi đây để làm
gì?”
Trong màn đêm tối đen âm trầm, mình vì gia tộc và tiền đồ mà do dự, để cho người yêu chờ đợi trong tuyệt vọng, cuối cùng đánh mất
tình yêu. Khi đó, hắn nghĩ đến, bỏ lỡ một người này, cũng sẽ còn một
người khác làm cho hắn yêu xuất hiện. Tương lai vĩnh viễn biến hóa không ngừng, trong hai sự lựa chọn, hắn lựa chọn để cho đối phương trả giá và chờ đợi. (TNĐ đang suy nghĩ)
Nhưng đến bây giờ hắn mới hiểu
được, có người, có lẽ ở một thời điểm bạn không cảm thấy hắn có bao
nhiêu quan trọng. Sau khi mất đi, bạn mới phát hiện, thì ra sinh mệnh
của bạn đã bị đào rỗng.
Khâu Phàm còn muốn phản đối, bị Tống Nghĩa Đức ngăn lại.
“Để cho người của chú đi cùng, cẩn thận một chút, người bên cục công an đã đi trước, sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.”
Tống Ngôn Mục nhận được khẳng định của chú năm, nhất thời có chút đỏ mặt, mang theo vũ khí tùy thân, bước nhanh xông ra ngoài.