Hạc Linh Ngân Biển

Chương 1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Calcium

Có bộ tộc Chiến Quỷ nọ, ngoại hình đáng sợ, giết biết bao yêu ma, đôi mắt đỏ như máu, được trời sinh với sức mạnh lớn vô cùng. Có lời đồn vì xúc phạm đến thiên quy mà đời đời phải chịu hình phạt khoét tim, sau vì sửa lại được án xử sai mà được Thiên đế đặc xá điều tộc Chiến Quỷ tới Tây Hải giao cho xử lý mọi công việc tại đây. 

Nghe nói, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là cũng có thể chọc phải đại họa. 

Mà trên núi Nữ Sàng có một tộc Điểu kia, bề ngoài nhìn giống như phượng hoàng nhưng cánh chim lại sặc sỡ, âm sắc trong trẻo, tượng trưng cho điềm lành, là ánh sáng của thần linh, tên gọi Diên Điểu*.

Còn nghe nói….là một gia tộc mong muốn trở thành Tiên mà không được. 

Hai tộc này trong mắt chúng sinh muôn loài thoạt nhìn hoàn toàn không có dây mơ rễ má gì với nhau lại bị Thiên đế ban hôn. 

Tam giới kinh hãi, có bên khá thân với Thần Diên gia muốn tới cửa hỏi thăm một chút —— sao mà không thăm dò được cơ chứ? Thần Diên gia đầu có vấn đề hay sao mà lại muốn kết thân với Chiến Quỷ? Chiến Quỷ là tộc mà yêu linh cách đó mấy ngàn dặm nghe tên cũng phải đi vòng qua đó nha!

Huống chi Tây Hải là nơi như thế nào? Vắt cổ chày ra nước, khí độc bộc phát, yêu ma quỷ quái nhiễu loạn khắp nơi. 

Cho dù tam giới lần này có mở rộng tầm mắt cũng không thể nào hiểu được, Thần Diên Dịch gia cũng hoàn toàn chẳng hiểu gì cả, nói cho cùng, bọn họ cũng bị tờ giấy tứ hôn này dọa tới mức hoang mang lo sợ. 

Dịch Bạch thị đã khóc đỏ cả đôi mắt, ôm tiểu nhi tử của mình bi thương khóc lóc: “Đều do nương không tốt, nếu không phải hôm đó mang mấy đứa đi ra ngoài bái Phật, cũng sẽ không vì mưa to mà phải ở lại trong chùa, bởi vậy mới lọt vào mắt của tên Chiến Quỷ kia!”

Thư Chiến Quỷ gửi viết rằng —— ngày 14 tháng 7, tại chùa Thanh Lĩnh Sơn tình cờ hội ngộ lệnh công tử, lập tức nảy sinh ái mộ, đặc biệt tới để cầu thân. 

Tính toán lại thời gian, đó chẳng phải là ngày Dịch Bạch phu nhân đưa bọn họ lên chùa dâng hương rồi xảy ra chuyện này sao? Ai mà biết sẽ dính phải xui xẻo như vậy chứ, gặp phải sát thần.

Dịch Minh bị nàng ôm khóc lóc lại hoàn toàn không có ấn tượng gì —— ngày hôm đó vì trời mưa, hắn mới vạn bất đắc dĩ ngoan ngoãn ở lại trong miếu cùng lão hòa thượng không đi ra ngoài, tức là không ra khỏi cửa, sao lại được Chiến Quỷ coi trọng chứ? Thật sự là không nghĩ ra nổi mà. 

Chẳng lẽ lão lưu manh này nhìn lén hắn ở một nơi nào đó?

Nhưng hắn lúc này đang bị mẫu thân ôm khóc đến luống cuống, khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch, tìm kiếm ánh mắt của phụ thân: “Cha! Con không muốn gả cho Chiến Quỷ!”

Dịch Cửu Thiên mặt ủ mày chau, ngón tay gõ trên mặt bàn: “Đây không phải chuyện con muốn hay không! Ta thực ra có thể thử đi cầu xin Thiên Đế thu hồi hôn ước xem sao, nhưng đắc tội với tộc Chiến Quỷ sẽ gặp phải kết cục thế nào con biết không?”

Dịch Minh không nhịn được mà run một cái, nhớ tới tên Chiến Quỷ nào đó giết yêu không thèm nháy mắt trong lời đồn, càng trở nên tuyệt vọng: “Nhưng con mới có 300 tuổi!” hắn càng khóc nức nở nói: “Tên Chiến Quỷ kia đã là lão già hơn 900 tuổi rồi, lão lưu manh nhiều tuổi như vậy, ai biết được hắn có tật xấu gì hay không chứ?”

“Im miệng!” Dịch Cửu Thiên hiếm khi quát lên như vậy: “Lời này nói ở nhà thì coi như thôi đi, ra ngoài không được làm càn như vậy!”

“Con không hề! Cha, người thử nghĩ kỹ một chút xem, có thể sống chung với tên Chiến Quỷ kia được sao? Hơn nữa bọn họ lớn lên xấu xí cực kỳ, đôi mắt đỏ còn có thêm cái miệng lớn như chậu máu! Con không đi! Có chết cũng không đi!”

Dịch Cửu Thiên nhìn tiểu nhi tử nước mắt rơi lã chã, cũng thấy đau lòng. Bỗng dưng, ông ta nhớ tới điều gì, nhanh chóng bảo phu nhân lấy tờ giấy hôn ước kia ra xem lại, dòng chữ màu lưu ly vàng nhạt trên giấy rõ ràng viết, Chiến Quỷ Ngu Uyên cầu thân Thần Diên Dịch gia công tử, hôn lễ quyết định vào ngày mùng 8 tháng 8. 

“Hắn chỉ nhắc tới Dịch gia…nhưng không nói rõ là Dịch gia nào.” Dịch Cửu Thiên trầm ngâm, liếc mắt nhìn phu nhân một cái, trong lòng liền có chủ ý. 

Không phải trong phủ còn có một “Dịch gia công tử” nữa đó sao, chẳng qua là một người câm, nhưng người câm thì có sao đâu? Dù sao không gây trở ngại đến tướng mạo là được, tóm lại tờ hôn ước không viết rõ ràng, cho dù có đưa sai thì đến lúc đó gạo cũng nấu thành cơm rồi, còn có thể rút lui được hay sao?

Dịch Cửu Thiên tính toán trong lòng, trên mặt nở nụ cười nói với Dịch Minh: “Được rồi, đừng khóc nữa, cha sẽ không gả con tới Tây Hải.” 

Thế nhân đều biết mỹ mạo của Thần Diên có thể sánh với ánh trăng tỏa sáng trên cửu thiên, ngày Dịch Minh vừa mới chào đời, có hàng trăm loài chim bay xung quanh trên bầu trời rất lâu không tiêu tán, là thế hệ xuất sắc nhất Dịch gia. Nhưng bọn họ lại không biết rằng, Thần Diên Dịch gia ngoại trừ Dịch Minh còn có một vị công tử nữa.

Mấy ngày hôm nay thời tiết không tốt lắm, mưa phùn liên miên, mưa tới mức hoa cỏ bên ngoài phủ cũng trở nên ủ rũ. Chim thần như bọn họ đều không thích trời mưa, vì nước mưa sẽ làm ướt cánh chim mỹ lệ của họ, cho nên trong phủ Dịch gia cũng như những nơi khác đều sẽ có bày Cách Vũ Trận (trận pháp ngăn mưa), tuy nhiên chỉ có chỗ của Dịch Lan là không có. 

Bởi vì y thích trời mưa.

Tiểu Tước Hồng* nhìn vẻ mặt không hề ngạc nhiên của Dịch Lan liền tức giận thay y, đập chiếc khay thật mạnh lên mặt bàn đá, sau đó bắt đầu nói thao thao bất tuyệt ——

“Dựa vào cái gì mà muốn gả ngài qua đó chứ? Bình thường có cái gì tốt thì chả bao giờ tới chỗ ngài, có củ khoai lang bỏng tay thế này lại bắt ngài đi nhận?”

“Dịch Minh là con của ông ta? Chẳng lẽ ngài không phải? Em muốn xem xem nếu Đại phu nhân vẫn còn đó….Thôi, không nên nói những lời này.”

“Nhưng bọn họ đúng là khinh người quá đáng rồi! Công tử, nếu không chúng ta trốn đi? Không ở lại đây nữa, tam giới lớn như vậy, chẳng nhẽ không có một chỗ cho chúng ta dung thân sao?”

“Công tử? Công tử!”

Trên mặt Dịch Lan mang theo một ý cười lạnh nhạt, nghe Tiểu Tước Hồng oán giận xong, có hơi thất thần mà nhớ tới cảnh tượng ngày đó khi Dịch Cửu Thiên tới tìm y. Từ khi mẫu thân qua đời, Dịch Cửu Thiên tái giá tới nay, ông ta đã rất lâu rồi chưa từng tới gặp y, Dịch Lan chỉ nghe nói ông ta sinh được một tiểu nhi tử cực thông tuệ, ngày được sinh ra phía chân trời thần quang chiếu sáng suốt hai canh giờ mới hạ xuống, thời điểm Dịch Minh rơi xuống đất, còn chưa giang cánh bay mà mới chỉ nghe âm thanh đã biết được, tiểu công tử tộc Thần Diên sau này chắc chắn sẽ trở thành đại khí. 

Không giống bản thân y, thân là Thần Diên nhưng cổ họng lại bị hỏng.

Dịch Cửu Thiên giọng điệu nghiêm trọng nói: “Ngươi là ca ca, hẳn sẽ không đành lòng để Minh phải gả tới bên Tây Hải kia chứ?”

Thật là buồn cười. Trong lòng Dịch Lan thầm tự hỏi, vì sao lại không đành lòng?”

“Nếu như ngươi đồng ý thay Minh nhận lấy chuyện hôn sự này….Vậy thì mộ phần của mẫu thân ngươi, ta sẽ một lần nữa chuyển vào trong chủ mộ của Dịch gia.”

Dịch Lan nhìn ông ta trong chốc lát, nhìn đến mức Dịch Cửu Thiên thấy không thoải mái trong người, sau đó y liền chậm rãi nở nụ cười, ánh mắt lạnh băng không còn sót lại chút gì, ngón tay trắng thuần chấm nước trà viết lên mặt bàn đá —— Phụ thân đang nói gì vậy? Con tất nhiên là không nỡ để đệ đệ phải làm thế, cho nên nguyện ý. Y dừng lại một chút, nhìn thẳng tắp về hướng Dịch Cửu Thiên viết tiếp: Chỉ có điều, phụ thân nói lời thì phải giữ lời. Tuy rằng con chỉ là một người câm nhưng cũng không dám đảm bảo sẽ không tiết lộ một ít chuyện gì đó.

Dịch Cửu Thiên hiểu được, đây là ông ta đang bị đe dọa. 

“Ta đương nhiên nói lời giữ lời.” Ông ta trầm giọng nói. 

Dịch Lan thả tay xuống, nhẹ nhàng gật đầu, bày ra tư thế tiễn khách. Từ đó, giao dịch này coi như đã thỏa thuận xong. 

Chỉ còn lại Tiểu Tước Hồng thay y bất bình, lải nhải nói rằng: “Công tử! Ngài sao không có phản ứng gì như thế! Đến cùng là có nghe thấy em nói hay không a!”

Dịch Lan lấy lại tinh thần, bất đắc dĩ cười cười, khuôn mặt thanh lãnh dần trở nên nhu hòa, mặc dù miệng không thể nói, nhưng đôi mắt lại thông suốt rất đẹp, bên trong như ẩn giấu ánh sáng lấp lánh như thể biết nói. Tiểu Tước Hồng nhìn đến ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại được tinh thần: “Ai nha! Ngài có biết Chiến Quỷ rốt cuộc là người thế nào không a?”

Người đó thế nào? Dịch Lan hơi nhíu mày, dùng ánh mắt dò hỏi hắn.

Vì vậy Tiểu Tước Hồng liền kể lại hết tất cả lời đồn chính tai hắn nghe được cho y, trong đó còn cường điệu miêu tả vẻ ngoài Chiến Quỷ kinh khủng tới mức nào, đôi mắt đỏ chuyên dùng để dọa trẻ con hay khóc đêm, cuối cùng còn đưa thêm suy đoán của mình vào: “Tên Chiến Quỷ Ngu Uyên kia năm nay hơn 900 tuổi rồi nha! Già như thế rồi mà còn chưa thành hôn, ngài không thấy kỳ quái sao?”

Không kỳ quái a, ta cũng hơn 400 tuổi rồi. Dịch Lan nhún nhún vai, tỏ vẻ dửng dưng với chuyện này. Huống hồ hơn 900 tuổi thì quan trọng gì đâu, đối với tiên linh như bọn họ mà nói thì tuổi họ cũng chỉ là một con số mà thôi. 

Tiểu Tước Hồng vỗ đùi, nói đến đoạn kích động, đôi cánh màu đỏ thẫm sau lưng còn vỗ liên tục: “Em nghi ngờ a! Hắn có khả năng bị bất lực!” (liệt dương, truyện để là không có khả năng giao hợp nhưng t đổi nghe cho đỡ thô nhé)

Dịch Lan nhìn khuôn mặt tròn như bánh bao của Tiểu Tước Hồng, thế mà lại dám nói ra những từ ngữ này, nước trà trong miệng y suýt thì phun ra hết. Y dở khóc dở cười, viết trên bàn đá: Nếu hắn đúng là bị bất lực vậy thì ta còn thấy yên tâm hơn.

Mùng 1 tháng 8, Chiến Quỷ Ngu Uyên ‘bị bất lực’ theo như lời Tiểu Tước Hồng nói rốt cuộc gửi thư tới, nói là phái người tới may giá y cho nương tử, đồng thời đưa sinh lễ chưa kịp gửi trước đó tới đây. 

Còn về bản thân Ngu Uyên thì “Vạn phần xin lỗi, Đông Hải có động tĩnh lạ thường, sợ rằng Ma tộc làm loạn, Ngu mỗ không thể rời đi được, liền lệnh cho xá muội đến đây, hôm khác xử lý ổn thỏa sẽ tự mình tới nhà bồi tội.”

Tiểu Tước Hồng càng tức hơn, đập cánh loạn xạ, bay tới bay lui khắp phủ mắng: “Cái gì nha! Có thành ý kết hôn không đó hả? Đính hôn cũng không tới! Em thấy tình hình này khẳng định đến lúc bái đường có khi hắn sẽ để muội muội hắn tới thay thế mất!”

Dịch Lan vẫn không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ là hơi chột dạ, nhìn cách Nguy Uyên tìm từ trong thư, hẳn là hắn cũng để ý đến chuyện hôn sự này, liệu sau này khi gả đi rồi hắn phát hiện ra mình là một người câm, hàng nhái lặng lẽ giả mạo hàng thật thì chắc sẽ rất tức giận phải không?

Y uống một hớp rượu gạo, lặng lặng ngồi, không bao lâu sau, trong phủ truyền tới một trận huyên náo, là Dịch Cửu Thiên đưa người Chiến Quỷ tới. 

Trong phủ này thường ngày quạnh quẽ, lúc này lại nhiều người tới như vậy, Dịch Lan có chút không quen. 

Dịch Cửu Thiên thấy y có dáng vẻ ngơ ngẩn đần độn như thế, định đi lên gõ y một cái nhưng còn chưa kịp ra tay đã bị một thiếu nữ ăn vận trang phục đỏ như lửa đẩy qua một bên. 

“Tư Tư bái kiến tẩu tử!” Ngu Tư Tư đứng trước mặt Dịch Lan cười rạng rỡ, đôi mắt nhìn y như phát sáng, đồng tử đỏ rực bên trong tràn ngập cảm giác tò mò. 

Dịch Cửu Thiên tiếp lời nói: “Dịch Lan mấy ngày trước bị phong hàn, cổ họng không khỏe lắm nên không nói được.” 

Dịch Lan liền nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ý chứng minh lời ông ta nói là thật.

“A….Không sao đâu!” Tính cách Ngu Tư Tư giống như y phục của nàng vậy, đều rất hấp tấp, vừa nghe tin Dịch Lan thấy không thoải mái là lập tức sốt ruột nắm lấy hai tay y nói: “Tây Hải những thứ khác có thể không có nhưng thảo dược quý hiếm thì không thiếu! Chờ tẩu tử qua đó rồi, đảm bảo sẽ chữa khỏi cho tẩu!”

Lời nói này có hơi trẻ con, hơn nữa vẻ mặt của nàng lại hồn nhiên thẳng thắn khiến Dịch Lan không khỏi bị chọc cười, tùy ý để nàng nắm chặt tay không rút ra.

Ngu Tư Tư nhìn y cười mà rung động, ánh mắt ao ước hâm mộ nhìn mặt Dịch Lan, rồi lại so sánh với da dẻ thô ráp của mình, nàng thầm gạt lệ trong lòng. Nàng trước đó nghe đại ca nhà mình cuối cùng cũng khai hoa muốn thành hôn, vui đến mức muốn ngất đi luôn ấy, sau đó nghe đại ca kể tẩu tử này diện mạo đẹp tới mức nào, thực ra trong lòng nàng không tin – Chiến Quỷ là ai chứ? Yêu ma nghe danh còn sợ tới mức tè ra quần đó, có phải vị tẩu tẩu này vừa mù mắt lại còn mù tâm nên mới đáp ứng hôn sự không?

Nhưng hôm nay được gặp mặt, Ngu Tư Tư lôi kéo y nhìn một hồi lâu —— mắt không hề mù, đôi mắt hẹp dài sáng trong lấp lánh, hàng mi dài khẽ động như cất giấu một thần thái thanh lãnh sắc bén. Tâm cũng tốt không hề mù, nhất cử nhất động đều khéo léo hào phóng, nhẹ nhàng thanh thoát như một công tử quyền quý. 

Dịch Lan để mặc nàng nhìn, chờ đến khi Ngu Tư Tư hét lên một tiếng, cuối cùng cũng nhớ đến chuyện quan trọng bản thân phải làm ngày hôm nay: “Đúng rồi! Muội còn phải để người đo giá y cho ngài đây!”

Có nàng thu xếp, Dịch Cửu Thiên theo lẽ đương nhiên tự động lui khỏi phủ —— cũng không thể ở lại đợi làm gì! Mười mấy Chiến Quỷ đứng ở chỗ đó, khí thế bức người, hôn bên phải đeo một thanh trường đao, tuy rằng khuôn mặt không hung thần ác sát như mặt quy theo như lời đồn nhưng vẫn khiến người khác phải nổi da gà. 

Ngu Tư Tư sau khi thành công hoàn thành nhiệm vụ, dẫn đoàn Chiến Quỷ trở về, nhớ tới công việc đại ca giao cho mình, sau khi gặp người phải hồi âm lại cho hắn.

Có thể do Ngu Tư Tư không hay viết văn, dùng từ hoa mỹ cho nên sau một hồi vò đầu bứt tai liền viết xuống giấy một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, cuối cùng đưa cho trạm canh gác, thư thắc mình biến thành một mũi tên ngắn, vèo cái bay đi không thấy bóng dáng. 

Đông Hải, nơi hoang vu cỏ dại mọc um tùm. 

Mũi tên ngắn bị chặn lại, nằm trên tay một nam nhân thân hình mảnh khảnh, sau lưng hắn còn đeo một thanh trường kiếm, trên thắt lưng giắt một thanh đao lạnh lẽo đen láy. 

Ngu Uyên chậm rãi mở bức thư ra, trên thư viết mười bốn chữ nguệch ngoạc như gà bới thật to ——

Diện mạo đẹp, chân dài, eo nhỏ. Đại ca, huynh thực sự quá lời rồi!!!

———————————-

*Diên Điểu: Chim diều hâu (hình ảnh dưới là chim diều hâu thật, không như miêu tả trong truyện là màu sắc lông sặc sỡ và giọng trong trẻo đâu)



*Tiểu Tước Hồng: Chim sẻ nhỏ màu đỏ(?) không chắc lắm nhưng t tìm gg thì có loài chim Hồng tước, nhỏ như chim sẻ và hay sống trên cành cao, có thể trong truyện là em này.

Bình Luận (0)
Comment