Độc Cô Thanh Tùng mải suy nghĩ viển vông, vẻ mặt mơ màng xa vắng, như quên hẳn hiện tại đang đối mặt với hai công tử của Thương Minh Khách.
Cả hai, nhìn chàng với ánh mắt kinh dị, một lúc lâu mới cất tiếng hỏi :
- Tiểu tử ! Từ ngày mi rời khỏi gia trang đến nay, ngươi đã làm gì ? Ngươi có gặp Liệt Mã Cuồng Sanh không ? Chúng ta nghe nói Liệt Mã Cuồng Sanh đã bị Cửu Long Đàn Chủ bắt về Cửu Long Đàn rồi mà ?
Độc Cô Thanh Tùng hàm hồ đáp ứng :
- Tôi có gặp Liệt Mã Cuồng Sanh ? Còn hai vị thiếu gia ? Chắc cũng gặp người chứ ?
Chàng mỉa lại một câu.
Tại Bách Trượng Phong, trong cái lớp Liệt Mã Cuồng Sanh chàng có gặp hai gã này. Nếu lúc đó chàng không nghĩ tới công ơn của Song Phi Khách, thì chàng đã hạ thủ đoạn với họ rồi.
Chàng hỏi như thế xem họ đối đáp ra sao !
Nhưng họ không đáp lại câu hỏi của chàng, họ lại chụp ngay lời nhìn nhận có gặp Liệt Mã Cuồng Sanh của chàng mà hỏi vặn lại :
- Ngươi nói sao ? Ngươi có gặp Liệt Mã Cuồng Sanh à ? Vậy ngươi đã học được công phu của Đông Hải Kỳ Tẩu và Đại Mạc Dị Nhân ?
Độc Cô Thanh Tùng không nhận mà cũng không phủ nhận, chàng lắc lắc chiếc Quỷ Vương Trượng trong tay đáp :
- Liệt Mã Cuồng Sanh chỉ truyền cho tôi vật này thôi !
Chàng đi tới mấy bước nói tiếp :
- Tôi đi đây, nhị vị thiếu gia hãy cẩn thận đề phòng, đừng để bọn Huyết Ma Bang trông thấy thì khốn !
Rồi chàng đi thêm mấy bước nữa, nhưng liền trở lại hỏi :
- Đến bao giờ thì nhị vị Trang chủ tới đây ? Còn hai vị thiếu gia ngụ tại huyện thành Vu Sơn đúng không ?
Du Văn Bân xì một tiếng :
- Ngươi muốn gặp Gia Gia và bá phụ ta ? Ta hỏi ngươi, nếu người đi dự đại hội tại Vạn Cực Cung, ngươi đến đấy tìm người chăng ?
Độc Cô Thanh Tùng không đáp, lần này thì chàng bỏ đi luôn.
Chàng vẫn theo con đường ven sông, đi ngược chiều về mạn thượng lưu, song song với đoàn thuyền.
Chàng theo dõi bọn Huyết Ma Bang chừng hai dặm đường.
Trên dòng sông, đoàn thuyền đang đi, lại rẽ vào một con rạch khá lớn.
Đoàn thuyền đậu lại tại vàm rạch. Từ trên tám chiếc thuyền lớn, có hơn trăm người bước lên bờ.
Thoạt đầu, những người trên chiếc thuyền thứ nhất xuất hiện. Trước hết là tám thiếu nữ khiêng một chiếc quan tài to lớn vô cùng. Độc Cô Thanh Tùng biết ngay chiếc quan tài đó là của Truy Hồn Diễm Nương.
Vạn Cực Thiên Tôn mang xác bà về Vạn Cực Cung an táng.
Kế tiếp là Vạn Cực Thiên Tôn bước theo liền.
Độc Cô Thanh Tùng suýt rú lên kinh hãi, không phải chàng kinh hãi vì sự có mặt của Vạn Cực Thiên Tôn , mà chính là nhân vật đi kèm với Vạn Cực Thiên Tôn lên bờ.
Đông Hải Chân Quân !
Đông Hải Chân Quân sóng vai Vạn Cực Thiên Tôn bước lên bờ ! Đông Hải Chân Quân trong Huyết Ma Bang !
Độc Cô Thanh Tùng cho là mình hoa mắt, cố nhìn xem mấy lần xem mình có nhìn lộn không ?
Không ! Đúng là Đông Hải Chân Quân !
Chàng buột miệng thở dài, thêm hận Đông Hải Chân Quân ! Chàng giận Đông Hải Chân Quân hơn cả lúc lão bức tử Lãnh Nhạn Dung.
Chàng tự hỏi :
- Tại sao lại có sự kiện này ? Đông Hải Chân Quân tham gia Huyết Ma Bang từ lúc nào ?
Bỗng chàng tỉnh ngộ :
- Hay là bọn Huyết Ma Bang đã biết những gì xảy ra tại Thúy Vân Lâu, và chúng cố dụ Đông Hải Chân Quân tìm cách đoạt lấy bức họa đồ mà chàng đã trao cho lão, hầu chiếm đoạt Võ Lâm Kim Đảnh? Như vậy thì tính mạng của Đông Hải Chân Quân còn gì ?
Chàng thầm trách Đông Hải Chân Quân tính nước cờ quá thấp nên mới về đầu bọn Huyết Ma Bang, lão tưởng đâu lão có thể lợi dụng được chúng, nhưng chính lão dấn thân vào chỗ chết mà không hay biết. Nếu đúng như dự đoán của chàng thì võ lâm đã đến hồi mạt vận.
Không có chiếc Kim Đảnh mà bọn Huyết Ma Bang còn uy hiếp giang hồ, nếu có chiếc Kim Đảnh thì Huyết Ma Bang còn khống chế võ lâm thế nào nữa ?
Chàng xếp việc đó lại, chăm chú nhìn lên bờ đối diện.
Theo sau Vạn Cực Thiên Tôn và Đông Hải Chân Quân là ba Đàn Chủ Lam Chủy, Bạch Cốt và Cửu Long.
Chiếc thuyền thứ nhất chứa toàn đầu não của Huyết Ma Bang.
Kế tiếp là Cửu Châu Đại Hiệp, và hai Tổng Đường Đường Chủ Giang Nam và Giang Bắc, ngoài ra còn hai người nữa mà Độc Cô Thanh Tùng không biết mặt.
Độc Cô Thanh Tùng muốn quên đi vụ Đông Hải Chân Quân có mặt trong bọn Huyết Ma Bang, nhưng chàng không sao quên được, dù chỉ tạm trong khoẳnh khắc.
Những người sau này, chiếm chiếc thuyền thứ hai.
Chàng tính toán, cố tìm cách báo động cho Đông Hải Chân Quân tỉnh ngộ, tránh lầm mưu kế của bọn Huyết Ma Bang, nhưng tìm mãi chẳng có cách gì, chàng nóng nảy bồn chồn vô cùng.
Vừa lên bờ, chàng vừa theo dõi bọn người dước thuyền lần lượt lên bờ.
Từ chiếc thuyền thứ ba đến chiếc thuyền thứ sáu, Độc Cô Thanh Tùng không nhận diện ra được người nào cả.
Đến chiếc thuyền thứ bảy, trong đám người xuất hiện, Độc Cô Thanh Tùng chợt nhận thấy một lão già râu tóc bạc trắng.
Chàng mừng rỡ ra mặt, vỗ tay chanh chách, mồm lẩm bẩm :
- Ta vì công việc bề bộn mà quên khuấy đi ba vị sư huynh của ta ! Nay có một người trong U Minh Tam Hùng trà trộn vào Huyết Ma Bang thì ta vững lòng biết bao nhiêu ! Sư huynh ta đóng vai nội tuyến thì còn lo gì đại sự không thành ?
Vững tâm rồi, Độc Cô Thanh Tùng thẳng đến Vu Sơn huyện, vào thành tìm quán trọ. Vào đến huyện thành, chàng cảm thấy không khí khó thở vô cùng.
Đâu đâu cũng mịt mù sát khí, trên các nẻo đường, khách giang hồ đông không thể tưởng, chia nhau thành từng nhóm, hoặc năm người, hoặc ba người, thần sắc của họ hết sức khẩn trương, kháo chuyện với nhau rất dè dặt đến mức không ai dám to tiếng, họ không còn khí phách của hào kiệt anh hùng, họ là những con người đang bị một sự hăm dọa ám ảnh nặng nề.
Độc Cô Thanh Tùng kinh dị, chàng bắt buộc phải đề cao cảnh giác như họ.
Tuy nhiên, chàng tự tin vào tài nghệ của chàng, nên không đến nỗi tỏ ra khiếp nhược như tất cả mọi người.
Chàng theo đường lớn, đi tìm một quán trọ tươm tất cho đêm về. Đang đi, chàng cảm thấy mình bị người theo dõi phía sau.
Biết vậy, nhưng chàng không quay người lại, sợ kẻ theo dõi ẩn tránh đi.
Chàng liền rẽ sang một con đường vắng, nhỏ hẹp, rồi tiếp tục đi thẳng mãi.
Chàng lắng nghe, tiếng chân vẫn nện đều phía sau lưng mình trong một khoảng không xa bao nhiêu. Chàng ức độ, nếu chàng bất ngờ đứng lại thì người theo dõi sẽ trờ tới ngay sau chàng liền.
Chàng cười thầm, cố ý chậm bước lại, khi đến chỗ hoàn toàn vắng vẻ, chàng dừng chân quay mình liền. Người theo dõi không ngờ chàng dừng lại thình lình, nên sấn bước tới, suýt đâm sầm vào chàng.
Chàng nhận ra đó là một lão bà trong lớp hành khất, chàng cười lạnh hỏi :
- Lão bà theo dõi tôi phải không ?
Chàng đưa bàn tay lên, chỉ ra một ngón, toan điểm vào người lão bà. Lão bà lùi nhanh lại một bước, thấp giọng thốt :
- Công Tử ! Giáo chủ đang trông thấy công tử !
Buông xong câu nói đó, lão bà quay mình trở lại, bước đi liền.
Không cần suy nghĩ, Độc Cô Thanh Tùng nghĩ đến Mẹ, chàng liền bước theo ngay lão bà.
Qua mấy con đường, cả hai ra ngoài thành, tiến thẳng về phía bờ sông.
Đến nơi, Độc Cô Thanh Tùng trông thấy một đoàn thuyền đậu độ ba mươi chiếc. Lão bà bước xuống một chiếc thuyền nhỏ trong số các thuyền đó. Độc Cô Thanh Tùng bước theo liền.
Trong thuyền, Kim Xoa Giáo Chủ và ba đệ tử ngồi bất động.
Độc Cô Thanh Tùng chui vào, thấp giọng gọi :
- Mẹ !
Kim Xoa Giáo Chủ vẫn bất động như không nghe thấy tiếng chàng gọi. Tuy nhiên, trên gương mặt bà, vẻ thống khổ hiện lên rõ ràng.
Độc Cô Thanh Tùng biết có chuyện chẳng lành, cao giọng gọi gấp :
- Mẹ ! Mẹ !
Kim Xoa Giáo Chủ vẫn bất động.
Độc Cô Thanh Tùng kinh hãi, vừa lúc đó trên bờ có tiếng cười lạnh vọng xuống. Chàng nhớ lại bà hành khất, đâm nghi ngờ bà, vội chui vào mũi thuyền, phi thân vọt lên bờ.
Lão bà đã nhanh chân chạy vút đi.
Chàng sôi giận, vội thi triển thuật khinh công Quỷ Aûnh Vô Hình đuổi theo liền. Chỉ một thoáng chàng đã chặn đầu bà hành khất.
Biết không thể thoát khỏi chàng, lão bà đưa tay lên khỏi đầu, vận kình lực đập mạnh xuống. Bà hét lên một tiếng, óc vỡ tung tóe, hòa lẫn với máu. Bà ngã vật xuống đất chết liền.
Độc Cô Thanh Tùng sửng sốt kêu lên :
- Thế này là nghĩa gì ?
Chàng vội quay mình trở lại xuống thuyền, chui vào khoang, đưa tay lắc mạnh Kim Xoa Giáo Chủ :
- Mẹ ! Mẹ ! Mẹ làm sao thế ?
Kim Xoa Giáo Chủ vẫn bất động như cũ.
Độc Cô Thanh Tùng đưa tay áng vào huyệt mạng môn của bà, vận cương khí chuyển sang, soát lại các huyệt mạch trong bà.
Chàng thất thanh kêu lên :
- Trời ! Mẹ ta đã bị điểm vào bảy huyệt xung yếu trong người. Kẻ nào tàn nhẫn thế ?
Chàng sè bàn tay vỗ mạnh vào hông bà, giải khai á huyệt.
Bà hự lên một tiếng.
Chàng lại vỗ vào nhiều nơi khác, cốt giải tất cả các huyệt trong người bà, nhưng vô ích, chàng chỉ thành công với một á huyệt, còn các huyệt kia vẫn phong bế như thường.
Kim Xoa Giáo Chủ thở dài bảo chàng :
- Con ! Con đến chậm một chút !
Bà tiếp nối với giọng gấp hơn :
- Giờ thì con phải nhanh đến Kim Phúc Khách Sạn cứu Dì con ngay, may ra còn kịp. Đi nhanh lên con !
Độc Cô Thanh Tùng nóng nảy :
- Nhưng tại sao mẹ lại như thế này chứ ?
Bà đáp :
- Huyết Ma Bang Chủ định làm một mẻ lưới, bắt tất cả các nhân vật võ lâm.
Con đi nhanh đi chứ kẻo dì con nguy mất !
Chàng lo ngại :
- Con đi rồi mẹ làm sao ? Chúng trở lại !
Kim Xoa Giáo Chủ lắc đầu :
- Không đâu ! Chúng không trở lại đâu !
Chàng phân vân vô cùng :
- Không lẽ Vạn Cực Thiên Tôn đích thân hạ thủ đoạn ?
Chính mắt chàng trông thấy Vạn Cực Thiên Tôn nơi bờ sông, còn Vạn Cực Thiên Tôn nào ở đây hãm hại mẹ chàng ?
Kim Xoa Giáo Chủ xóa tan niềm thắc mắc đó :
- Chính Vạn Cực Ảo Nữ xuất thủ, không phải Vạn Cực Thiên Tôn đâu !
Độc Cô Thanh Tùng kêu to :
- Vạn Cực Ảo Nữ ?
Chàng hấp tấp hỏi :
- Vạn Cực Ảo Nữ có hình dáng ra sao ?
Kim Xoa Giáo Chủ đáp :
- Mặt vuông lụa đen, thân hình thì mờ ảo, không ai nhìn rõ. Thôi con đi nhanh lên ! May ra còn cứu kịp Dì con !
Chàng do dự :
- Mẹ Ở đây, con làm sao yên lòng mà ra đi được ? Vả lại, Mẹ bị điểm huyệt nặng nề thế kia, nếu để lâu có hại, con phải tìm cách giải tỏa chứ ?
Kim Xoa Giáo Chủ cười khổ :
- Vạn Cực Ảo Nữ không có ý điểm huyệt cho mẹ thành tàn phế như con sợ đâu ! Bà ấy bảo, chỉ trong ba khắc thời gian là Mẹ khôi phục bình thường, chỉ cần tránh làm dao động chân khí thôi !
Độc Cô Thanh Tùng yên tâm, cáo từ mẹ, chui khỏi khoang thuyền, chạy như bay đến Kim Phúc Khách Sạn.
Chàng hỏi chưởng quỷ, hắn đáp :
- A ! Cậu hỏi cái bà mặc áo xanh phải không ? Bà ấy đã rời khách sạn trước đây một lúc lâu !
Độc Cô Thanh Tùng kinh ngạc :
- Bà ấy ngụ Ở phòng nào ? Xin dẫn tôi đến đó nhìn qua một tí.
Thấy chưởng quỹ do dự, chàng quắc mắt, bắn tinh quang sáng rực vào hắn.
Hắn cũng là người từng trải, hắn biết đối tượng không hiền, nếu hắn trái ý chắc sẽ sinh to chuyện, nên hắn dẫn Độc Cô Thanh Tùng đi ngay.
Đến cửa phòng, hắn đẩy cửa, Độc Cô Thanh Tùng bước vào.
Trong phòng trống trơn, chẳng có vật gì, dấu vết gì đáng khả nghi cả.
Chàng hỏi chưởng quỹ :
- Ngươi thấy bà ấy đi một mình hay còn đi với ai khác nữa ?
Chưởng quỹ đáp :
- Bà ấy đi với một nữ nhân áo đen !
Độc Cô Thanh Tùng trố mắt :
- Một nữ nhân áo đen ? Bà ấy diện mạo ra sao ?
Chưởng quỹ lắc đầu :
- Tôi không lưu ý nên không biết mặt nữ nhân áo đen thế nào. Hơn nữa, nữ nhân đó lại bao mặt, dù có lưu ý cũng chẳng thấy được gì.
Độc Cô Thanh Tùng lẩm bẩm :
- Đúng rồi ! Đúng rồi ! Vạn Cực Ảo Nữ ! Nhưng bà ấy có ý tứ gì cùng đi với Lục Vũ Lệnh Chủ ?
Đột nhiên, từ bên phòng, có tiếng rất nhỏ vọng qua :
- Tiểu tử ! Ngươi đến chậm rồi ! Lệnh Chủ đã đi với Thần Phong Nữ cách đây không lâu !
Độc Cô Thanh Tùng hết sức kinh ngạc, chàng muốn phá vách vọt qua phòng bên kia liền, nhưng chàng bỏ ý định đó ngay. Chàng thầm nghĩ:
- Như vậy là rõ rệt lắm rồi ! Vạn Cực Ảo Nữ là người trong Huyết Ma Bang không còn nghi ngờ gì nữa ! Nhưng tại sao Vạn Cực Ảo Nữ không giết mẹ ta và Dì ta ?
Mẹ và Dì ta có mối thù nặng với Huyết Ma Bang kia mà !
Chàng hỏi vọng qua phòng bên :
- Ngươi là ai ? Tại sao ngươi biết Lục Vũ Lệnh Chủ đi Thần Nữ Phong ? Ngươi có tiếp tay với kẻ kia, cưỡng ép Lệnh Chủ đi Thần Nữ Phong không ?
Phòng bên kia dội tiếng cười ngạo nghễ :
- Lục Vũ Lệnh Chủ là ai, có phải là Dì của ngươi không kia chứ. Ta làm phúc bảo cho ngươi biết, tính mạng của Mẹ ngươi và Dì ngươi đang nằm trong bàn tay ta, ta muốn thế nào, hai người ấy phải theo như vậy ! Ngày Trùng Dương sắp tới đây ngươi phải theo lời ta bảo làm gì thì làm lấy, nếu cãi ta thì đừng sống sót mà về !
Độc Cô Thanh Tùng sôi giận :
- Ai nói với ngươi Lục Vũ Lệnh Chủ là Dì ta ?
Người bên phòng cười lạnh :
- Hậu duệ của Vô Danh Kiếm Khách, chủ nhân chiếc Kim Đảnh.
Độc Cô Thanh Tùng kinh ngạc :
- Ngươn Nhi ?
Người bên phòng thản nhiên :
- Chính hắn !
Chàng hấp tấp hỏi :
- Ngươn Nhi bây giờ ra sao ?
Người bên phòng gằn giọng :
- Một kẻ dám phạm tội tày trời, giết chết phu nhân Huyết Ma Bang Chủ, mà ngươi còn phải hỏi ta sao ? Tự nhiên ngươi phải hiểu số phận nào dành cho hắn chứ ?
Độc Cô Thanh Tùng nghe khí huyết trong người sôi trào lên :
- Ngươn Nhi đã bị hại ?
Người bên phòng ngạo nghễ :
- Đâu có chết sớm như vậy ? Hắn còn phải chịu qua mọi cực hình của bổn bang, rồi sau đó mới bị lóc từng miếng thịt !
Độc Cô Thanh Tùng gầm lên, toan phá vách nhảy qua, nhưng bên phòng tiếng nói tiếp tục :
- Ngươi muốn cho Mẹ ngươi và Dì ngươi thoát nạn, thì phải trao quyển lưu bút của Địa Tướng cho ta, nếu không thì ba khắc nữa thì mẹ con ngươi sẽ âm dương đôi ngả đấy !
Độc Cô Thanh Tùng không còn dằn được cơn giận, chàng thoáng nhìn qua tấm vách chắn ngang, ước độ sự kiên cố của nó, đoạn lui nhanh ra ngoài, rồi bất thình lình nhảy vọt qua phòng bên.
Một giọng nói lạnh lùng đón tiếp chàng :
- Ngươi tưởng ngươi sẽ thấy nổi ta ?
Độc Cô Thanh Tùng nhận ra kẻ đối thoại với mình là một nữ nhân vận áo đen, che mặt bằng lụa đen đang đứng giữa phòng, thân hình mờ mờ ảo ảo, đúng như Kim Xoa Giáo Chủ đã tả với chàng.
Đôi mắt của nữ nhân, chiếu qua lỗ hổng chiếc khăn bao mặt, ánh ngời hai điểm sao.
Ánh mắt đó chứng tỏ một võ công siêu thượng.
Độc Cô Thanh Tùng bước tới hai bước :
- Ngươi định làm gì Mẹ ta ?
Nữ nhân điềm nhiên :
- Tùy hứng ! Vui thì để đó, buồn thì giết đi, cần gì ngươi phải hỏi ?
Độc Cô Thanh Tùng hét lên một tiếng, toàn thân chàng bốc lên một luồng khí tím, bao bọc quanh người, đồng thời chàng vận dụng Quỷ Phủ Aâm Công đánh ra một chưởng.
Đạo chưởng phong âm nhu cuốn tới chụp vào người Vạn Cực Ảo Nữ.
Vạn Cực Ảo Nữ hừ một tiếng, cánh tay đen nhẹ phất phóng ra một đạo chưởng phong.
Hai kình đạo chạm nhau, vì đôi bên sử dụng âm công nên không gây một tiếng động.
Đôi bên cùng bị chấn dội một bước.
Vạn Cực Ảo Nữ quắc mắt bắn tia nhìn kỳ quái sang Độc Cô Thanh Tùng thét lớn :
- Tiểu tử ! Ngươi thi triển chưởng pháp gì thế ?
Độc Cô Thanh Tùng không đáp, đánh tiếp một chưởng thứ nhì.
Vạn Cực Ảo Nữ phất tay áo phóng chưởng phong đón chặn, vừa kêu lên :
- Quỷ Phủ Âm Phong Tử Ấn Chưởng ! Tiểu tử ! Ngươi có liên hệ gì với Lệ Quỷ Thượng Nhân ?
Tung hai chưởng liên tiếp không hạ nổi đối phương, Độc Cô Thanh Tùng bực tức, còn nghĩ gì đến đối đáp ?
Thấy chàng im tiếng, Vạn Cực Ảo Nữ gằn giọng :
- Được lắm, ngươi không đáp lời ta thì càng hay chứ sao ? Ta cảnh cáo cho ngươi biết, nếu không trao quyển sổ tay của Địa Tướng cho ta thì đừng hòng kiếp này còn gặp mẹ nữa !
Độc Cô Thanh Tùng đinh ninh là bà ấy dọa cho mình sợ, chứ chàng đã cầm chân bà ta ở đây thì làm gì bà hại Mẹ chàng được ?
Chàng toan đánh chiêu thứ ba thì bỗng một bóng đen chớp lên trước mặt chàng, thoáng mắt Vạn Cực Ảo Nữ đã mất dạng.
Chàng lo sợ cho số phận của Mẹ, không còn dè dặt gì nữa, vọt mình bay vút qua cửa sổ, phóng nhanh chân thẳng tiến về phía bờ sông.
Đến nơi, chàng nhìn lại thì chiếc thuyền của Kim Xoa Giáo Chủ biến đâu mất.
Chàng xuất hạn dầm mình, thầm nghĩ :
- Nguy rồi ! Nguy rồi ! Vạn Cực Ảo Nữ đã xuống tay trước, chắc chắn Mẹ ta không khỏi bị hại !
Chàng nhìn ra mấy mươi chiếc thuyền, một ý định táo bạo nảy ra trong óc chàng.
Lập tức, chàng lục soát chiếc thuyền thứ nhất, rồi tới chiếc thứ hai, thứ ba...
Chủ thuyền, thuyền phu bất bình, ngăn trở, chàng đánh chúng tơi bời. Chúng càng kêu ca, chàng càng đánh đậm.
Chàng hành động cuồng loạn bất chấp một trở lực nào, rất có thể chàng đánh chìm tất cả mấy người chiếm thuyền, nếu cản, đưa tất cả về chầu thủy thần.
Dần dần không còn ai dám kêu ca nữa, mặc cho chàng muốn làm gì thì làm.
Chàng lục soát hơn mười chiếc, đột nhiên chàng nghe tiếng nói của Vạn Cực Ảo Nữ từ trong một chiếc thuyền phát ra :
- Tiểu tử ! Đừng lục soát vô ích. Ta đã cho người đưa Mẹ ngươi đến Thần Nữ Phong rồi. Giờ ta nhắc lại cho ngươi nếu muốn Mẹ ngươi được an toàn hãy trao quyển sổ tay của Địa Tướng cho ta. Chẳng lẽ quyển sổ ấy lại quý hơn mạng sống của Mẹ ngươi ?
Độc Cô Thanh Tùng đỏ ngầu đôi mắt, thét lên một tiếng lớn, vọt mình lên như pháo thăng thiên, rơi xuống mũi thuyền mà chàng cho rằng Vạn Cực Ảo Nữ ở trong đó.
Chàng bất chấp nguy hiểm, chui ngay vào trong.
Bên trong chẳng có một bóng người.
Tiếng cười của Vạn Cực Ảo Nữ lại vang lên từ một chiếc thuyền khác.
Độc Cô Thanh Tùng quắc mắt bốc lửa, vung Quỷ Vương Trượng phi thân đến liền.
Nhưng Vạn Cực Ảo Nữ vẫn như bóng ma, chỉ nghe tiếng cười nói mà người thì biến dạng. Cứ như thế, Vạn Cực Ảo Nữ trêu tức chàng, bắt buộc chàng chạy từ thuyền này sang thuyền kia không ngừng.
Chàng sôi giận đùng đùng quát to :
- Vạn Cực Ảo Nữ ! Ngươi phải chết với ta !
Chàng bất cần chiếc thuyền có Vạn Cực Ảo Nữ trong ấy hay không, hễ thuyền nào có tiếng bà phát ra thì chàng cử Quỷ Vương Trượng bay tới đập liền.
Mui thuyền tan nát, chèo bơi gãy đổ, cây ván vỡ vụn bay bắn ra bốn phía.
Nhưng vô ích, bất quá chàng hành động theo cuồng loạn, chứ làm gì gặp được Vạn Cực Ảo Nữ ?
Chừng như để chấm dứt cuộc tàn phá của Độc Cô Thanh Tùng, Vạn Cực Aûo Nữ rời đoàn thuyền, vút bổng lên không, vẽ thành một vệt dài, uốn vòng cầu rơi xuống bờ.
Chân vừa chấm dứt, bà bật chuỗi cười dài, lạnh lùng, ghê rợn.
Dứt tràng cười, bà cất giọng âm trầm đe dọa :
- Tiểu tử ! Trao ngay quyển lưu bút cho ta. Nếu trậm trễ thì ngươi sẽ hối hận lắm đấy ! Ta sẽ biến ngươi thành con người không Mẹ đấy !
Độc Cô Thanh Tùng hét lên như sấm, phi thân theo liền nhưng chậm mất rồi.
Vạn Cực Ảo Nữ đã chạy đi như bay biến về hướng huyện thành, phút chốc mất dạng.
Độc Cô Thanh Tùng còn biết bà vào nhà ai mà tìm ? Huyện thành hiện tại là nơi quy tụ của hào kiệt bốn phương, nếu chàng làm một cuộc lục soát như dưới đoàn thuyền, thì có khác nào chàng đánh trống gióng chuông báo hiệu hành tung của mình ?
Quần hùng sẽ kinh động là một điều bất lợi cho chàng vậy.
Không thể vào thành lục soát, Độc Cô Thanh Tùng trở lại bờ sông, nhìn dòng nước mà lòng bùi ngùi thương nhớ mẹ.
Nhưng kia, trước mặt chàng, trên một chiếc thuyền con, lướt từ xa nhanh đến.
Trên thuyền, Vạn Cực Ảo Nữ đứng sừng sững nhìn chàng.
Chàng sôi giận toan cất cao giọng mắng mấy tiếng cho hả. Vạn Cực Ảo Nữ đã chận lời chàng :
- Tiểu tử ! Mạng sống của Mẹ ngươi chỉ mành treo chuông, ngươi không lo cứu Mẹ lại còn toan nổi nóng với ta là sao ? Hãy trao quyển lưu bút của Địa Tướng cho ta, ta sẽ phóng thích Mẹ ngươi ngay, nếu cãi lời thì đừng trách Vạn Cực Ảo Nữ vô tình !
Độc Cô Thanh Tùng hét lên :
- Ngươi đụng đến Mẹ ta, ta sẽ banh xác ngươi !
Vạn Cực Ảo Nữ cười lớn :
- Tiểu tử đừng lớn lối, rồi ngươi sẽ phải hối hận đấy nhé !
Độc Cô Thanh Tùng rít lên :
- Trời sao cứ gieo khổ cho ta mãi ! Quyển lưu bút của Địa Tướng là vật chí báu của võ lâm, nếu ta giao cho bà có khác gì chấp cánh cho hổ tung bay mà vồ toàn thể võ lâm hào kiệt. Mà nếu không giao cho bà thì Mẹ ta còn gì ?
Chàng run người lên như phải sốt rét, khó xử vô cùng.
Mặt chàng đổi sắc dần dần, sau cùng thì lạnh như tiền, chàng nghĩ :
- Dù sao ta cũng phải giao cho bà để cứu mẹ ! Bất quá ta làm cái việc ấy tạm thời, quyên biến trong lúc cùng, sau này ta sẽ tìm cách đoạt hồi. Ta quyết chắc là thế nào cũng thu hồi được !
Chàng cao giọng gọi :
- Giao cho ngươi thì được rồi, nhưng ngươi phải lập tức mang Mẹ ta đến đây, và giải khai huyệt đạo cho bà !
Vạn Cực Ảo Nữ chừng như cũng có một ý nghĩ như chàng, nghĩa là bà biết rằng chàng bắt buộc phải giao quyển lưu bút, để rồi đối phương tìm cách đoạt lại, nhưng bà có sợ gì ?
Bà vẫy một phát.
Một chiếc thuyền nhỏ khác, rẽ nước tiến tới.
Độc Cô Thanh Tùng nhìn thấy Mẹ chàng có mặt trên chiếc thuyền đó.
Điều mà chàng không ngờ là có cả Lục Vũ Lệnh Chủ và ba nàng đệ tử của Kim Xoa Giáo Chủ.
Vạn Cực Ảo Nữ cười cao ngạo :
- Ngươi đã thấy mẹ ngươi rồi chứ ? Bây giờ, giao quyển lưu bút đó cho ta đi, ta sẽ phóng thích mẹ ngươi liền.
Thuyền cách chàng độ hai mươi trượng.
Khoảng cách đó đáng kể, nếu Vạn Cực Ảo Nữ sau khi nhận quyển lưu bút rồi mà không chịu giữ lời giao kết, có ý hãm hại Mẹ chàng, thì chàng không thể nào can thiệp ngăn chận kịp.
Chàng đắn đo vô cùng, trù liệu cách nào cho đừng mất của mà phải mất Mẹ luôn.
Chàng gằn giọng :
- Ngươi nói thế, ai mà tin được ? Nếu ngươi bội tín thì sao ?
Vạn Cực Ảo Nữ cười lạnh :
- Ta nói thế đấy, ngươi có tin được thì tin, bằng không thì thôi, ta chẳng ép !
Bà phất cánh tay áo lên, hai chiếc thuyền lùi nhanh lại, phút chốc xa hơn mười trượng nữa.
Khoảng cách tăng thêm, thành độ ba mươi trượng.
Bây giờ, Độc Cô Thanh Tùng hối hận đã cùng Ngươn Nhi hiệp thành một bọn, hắn đã biết tất cả các công việc của chàng, hắn khai tách bạch với bọn Huyết Ma Bang nếu không thì làm gì Vạn Cực Ảo Nữ bức bách chàng như vậy ?
Nhưng hối tiếc để làm gì chứ ? Trường hợp trước mắt như lửa cháy mày, nếu không quyết định chớp nhoáng thì mấy mạng người kia sẽ thành oan quỷ mất.
Chàng dịch đến sát bờ sông, cao giọng gọi :
- Được rồi, nữ ma đầu nên nhớ một ngày nào đó, không xa lắm ta sẽ trả cái thù này ! Đây, quyển lưu bút của Địa Tướng, ngươi nhận lấy !
Vạn Cực Aûo Nữ nhếch nụ cười nham hiểm vô cùng.
Độc Cô Thanh Tùng cho tay vào mình lấy ra quyển sổ tay của Địa Tướng.
Chàng nhìn Vạn Cực Ảo Nữ một lúc, đoạn vung cánh tay lên. Quyển lưu bút lao vút đến trước mặt Vạn Cực Ảo Nữ như con én liệng.
Vạn Cực Ảo Nữ đón bắt, chưa lật qua một trang nào, đã vội vã kên lên :
- Tiểu tử ! Ngươi trao quyển giả cho ta phải không ?
Độc Cô Thanh Tùng sôi giận thét to :
- Nữ ma đầu ! Ai bảo với ngươi là quyển giả ? Có mau thả người ra không ?
Vạn Cực Aûo Nữ từ từ cất quyển lưu bút vào mình, đoạn cười lạnh thốt :
- Tiểu tử ! Ta không lầm kế của ngươi đâu ! Bắt người thì khó thả người thì dễ, thả ra rồi làm sao bắt lại được. Ngươi chờ vậy, khi nào ta khám nghiệm xong quyển lưu bút này đúng là thật thì ta thả Mẹ ngươi ra cũng không muộn.
Độc Cô Thanh Tùng không còn nghi ngờ gì nữa, chàng biết ngay là mình bị Vạn Cực Ảo Nữ lừa gạt nặng, nhưng biết làm sao khi sự việc đã lỡ rồi, nhưng chàng không khỏi uất ức người, máu huyết trong người như ứ đọng lại, chàng không thốt lên được lời nào.
Vạn Cực Ảo Nữ bật cười lớn :
- Tiểu tử ! Trong hai chúng ta không biết ai sẽ lầm kế ai, việc đó sau này hẳn biết, có điều ta cảnh cáo ngươi, từ nay đến lúc sự việc phân minh ra, ngươi không nên hành động xuẩn ngốc, nếu trái lời ta thì ngươi sẽ hối hận lớn đó !
Bà vẫy tay một phát.
Hai chiếc thuyền con rẽ nước lướt đi, nhanh như gió.
Độc Cô Thanh Tùng đứng chết lặng tại bờ sông không biết bao nhiêu lâu, chàng cũng không hay biết chàng đã khóc từ lúc nào nữa.
Nhìn theo hướng đi của hai chiếc thuyền, chàng lẩm bẩm qua nghẹn ngào :
- Mẹ Ơi ! Mẹ ! Con bất tài không cứu nổi Mẹ, con bất trí để lầm lạc người ta !
Con có tội lớn lao để mẹ phải chịu đau khổ trong tay người ! Con thề dù nát thân con cũng phải cứu Mẹ ! Con quyết cứu Mẹ cho kỳ được !
Chàng nhìn dòng sông, nhìn trời, lòng chàng ngổn ngang trăm mối.
Chàng nhớ đến Lãnh Nhạn Dung, lại nhớ đến Đông Hải Chân Quân.
Chàng nóng nảy không biết làm cách nào thức tỉnh Đông Hải Chân Quân, nếu lão lầm lạc để chiếc Võ Lâm Kim Đảnh rơi vào tay Vạn Cực Thiên Tôn thì võ lâm sẽ điêu đứng đến điêu tàn.
Không có chiếc Kim Đảnh trong tay, Vạn Cực Thiên Tôn chưa có đủ uy tín lung lạc giang hồ, tình trạng còn có thể vãn hồi tốt đẹp.
Việc kế đó là chàng phải tìm cách xem liên hệ của Vạn Cực Ảo Nữ đối với Huyết Ma Bang như thế nào, và tra cứu cho ra chỗ giam cầm Kim Xoa Giáo Chủ, Lục Vũ Lệnh Chủ với ba người đệ tử Kim Xoa Giáo.
Dù phải làm gì gấp rút cho mấy đi nữa, Độc Cô Thanh Tùng cũng phải trở lại huyện thành Vu Sơn để thỏa mãn cái dạ dày và dò la tin tức về cuộc đại hội tại Thần Nữ Phong vào tiết Trùng Dương sắp tới.
Vừa vào cổng huyện thành, chàng thấy một thiếu nữ mặc một chiếc quần màu nguyệt bạch, đi phía trước chàng.
Chàng run rẩy người lên.
Màu nguyệt bạch ! Màu của Lãnh Nhạn Dung !
Thiếu nữ đó không phải là Lãnh Nhạn Dung thì còn là ai khác nữa ?
Chàng mừng rỡ vô cùng, vội thét gọi :
- Nhạn Dung ! Nhạn Dung !
Chàng sấn bước nhanh hơn, cố vượt lên ngang mặt thiếu nữ.
Thiếu nữ đi trước nghe chàng gọi, thoáng giật mình.
Thực ra, nàng nghe tiếng gọi, nàng đã nhận được âm thanh của Độc Cô Thanh Tùng, nhưng nàng chưa chắc chắn lắm, mới quay lưng lại.
Không ngờ, nàng quay đầu lại nên Độc Cô Thanh Tùng mới nhận ra đúng là nàng.
Khi cả hai nhận ra nhau rồi, kẻ đi sau gấp bước tiến tới, người đi trước cũng gấp bước tránh gặp mặt.
Không hiểu nghĩ sao, Lãnh Nhạn Dung phóng chân cố chạy, ráng hết sức chạy.
Độc Cô Thanh Tùng khi nào bỏ lỡ dịp này.
Dù Lãnh Nhạn Dung có lên trời, chàng cũng lên theo, nàng có xuống đất, chàng cũng xuống đất.
Chàng vừa chạy theo, vừa gọi :
- Nhạn Dung ! Nhạn Dung ! Đừng chạy nữa ! Lịnh tôn gặp nạn, chúng ta phải lo đi cứu người !
Chàng giở Quỷ Aûnh Vô Hình khinh công đuổi theo.
Khi vừa bắt kịp, chàng toan vọt mình tới, chận lại thì nàng đã rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Chàng lập tức rẽ theo, vừa vào đến đầu hẻm, thì nàng đã đến cuối hẻm.
Chàng hoảng hốt, sợ mất hút nàng, cao giọng gọi :
- Nhạn Dung ! Nhạn Dung !
Lãnh Nhạn Dung không đáp, không quay đầu lại, không dừng chân.
Ra khỏi con đường hẻm, nàng tiến về phía Nam.
Độc Cô Thanh Tùng vẫn chạy theo, không bỏ.
Kẻ chạy trước, người đuổi theo sau, họ đến một ngọn núi.
Độc Cô Thanh Tùng cả mừng thầm nghĩ :
"Có ngọn núi chắn ngang trước mặt, xem nàng có chạy thoát được ta không biết ?" Lãnh Nhạn Dung bất chấp núi giăng trước mặt, nàng cứ đi tới mãi, dần dần vào sâu trong núi, không còn thấy dấu vết chân người lai vãng.
Độc Cô Thanh Tùng lại gọi :
- Nhạn Dung ! Tại sao Nhạn Dung lại tránh mặt tôi ?
Mặc chàng gọi, nàng cứ đi.
Lúc đó hoàng hôn đã xuống, núi vắng đường hoang lạnh lùng vô tưởng.
Tiếng gọi của Độc Cô Thanh Tùng vang lên thê lương não ruột.
Chàng phân trần tha thiết :
- Nhạn Dung ! Tôi đã biết lỗi rồi, Nhạn Dung còn giận tôi mãi sao ? Xin Nhạn Dung cho tôi được dịp chuộc lại tội tình, nếu Nhạn Dung cự tuyệt thì Độc Cô Thanh Tùng sẽ chết không nhắm mắt đây !
Đột nhiên, Lãnh Nhạn Dung dừng chân lại trước một cửa hang nhỏ hẹp.
Nàng dừng nhưng không quay mặt lại.
Độc Cô Thanh Tùng bước nhanh tới, khi đến gần bên lưng nàng, chàng thấp giọng van cầu :
- Nhạn Dung ! Tôi biết lỗi lắm rồi ! Hãy tha thứ cho tôi !
Nàng không đáp.
Độc Cô Thanh Tùng tiếp nối :
- Nhạn Dung ! Tại sao Nhạn Dung không thốt lời nào với tôi ? Tại sao Nhạn Dung không muốn thấy mặt tôi ? Nhạn Dung rời Thúy Vân Lâu tính đi về đâu ?
Lãnh Nhạn Dung vẫn không đáp, nhưng nàng khẽ chuyển mình hơi nghiêng về phía chàng.
Nàng không quay mặt nhìn chàng, nhưng nàng đưa tay đặt nhẹ lên vai chàng.
Độc Cô Thanh Tùng xúc động mạnh, toan đưa tay ra ôm nàng vào lòng.
Nhưng chàng hết sức kinh ngạc, nhận ra một cảm giác lạ trên vai.
Bàn tay đặt lên vai chàng, thay vì mềm mại, lại là một bàn tay xương xẩu, mấy ngón tay gầy đét.
Chàng chờ đợi một cảm xúc êm dịu, nhưng chàng lại tiếp nhận một cảm xúc khô khan thô cằn, chàng thầm nghĩ :
- Tại sao Nhạn Dung lại biến đổi nhanh chóng như thế này ?
Linh tính cho chàng biết là có việc bất thường xảy đến với chàng.
Chàng nhớ lại, Vạn Cực Ảo Nữ đã có lần dám cải dạng là Công Chúa, lừa gạt cả một triều thần, đến Hoàng Thượng là cha đẻ của Công Chúa cũng không phân biệt kịp thời.
Lần cải dạng đó, Vạn Cực Ảo Nữ đã hại Thiên Tướng chết oan, và Địa Tướng ôm hận đến ngày nay.
Nghĩ như vậy, Độc Cô Thanh Tùng đâm nghi :
- Hay là Lãnh Nhạn Dung giả ?
Chàng nhanh chóng giật lùi lại mấy bước.
Nhưng Lãnh Nhạn Dung cò nhanh hơn chàng, nàng xoay người lại nhảy vọt theo, đưa tay chận trước ngực chàng.
Chàng nghe một luồng khí xâm nhập vào người rồi lan ra khắp cơ thể.
Chàng biến sắc thét lên :
- Ngươi... Lãnh Nhạn Dung... Ngươi là ai ?
Một tràng cười vang lên từ cửa miệng Lãnh Nhạn Dung.
Dứt tràng cười, nàng đưa tay vuốt mặt mình.
Độc Cô Thanh Tùng suýt rú lên kinh hãi.
Trước mặt chàng hiện lên một nữ nhân, vừa già cỗi, vừa xấu xí, vừa hung dữ.
Trông mặt bà không khác gì quỷ sứ hiện hình.
Lão bà cười lạnh :
- Tiểu tử ! Ta là ai ? Ngươi hãy nhìn cho kỹ, kẻo chết lại cho là oan uổng vì không biết mặt mày hung thủ !
Độc Cô Thanh Tùng đã lạnh người vì luồng hàn khí của đối phương, lại càng lạnh hơn khi nghe giọng nói của lão bà.
Chàng hấp tấp thốt :
- Ngươi ! Ngươi là Vạn Cực Ảo Nữ ! Ngươi là kẻ vô ác bất tác !
Lão bà đó đúng là Vạn Cực Ảo Nữ. Bà bật cười ha hả :
- Dường như ngươi muốn báo thù ? Thì ta đây, ngươi muốn làm gì thì làm, cứ giở thủ đoạn đi ! Hừ ! Chắc kiếp này ngươi không còn hy vọng làm cái việc đó đâu !
Bàn tay bà bóp mạnh hơn, Độc Cô Thanh Tùng run bắn người lên như phải cơn rét. Chàng cố gượng lắm mới giữ đôi chân khỏi nhũn.
Vạn Cực Ảo Nữ chỉ ấn mạnh huyền công một chút, rồi thu lại liền, nhờ vậy mà Độc Cô Thanh Tùng không phải khó chịu lâu.
Chàng tụ vận chân khí, chống lại cái lạnh khắp người, đoạn hỏi :
- Vạn ác ma nữ ! Ngươi đối với Huyết Ma Bang có quan hệ ra sao ?
Vạn Cực Ảo Nữ cười ngạo nghễ :
- Ngươi cứ muốn hiểu điều đó mãi, nếu ta không nói thì chắc ngươi chết không nhắm mắt, bởi ngươi chết trong tay ta, Vạn Cực Thiên Tôn là con trai duy nhất của ta đấy !
Thốt xong, bà vận công, toan dồn áp lực hủy diệt tạng phủ của Độc Cô Thanh Tùng, song nghĩ sao không rõ, bà lại thôi.
Bà hỏi :
- Làm sao ngươi học được công phu của Quỷ Phủ ? Ta biết rõ, lão quỷ đã chết từ lâu, còn đệ tử của Quỷ Vương là Lệ Quỷ Thượng Nhân đã mất tích mấy mươi năm rồi. Từ ngày Lệ Quỷ Thượng Nhân mất tích, công phu của Quỷ Phủ không còn truyền cho ai nữa. Cho nên, ta lấy làm lạ, không hiểu bằng cách nào mà ngươi học được công phu đó !
Độc Cô Thanh Tùng đinh ninh là mình phải chết, nên chàng không nao núng gì nữa.
Trở lại tính cuồng ngạo, chàng bật cười ha hả :
- Vạn ác lão nữ ! Độc Cô Thanh Tùng này hiện là Chưởng môn đời thứ ba của Quỷ Phủ, không may hôm nay lầm kế của ngươi, âu cũng là định số ! Ngươi muốn gì, cứ thi hành, đừng hỏi lôi thôi !
Vạn Cực Ảo Nữ nhìn sững chàng :
- Lấy gì làm bằng chứng ngươi là chưởng môn Quỷ Phủ ? Ta chưa hề nghe qua điều đó từ lúc Lệ Quỷ Thượng Nhân biệt tích !
Độc Cô Thanh Tùng bĩu môi :
- Quỷ Vương Trượng là pháp trượng của bổn môn, ngươi không hiểu điều đó à? Vạn Cực Ảo Nữ chớp chớp mắt mấy lượt, giọng nói dịu lại, nghe trầm ấm lạ :
- Ta nghĩ vì xưa kia, Lão Quỷ cùng Vạn Cực Đế Quân là đôi bài trùng, đồng lao, cộng khổ, chung chịu hiểm nguy, nên ta dành cho ngươi một đặc ân là chết được êm thắm !
Độc Cô Thanh Tùng hự lên một tiếng, hộc luôn mấy búng máu tươi ngã xuống, bất động.
Vạn Cực Ảo Nữ đưa tay sờ ngực chàng, nghe khí huyết đã ngừng hẳn, bà nhếch một nụ cười nham hiểm, cởi chiếc áo giả trang bên ngoài, lấy vuông khăn đen bao mặt, đoạn tiến lên đỉnh núi.
Đến trước cửa một thạch động, bà gõ ba tiếng.
Trong phút chốc, từ bên trong, Vạn Cực Thiên Tôn bước ra, thân hình lão cao lớn uy nghi khác thường. Lão kêu khẽ :
- Mẹ !
Vạn Cực Ảo Nữ cười nhẹ :
- Tiểu tử đó đã thành xác chết rồi, hắn không còn là hậu hoạn của ta nữa !
Còn cái lão họ Lãnh đó, con đã hạ thủ chưa ?
Vạn Cực Thiên Tôn đáp :
- Hắn luôn luôn chối cãi là không có bức Tàng Bửu Đồ nơi mình, hắn bảo là hắn đã chôn dấu tại một nơi, con không dám hồ đồ hành sự, sợ hỏng cả công việc. Vì vậy mà con chưa hạ thủ sát hại hắn !
Vạn Cực Ảo Nữ gật đầu :
- Con dè dặt thế là phải. Song hiện giờ không thể chần chờ được nữa, phải sát hại hắn càng sớm càng đỡ lo ngại hơn, con phải biết đêm dài thì nhiều mộng, không ngủ thì chẳng nằm mơ bao giờ. Đem hắn đi hành quyết cho rồi !
Vạn Cực Thiên Tôn vâng dạ, nhưng rồi hắn thấp giọng gọi bà :
- Mẹ ! Con có chỗ này không hiểu nổi ?
Vạn Cực Ảo Nữ kinh dị :
- Việc gì thế ?
Vạn Cực Thiên Tôn đáp :
- Về thằng bé Ngươn Nhi, hậu duệ của Vô Danh Kiếm Khách. Hắn bị hành hạ thừa chết thiếu chết, một cử động nhỏ cũng không làm nổi, thế mà bỗng nhiên hắn biến đâu mất !
Vạn Cực Ảo Nữ giật mình :
- Lại còn việc ấy nữa à ? Còn con Long Mã ?
Vạn Cực Thiên Tôn tỏ vẻ chán nản :
- Long Mã thì còn đó, nhưng từ ngày bị nhốt đến nay, nó không ăn uống gì cả.
Bất quá nó chỉ sống thêm độ mấy hôm nữa thôi.
Vạn Cực Ảo Nữ căm hờn :
- Phải làm cách nào bắt thằng bé lại cho kỳ được. Vùng Vu Sơn này hiểm trở vô cùng. Nó không thể thoát nổi nếu không thông thuộc đường lối. Ta nghi nó còn quanh quẩn đâu đó. Dù sao, mình cũng phải nhìn nhận nó là một con ngựa quý, nhưng mình sử dụng nó không nổi đâu, nó là con ngựa trung chủ hiếm có !
Bà thốt xong, phi thân đi liền. Vạn Cực Thiên Tôn đợi bà đi khuất, mới trở vào động.
Dáng đi của Vạn Cực Thiên Tôn chậm chạp, nặng nề, sầu tư đè nặng trên mình lão. Lão nhớ lại một bóng hình.
Ngày nào, vào có bạn, ra có đôi, bây giờ một hình một bóng, đơn côi trong sóng gió giang hồ, cái đơn côi lại tìm đến lão vào lúc tuổi xế chiều, cái tuổi cần một nơi nương tựa tình cảm...